Phiên ngoại
Trước chuyến bay vĩnh viễn rời xa mảnh đất chứa đựng quá khứ đau thương, Chishiya đến viếng mộ Niragi lần cuối. Cậu ta đứng cách xa một chút, ánh mắt đăm chiêu, xa xăm nhìn vào tấm bia mộ lạnh lẽo, không nói một lời. Trong lồng ngực cậu ta, một khoảng trống mênh mang và nỗi hối hận muộn màng đang gặm nhấm, như những cơn sóng ngầm không ngừng dâng trào, nhấn chìm cậu ta trong sự dằn vặt khôn nguôi. Giá như cậu ta đã có thể hiểu Niragi hơn, giá như cậu ta đã cho hắn ta một cơ hội để thay đổi, liệu mọi chuyện có khác đi?
"Cậu đã tìm thấy sự bình yên mà cậu hằng mong muốn chưa, Niragi?" Chishiya thì thầm, giọng nói trầm khàn mang theo một nỗi chua xót nghẹn ngào, một sự tiếc nuối muộn màng. "Tôi hy vọng, ở thế giới bên kia, cậu sẽ không còn phải chịu đựng những đau khổ này nữa."
Rồi Chishiya đặt một bó hoa cúc trắng muốt, tinh khôi lên trước bia mộ, như một lời tiễn biệt muộn màng. Cậu ta quay lưng bước đi, với người đã từng là cả thế giới của cậu, bóng lưng cô độc hòa vào dòng người hối hả, mang theo một phần ký ức không thể nào xóa nhòa, một phần quá khứ đã trở thành vĩnh viễn, một vết sẹo âm ỉ trong tim.
Akito chạy ngược dòng người, trái tim cậu bé đập thình thịch trong lồng ngực. Cậu bé cảm thấy như mình đang chạy đua với thời gian, cố gắng đuổi kịp một chuyến tàu đã rời ga. Sân bay rộng lớn và ồn ào, nhưng cậu bé chỉ có thể nhìn thấy bóng hình Chishiya, người thầy đã dạy cậu bé cách sống tốt, cách trưởng thành.
Cậu bé nhớ lại những ngày tháng họ cùng nhau trải qua ở một thế giới đầy rẫy những khó khăn và thử thách. Chishiya đã dạy cậu bé cách đối mặt với những khó khăn ấy, không phải bằng bạo lực hay sự tàn nhẫn, mà bằng sự thông minh và lòng dũng cảm.
Cậu bé nhớ lại những lần Chishiya giúp đỡ cậu bé khi cậu bé gặp khó khăn, những lần Chishiya động viên cậu bé khi cậu bé cảm thấy tuyệt vọng. Cậu bé biết, Chishiya không phải là một người dễ dàng thể hiện cảm xúc, nhưng cậu bé cảm nhận được sự quan tâm và lo lắng của Chishiya dành cho mình.
Cậu bé không hiểu tại sao Chishiya lại rời đi. Cậu bé chỉ biết rằng, cậu bé cần tìm thấy Chishiya, cần nói với anh ấy rằng, cậu bé đã trưởng thành, rằng cậu bé đã sẵn sàng để đối mặt với thế giới này.
Nhưng cậu bé biết, có lẽ đã quá muộn. Chishiya đã rời đi, mang theo những bí mật và tổn thương của riêng mình. Cậu bé cảm thấy một sự trống rỗng và hối hận đang gặm nhấm trái tim mình. Cậu bé ước gì mình đã có thể nói với Chishiya rằng, cậu bé yêu quý anh ấy, rằng cậu bé sẽ luôn nhớ về anh ấy.
Cậu bé dừng lại, thở dốc. Cậu bé nhìn quanh sân bay, nhưng không thấy bóng hình Chishiya. Cậu bé biết, Chishiya đã đi xa, rất xa. Cậu bé cảm thấy một giọt nước mắt lăn dài trên má.
Nhưng rồi, hình bóng ấy lại đập vào mắt cậu. Mái tóc trắng tung bay trong gió, chiếc áo hoodie trắng đơn giản. Quá giản đơn, quá thân thuộc. Akito đứng sững lại, trái tim cậu bé như ngừng đập. Cậu bé không tin vào mắt mình. Chishiya, người thầy đã rời đi không một lời từ biệt, đang đứng trước mặt cậu bé.
Chishiya mỉm cười, một nụ cười buồn bã và đầy hối lỗi. "Thầy xin lỗi, Akito," anh ta nói, giọng nói trầm khàn. "Em... em đã cao hơn thầy nhiều rồi đấy. Em đã lớn rồi..."
Akito không nói gì, cậu bé chỉ nhìn Chishiya, nước mắt trào ra khỏi khóe mắt. Cậu bé muốn hỏi Chishiya, tại sao anh ấy lại rời đi, tại sao anh ấy lại bỏ lại cậu bé một mình. Nhưng cậu bé không thể nói nên lời.
"Thầy... thầy định đi đâu?" Akito cuối cùng cũng cất tiếng, giọng cậu bé run rẩy.
"Thầy đi tìm một nơi thuộc về mình," Chishiya nói, ánh mắt anh ta nhìn xa xăm. "Một nơi mà thầy có thể sống theo cách mà thầy muốn."
"Nhưng thầy thuộc về nơi này," Akito nói, giọng cậu bé đầy khẩn khoản.
Chishiya mỉm cười buồn bã. "Không, Akito," anh ta nói. "Thầy không thuộc về nơi này. Thầy là một kẻ lang thang, một kẻ không có nơi nào để thuộc về."
"Nhưng em cần thầy," Akito nói, nước mắt cậu bé rơi lã chã. "Em cần thầy dạy em, cách đối mặt với thế giới này."
Chishiya im lặng một lúc, rồi anh ta nói: "Em không cần thầy, Akito. Em đã đủ mạnh mẽ để tự mình đối mặt với thế giới này. Em đã học được tất cả những gì thầy có thể dạy em."
"Nhưng..." Akito cố gắng nói, nhưng Chishiya đã cắt lời cậu bé.
"Đừng buồn, Akito," Chishiya nói, anh ta đưa tay lên xoa đầu cậu bé. "Hãy sống thật tốt, sống cho cả phần của thầy. Hãy trở thành một người đàn ông mạnh mẽ và dũng cảm."
Chishiya quay người bước đi, bóng lưng cô độc khuất dần sau đám đông. Akito đứng đó, nhìn theo bóng dáng Chishiya, nước mắt cậu bé rơi lã chã. Cậu bé biết, cậu bé sẽ không bao giờ gặp lại Chishiya nữa.
20...rồi 30 năm trôi qua...
Sau khi kết hôn, cuộc sống của Kuzuryu thay đổi hoàn toàn. Anh không còn là một người đàn ông lạnh lùng và khép kín nữa. Anh trở nên ấm áp và dịu dàng hơn, biết quan tâm và chăm sóc người khác.
Anh và người bạn đời của mình, một người phụ nữ mạnh mẽ và độc lập, đã xây dựng một gia đình hạnh phúc. Họ có một ngôi nhà nhỏ ở ngoại ô thành phố, nơi có một khu vườn xanh mướt và một con chó trung thành.
Kuzuryu vẫn tiếp tục công việc của mình, nhưng anh không còn làm việc quá sức nữa. Anh dành nhiều thời gian hơn cho gia đình, cho người bạn đời của mình. Họ cùng nhau đi du lịch, cùng nhau nấu ăn, cùng nhau xem phim. Họ tìm thấy niềm vui trong những điều giản dị của cuộc sống.
Vào những ngày cuối tuần, họ thường mời bạn bè đến nhà chơi. Họ cùng nhau ăn uống, trò chuyện, và chơi những trò chơi board game. Kuzuryu không còn cảm thấy cô đơn nữa. Anh đã tìm thấy một gia đình, một mái ấm, một nơi mà anh thuộc về.
Nhưng trong sâu thẳm tâm hồn, anh vẫn không thể quên được Chishiya. Anh nhớ lại những khoảnh khắc bên cậu ta, những nụ cười hiếm hoi, những ánh mắt lạnh lùng nhưng đầy ẩn ý. Anh nhớ lại cái cách cậu ta im lặng ngồi bên cạnh anh, như một người bạn đồng hành.
Những kỷ niệm về Chishiya không còn mang đến cho anh nỗi đau đớn và dằn vặt như trước. Thay vào đó, chúng trở thành một phần ký ức quý giá, một phần quá khứ anh trân trọng. Anh biết, Chishiya sẽ muốn anh sống tiếp, sống một cuộc đời hạnh phúc và bình yên. Và anh sẽ làm như vậy, không chỉ cho bản thân mình, mà còn cho cả Chishiya, người bạn đồng hành đã mãi mãi rời xa anh.
Hoàn văn.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro