Chương 13: Happy birthday!

Kuzuryu ngồi bất động trong căn phòng làm việc tĩnh mịch, ánh mắt không rời khỏi bóng hình mảnh khảnh đang miệt mài bên cạnh. Ánh đèn bàn hắt lên mái tóc trắng muốt được kẹp gọn gàng, tôn lên những đường nét thanh tú trên gương mặt Chishiya. Đôi mắt màu nâu nhạt, thường ngày ẩn chứa vẻ lạnh lùng khó đoán, giờ đây lại tập trung cao độ vào những dòng chữ trên màn hình máy tính, nơi cậu đang cẩn thận soạn thảo đề thi cho kỳ thi sắp tới.

Bầu không khí yên ắng chỉ có tiếng gõ lách cách đều đặn của bàn phím. Kuzuryu lặng lẽ quan sát Chishiya, trong lòng trào dâng một nỗi niềm khó tả. Anh khẽ liếc xuống ngăn bàn, nơi cất giữ một bí mật nhỏ bé: một bó hồng nhung đỏ thắm và chiếc vòng bạc được gói ghém cẩn thận trong lớp giấy lụa mềm mại.

Hôm nay là sinh nhật Chishiya.

Nhưng Chishiya dường như đã quên mất ngày đặc biệt này, hoặc có lẽ, cậu chưa bao giờ xem trọng nó. Kuzuryu biết, Chishiya luôn sống khép kín và giữ khoảng cách với mọi người, kể cả với anh. Cậu không thích những ồn ào, náo nhiệt, càng không quen với những lời chúc tụng sáo rỗng.

Kuzuryu nhìn ngắm Chishiya, trong lòng dấy lên một nỗi xót xa. Anh muốn trao cho cậu bó hoa rực rỡ kia, muốn nhìn thấy nụ cười thoáng qua trên gương mặt lạnh lùng ấy. Nhưng anh lại sợ, sợ rằng sự xuất hiện của mình sẽ phá vỡ sự tĩnh lặng quý giá của Chishiya, sợ rằng món quà nhỏ bé của mình sẽ trở thành gánh nặng cho cậu.

Anh nhớ lại những lần sinh nhật trước, Chishiya luôn chọn cách trốn tránh, hoặc đơn giản là vùi mình vào công việc. Cậu không muốn ai nhắc đến tuổi tác, cũng không muốn ai quan tâm đến những cảm xúc riêng tư của mình.
Kuzuryu thở dài, khẽ khàng đóng ngăn bàn lại. Anh biết, cách tốt nhất để chúc mừng sinh nhật Chishiya là tôn trọng sự lựa chọn của cậu. Anh sẽ giữ bí mật này cho riêng mình, giống như những bí mật khác mà anh đã từng chôn giấu. Anh sẽ ở bên cạnh Chishiya, lặng lẽ quan tâm và ủng hộ cậu, như một người bạn, một người đồng hành.

Anh sẽ chờ đợi, chờ đợi đến một ngày, Chishiya sẽ mở lòng, cho phép anh bước vào thế giới riêng của cậu. Và khi đó, anh sẽ trao cho cậu tất cả những gì anh có, không chỉ là bó hoa hồng và chiếc vòng bạc, mà còn là cả trái tim và sự chân thành của mình.

Từng giọt thời gian rơi xuống, trôi qua khung cửa sổ nhuốm màu hoàng hôn, nhuộm đỏ cả căn phòng làm việc tĩnh mịch. Kuzuryu vẫn ngồi đó, ánh mắt không rời khỏi bóng hình Chishiya. Anh nhìn ngắm cậu, không phải bằng ánh mắt si mê thường trực, mà bằng một nỗi xót xa, một sự thấu hiểu sâu sắc.

Anh biết, Chishiya không phải là một người dễ dàng mở lòng. Cậu xây cho mình một bức tường thành kiên cố, ngăn cách bản thân với thế giới bên ngoài, kể cả với những người thân thiết nhất. Nhưng Kuzuryu cũng biết, đằng sau lớp vỏ bọc lạnh lùng ấy là một tâm hồn nhạy cảm và dễ tổn thương.

Anh nhớ lại những khoảnh khắc hiếm hoi Chishiya hé lộ chút cảm xúc. Đó là khi cậu nhìn ngắm bầu trời đêm đầy sao, ánh mắt ánh lên một nỗi buồn xa xăm. Đó là khi cậu mỉm cười trước một câu chuyện hài hước, nụ cười thoáng qua như một tia nắng ấm áp. Và đó là khi cậu im lặng ngồi bên cạnh anh, không nói một lời, nhưng Kuzuryu cảm nhận được sự tin tưởng và bình yên.

Những khoảnh khắc ấy, dù ngắn ngủi, cũng đủ để Kuzuryu hiểu rằng Chishiya không phải là một tảng băng vô cảm. Cậu chỉ đang cố gắng bảo vệ mình khỏi những tổn thương, những thất vọng.

Kuzuryu khẽ nhắm mắt, cố gắng xua tan đi những suy nghĩ miên man. Anh biết, hôm nay không phải là ngày để anh thổ lộ tình cảm của mình. Hôm nay là ngày để anh tôn trọng sự lựa chọn của Chishiya, để anh lặng lẽ ở bên cạnh cậu, như một người bạn, một người đồng hành.

Anh mở mắt, nhìn Chishiya đang đứng dậy, vươn vai thư giãn. "Xong rồi à?" anh hỏi, giọng nói nhẹ nhàng.

Chishiya gật đầu, quay sang nhìn anh. "Cũng muộn rồi, về thôi."

Kuzuryu đứng dậy, mỉm cười. "Ừ, về thôi."

Họ cùng nhau bước ra khỏi phòng làm việc, đi dọc hành lang dài vắng lặng. Ánh đèn đường hắt vào cửa sổ, tạo nên những bóng hình đổ dài trên sàn nhà. Kuzuryu nhìn Chishiya, trong lòng trào dâng một nỗi niềm khó tả.

Anh muốn nói với cậu rằng, sinh nhật vui vẻ. Anh muốn trao cho cậu bó hoa hồng và chiếc vòng bạc. Nhưng anh lại sợ, sợ rằng sự xuất hiện của mình sẽ phá vỡ sự tĩnh lặng quý giá của Chishiya.

Cuối cùng, anh chỉ nói, "Ngủ ngon nhé, Chishiya."

Chishiya dừng lại, quay sang nhìn anh. "Ừ, anh cũng vậy."

Rồi cậu quay người bước đi, bóng hình mảnh khảnh khuất dần sau cánh cửa. Kuzuryu đứng đó, nhìn theo bóng lưng Chishiya, trong lòng mang theo một nỗi niềm khó tả.

....
Một ngày mưa tầm tã, bầu trời xám xịt nặng trĩu những đám mây đen, tiếng mưa rơi lộp độp trên mái hiên như một bản nhạc buồn bã. Trong căn phòng giáo viên vắng lặng, chỉ còn lại tiếng mưa rơi và tiếng gió rít qua khe cửa, Chishiya gục đầu ngủ say trên chiếc ghế dài. Mái tóc trắng muốt xõa dài ngang vai, phủ lên làn da tái nhợt, tạo nên một khung cảnh tĩnh mịch đến nao lòng.

Quyển sách đang đọc dở nằm trơ trọi trên sàn nhà, những trang giấy nhàu nhĩ như chứng minh cho sự mệt mỏi đến kiệt sức của cậu. Chishiya đã ngủ quên, sau những đêm dài thức trắng bên bàn máy tính soạn bài thi, sau những ngày căng thẳng chấm điểm và giải đáp thắc mắc của học sinh. Sự mệt mỏi tích tụ khiến cậu gục ngã, chìm vào giấc ngủ sâu không mộng mị.

Một mảng tím đen nhạt xuất hiện dưới đôi mắt nâu nhạt, hằn rõ vẻ mệt mỏi và thiếu ngủ. Gương mặt thanh tú thường ngày lạnh lùng nay lại trở nên yếu đuối, mong manh. Đôi môi mỏng khẽ mấp máy, như đang thì thầm những điều không rõ ràng trong giấc mơ.

Tiếng mưa rơi càng lúc càng nặng hạt, như muốn nhấn chìm cả không gian yên tĩnh này. Gió rít từng cơn, mang theo hơi lạnh luồn qua khe cửa sổ, làm lay động những lọn tóc trắng của Chishiya. Nhưng cậu vẫn ngủ say, không hề hay biết đến sự thay đổi của thời tiết.

Kuzuryu nhẹ nhàng mở cửa phòng giáo viên, ánh mắt anh ngay lập tức bị thu hút bởi hình ảnh Chishiya đang gục đầu ngủ trên chiếc ghế dài. Một sự ngạc nhiên thoáng qua trên gương mặt anh. Chishiya trông thật yên bình, khác hẳn với vẻ lạnh lùng thường ngày. Đôi mắt nâu nhạt, vốn sắc sảo và đầy toan tính, giờ đây nhắm nghiền, che đi những tia nhìn sắc lạnh.

Anh tiến lại gần hơn, bước chân nhẹ nhàng như sợ đánh thức giấc ngủ của cậu. Kuzuryu giơ tay lên, định lay nhẹ Chishiya dậy. Anh nhìn đồng hồ, đã hơn 8 giờ tối, trời bên ngoài tối đen như mực. Trong cả tòa nhà trường học rộng lớn, chỉ còn duy nhất căn phòng này còn sáng đèn.

Nhưng rồi, bàn tay anh khựng lại giữa không trung. Kuzuryu nhìn Chishiya, nhìn gương mặt thanh tú đang say ngủ, nhìn mái tóc trắng xõa dài trên vai. Anh không muốn phá vỡ khoảnh khắc yên bình hiếm hoi này. Chishiya đã quá mệt mỏi, sau những ngày dài làm việc không ngừng nghỉ.

Một quyết định nảy ra trong đầu Kuzuryu. Anh nhẹ nhàng cởi chiếc áo khoác đang mặc trên người, chiếc áo khoác ấm áp và quen thuộc. Anh khẽ khàng đặt chiếc áo lên thân hình nhỏ bé của Chishiya, cẩn thận đắp lên vai và lưng cậu.

Kuzuryu lùi lại một bước, quan sát Chishiya. Cậu vẫn ngủ say, không hề hay biết đến sự hiện diện của anh. Anh mỉm cười nhẹ, một nụ cười ấm áp và dịu dàng. Anh lặng lẽ rời khỏi phòng, đóng cửa lại thật khẽ, để Chishiya có thể ngủ yên trong không gian tĩnh lặng ấy.

Bên ngoài hành lang, ánh đèn vàng vọt hắt bóng Kuzuryu dài trên nền nhà. Anh bước đi chậm rãi, trong lòng cảm thấy một sự bình yên khó tả. Anh biết, hành động nhỏ bé của mình có lẽ chẳng là gì so với những gì Chishiya đã trải qua. Nhưng anh hy vọng, chiếc áo khoác ấm áp ấy sẽ mang đến cho cậu một giấc ngủ ngon, một chút ấm áp trong đêm đông lạnh giá.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro