2. Hỗn thế ma vương

Nhìn đến câu này, Lăng Nhất cách Phương Giác Hạ gần nhất coi như phản ứng nhanh, lập tức xoay máy tính lại, "A sự tình đại khái là như vậy......"
Kỳ thật Phương Giác Hạ cảm thấy cũng không có gì, dù sao trên cõi mạng, mấy lời không đúng cứ nói mãi thì đều thành sự thật.
Ngay lúc anh chuẩn bị chủ động đổi đề tài, Giang Miểu từ phòng bếp bưng canh lên, "Giác Hạ, anh Khương mới vừa gọi điện thoại em không nghe máy, kêu em đi công ty họp, a đúng rồi," anh ta bổ sung, "Tiểu Bùi cũng qua đó rồi."
"Bây giờ sao?"
"Đúng vậy."
Ở dưới hào quang bức bách của vị đội trưởng gà mẹ, Phương Giác Hạ vẫn phải uống xong bát canh gà mới vội vã chạy về công ty.
Anh không nghĩ giám đốc đã tới trước rồi. Tuy nói Tinh Đồ chỉ được tính là công ty quản lý ở quy mô nhỏ, nhưng ông chủ ngày thường cũng rất nhiều việc, không thể luôn rảnh rỗi xuất hiện ở công ty.
"Tới rồi à, ngồi đi." Ông chủ Trần Chính Vân bắt chéo hai tay ngồi ở giữa phòng họp, ra hiệu bảo anh đến ngồi ở vị trí bên cạnh. Phương Giác Hạ nghe lời ngồi xuống, cách một cái bàn dài nhìn sang phía đối diện.
Cái người bên kia, ở trước mặt bao nhiêu người vẫn kéo mũ len xám che hết cả hai mắt, ngửa đầu tựa ghế ngủ tự nhiên như ruồi, ngoài Bùi Thính Tụng ra cũng không có người thứ hai.
"Tiểu Bùi dậy đi." Trình Khương ngồi bên cạnh phải đánh thức hắn, Bùi Thính Tụng mơ mơ màng màng cầm mũ kéo xuống, gãi gãi tóc. Gương mặt sắc bén lộ ra, nhìn thẳng vào Phương Giác Hạ ở đối diện.
"Biết ngay mà." Vừa tỉnh dậy mở miệng câu đầu tiên đã không chút khách khí.
Đôi mắt hắn nhìn chằm chằm vào Phương Giác Hạ, anh theo bản năng quay mặt lảng tránh, làm cái bớt bên mắt trái đập thẳng vào mắt Bùi Thính Tụng. Cái bớt này làm hắn lại nhớ đến lúc còn nhỏ, trong vườn hoa nhìn thấy một loại hoa màu hồng nhạt, cánh hoa thon dài, hình dạng cùng cái ấn ký bên khóe mắt kia giống nhau như đúc.
"Từ đêm qua, hai người các cậu vẫn luôn treo trên hot search, chuyện này công ty cũng rất bất ngờ." Trần Chính Vân nhìn qua trợ lý, "Báo cáo một chút đi."
Sự tình tuy rằng đột ngột, nhưng Trần Chính Vân vẫn nhanh chóng chỉ đạo nhân viên đi ghi chép và phân tích số liệu. PPT rất nhiều, Phương Giác Hạ không nói gì chỉ lẳng lặng nghe, đôi mắt ngẫu nhiên liếc về phía Bùi Thính Tụng, thấy hắn lại ghé vào trên bàn ngủ mất rồi.
"Đại khái là như vậy, không riêng gì chỉ số trên Weibo và Baidu, còn một số trang web có lượng truy cập cao, số liệu đều tương đối khả quan." Trợ lý cười rộ lên, "So với lúc Kaleido xuất đạo nhiệt độ có khi còn cao hơn."
Bùi Thính Tụng đang nhắm mắt bỗng nhiên phát ra một tiếng cười mỉa.
Hóa ra là không ngủ à.
Phương Giác Hạ liếc nhìn hắn một cái, không nghĩ tới ông trời con kia thế nhưng cùng lúc ấy lại mở bừng mắt, hai người đột nhiên không kịp phòng bị mà bốn mắt nhìn nhau. Bùi Thính Tụng trời sinh có cặp mắt hẹp dài thâm thúy, hắc bạch phân minh, đầy tính mạnh mẽ cùng xâm lược.
"Tuy rằng là chuyện ngoài ý muốn, nhưng nhiệt độ vẫn là hàng thật giá thật. Các cậu cũng biết, Kaleido ra mắt đã hai năm rồi nhưng phát triển vẫn luôn không được như kỳ vọng." Trần Chính Vân đôi mắt đảo quanh qua lại giữa hai người, "Chúng ta mở cuộc họp hôm nay, cũng là để chuẩn bị cho kế hoạch sau này."
Phương Giác Hạ trong lòng hiểu rõ, ông chủ về phương diện đối xử với nghệ sĩ tương đối phúc hậu, dù cho bọn họ ra mắt đã hai năm không nóng không lạnh, cũng không có ép buộc mọi người điên cuồng nhận công tác cố gắng xoát độ tồn tại, trừ phi chính nghệ sĩ đưa ra yêu cầu.
Nói đi cũng phải nói lại, cái nhóm này xuất đạo cũng rất gấp gáp, còn từng bị trào phúng là "Năm món nhặt ve chai + một tên nhảy dù".
Lúc trước là bởi vì có nhóm nhạc đàn anh mở ra tiền lệ tốt, đặc biệt là visual Thương Tư Duệ độ nổi tiếng rất khả quan. Theo cái đà ấy, Tinh Đồ muốn thuận thế ra mắt thêm một nhóm nhạc nữa, Phương Giác Hạ, đã từng là tuyển thủ hạt giống của công ty lớn, hoàn toàn xứng đáng đứng ở C vị.
Một người khác là main dancer Lộ Viễn, trước kia từng đoạt quán quân Street Dance, sau đó do vấn đề xích mích trong phân chia lợi ích mà bị vũ đoàn cũ đuổi đi, vài phen trắc trở thì tới Tinh Đồ. Main vocal Lăng Nhất có giọng hát trời cho, lúc nhỏ từng tham gia tiết mục tuyển tú ca nhạc thiếu nhi, đáng tiếc người ta chỉ lấy người về nhì, năm 17 tuổi lại tham gia một chương trình tuyển tú khác, nhưng cũng không may mắn phải dừng chân trước trận chung kết, sau đó được Tinh Đồ đào về làm thực tập sinh, huấn luyện mất mấy năm mới được ra mắt.
Đội trưởng Giang Miểu là sinh viên học viện Âm Nhạc Trung Ương, học chuyên ngành đàn cổ tranh, đáng tiếc gia cảnh không tốt, để nuôi em gái phải mở kênh livestream đánh đàn, nhưng vì không lộ mặt nên cũng không đủ nổi tiếng, được người của Tinh Đồ phát hiện tuyển về.
Hai rapper trong thời gian làm thực tập sinh lại càng "không rõ lai lịch", Hạ Tử Viêm từ lúc còn rất nhỏ đã lăn lộn trong mấy nhóm nhạc indie, cũng từng làm DJ quán bar, phương diện nhạc Electronica rất có thiên phú, chỉ là chưa bao giờ đề cập qua nhà ở đâu, người nhà là ai. Bùi Thính Tụng xem như là người duy nhất ở đây thực sự là sinh ra ngậm thìa vàng, trước ngày nhóm ra mắt thì nhảy dù nhét tiểu thiếu gia này vào, đem toàn bộ kế hoạch đã định sẵn của nhóm đảo lộn.
Nhưng lại không thể phủ nhận, Bùi Thính Tụng thực lực rap cùng năng lực sáng tác ở trong cái giới này tuyệt đối là đứng đầu, ra mắt hai năm, mới mười chín tuổi, gia thế, tài hoa cùng tướng mạo tất cả đều không có gì để chê, khó mà không cuồng ngạo.
"Tôi không làm." Bùi Thính Tụng trả lời gọn gàng dứt khoát. Một tay chống má, một cái tay khác cầm cây bút trên bàn xoay xoay.
Trần Chính Vân tựa hồ cũng không thèm để ý, quay đầu nhìn về phía Phương Giác Hạ, tiếp tục lời vừa nói, "Bộ phận Kế hoạch vừa mới tăng ca cho tôi một phần kế hoạch nữa," trợ lý đem tập kế hoạch phát xuống cho mọi người, Trần Chính Vân đơn giản mà giải thích, "Công ty chuẩn bị một lần nữa điều chỉnh phương án marketing của các cậu, nói thẳng ra là, để cho cậu cùng với Tiểu Bùi cùng nhau đẩy CP, cũng không cần làm quá nhiều hành động thân mật, cứ như bình thường, có thêm chút tình anh em đồng đội là đủ rồi."
Lời này chọc thẳng vào lòng hai người cùng lúc. Bọn họ từ lúc xuất đạo đã không hợp nhau, người này coi thường người kia, chỉ là phương thức biểu đạt không thích của Phương Giác Hạ chính là hạn chế tiếp xúc, mà Bùi Thính Tụng thì không giống thế, mỗi lần gặp mặt đều phải khịa vài câu ác liệt mới hả dạ.
Nếu không cũng sẽ không rắc rối như vậy.
"Đây là một cơ hội rất tốt, chỉ cần nắm chắc được nhiệt độ lần này, hướng phát triển về sau của các cậu nhất định là sẽ có nấc thang mới."
Phương Giác Hạ nhìn chằm chằm vào bản kế hoạch, trầm mặc vài giây. Trong lòng nghĩ đến mấy năm nay giữa mình cùng Bùi Thính Tụng phát sinh ra bao nhiêu xích mích lớn nhỏ, nếu nói cứ để giống như cũ, vậy anh tránh được thì sẽ cố gắng tránh hắn, duy trì quan hệ hài hòa trong đội. Nhưng nếu đáp ứng việc này......
Hậu quả thật không dám tưởng tượng.
Anh ngẩng đầu, "Ông chủ, hay vẫn là thôi đi, tôi không muốn tạo CP cho lắm."
Vừa dứt lời, ông chủ còn chưa kịp nói gì, bên kia bàn đã nổi tính tình, "Chướng mắt ghép CP với tôi?"
"Biên cái lý do cho lọt tai xem nào." Bùi Thính Tụng hạ mi, ánh mắt có chút nghiền ngẫm, "Tôi trông khó coi hay là không có đủ tiền?"
Hắn ám chỉ quá mức lộ liễu. Phương Giác Hạ thần sắc bất biến, cũng không trả lời.
"Vậy Tiểu Bùi rất muốn tạo CP phải không?" Trần Chính Vân quay sang phía Trình Khương hất cằm, "Nhớ nhé, cậu út đáp ứng rồi."
Tiểu Bùi mắt trợn trắng, hầm hè, "Không có."
"Xem ra còn rất sốt ruột." Trần Chính Vân lười cùng hắn so đo, tầm mắt trở lại trên người Phương Giác Hạ, "Giác Hạ, chuyện này không chỉ liên quan đến hai người các cậu, còn có toàn đội. Kỳ thật cậu không muốn cũng không sao, chỉ là mất đi một cơ hội lớn. Nhưng cũng phải nói lại, hiện tại dân mạng đã đào ra được video của các cậu, nhiệt độ một khi đã lên thì chỉ có tăng chứ không giảm, dù cho các cậu không có chủ ý muốn marketing xào CP, từ một khắc hôm qua lên hot search kia, các cậu cũng đã bị buộc chặt với nhau rồi."
Ngụ ý là, chi bằng thức thời, hóa bị động thành chủ động.
Phương Giác Hạ nhìn ông ta, "Tôi chỉ không nghĩ phải dùng đến cách này."
"Đây không phải cách thức, Giác Hạ, đây là cơ hội." Trần Chính Vân nhún nhún vai, "Sáu người các cậu luận về thực lực hoàn toàn có thể lấy được thành tích tốt hơn rất nhiều lần so với bây giờ, thế nhưng làm sau đoạt được thời cơ mới là điều khó nhất."
"Có lẽ cậu đã quên lúc vào công ty cậu từng nói gì với tôi rồi."
Lòng Phương Giác Hạ thắt lại một chút.
Anh đã từng nói, mình muốn đứng ở sân khấu hàng đầu.
Nhưng hiện tại anh không có sân khấu.
Tuy nói lúc ra mắt trùng hợp gặp phải nhiều sự cố, nhưng thật ra công ty vẫn rất để bụng. Ngay cả kế hoạch tổ hợp ban đầu của bọn họ đều do Trần Chính Vân một tay hoàn thành, cái tên Kaleido cũng là ông ta lấy ý tưởng nguyên khởi từ Kaleidoscope, lấy ý nghĩa là kính vạn hoa thiên biến vạn hóa. Trong đó ký thác bao nhiêu kỳ vọng, bọn họ đều rất rõ ràng.
Nhưng một nhóm nhạc có thể thành công hay không, lại bao hàm quá nhiều nhân tố.
Lòng bàn tay nổi lên một tầng mồ hôi mỏng, thần kinh từng tấc bị kéo căng. Lúc này di động bỗng nhiên rung lên, Phương Giác Hạ mở ra xem, nhìn đến tên người gọi đến, mày nhíu lại càng chặt.
"Xin lỗi, tôi... ra ngoài một chút."
Trần Chính Vân gật gật đầu, thông báo cho mọi người giải lao ít phút, ông ta cũng ra ngoài châm thuốc. Trong phòng hội nghị chỉ còn lại Bùi Thính Tụng cùng Trình Khương. Bùi Thính Tụng chán đến chết mà cầm bút luyện chữ trên bản kế hoạch, vốn định viết tên của mình, nhưng vừa hạ xuống một nét liền nghe thấy Trình Khương thở dài. Vừa nhấc mắt, thấy trên mặt anh ta toàn là mây mù u ám.
Hắn có chút tò mò, "Anh Cường, làm sao vậy?"
Anh Cường là cái tên bắt đầu từ fans bọn họ gọi, lý do là lúc trước fans đi đón máy bay nghe sáu người đều gọi anh Khương anh Khương, fans lại nghe nhầm, thế nên từ đó anh ta chết tên anh Cường. Bùi Thính Tụng thấy thú vị, cũng học theo.
Trình Khương bực bội trả lời, "Mọe, vừa nói ra là thấy tức......"
Phương Giác Hạ loanh quanh vài vòng mới tìm thấy một cái phòng họp trống ở cùng tầng. Anh vốn không định trả lời điện thoại, nhưng Dương phó đạo này không chỉ là phó đạo diễn show tổng nghệ, mà còn là lãnh đạo của nền tảng phát sóng chương trình đó. Bản thân mình chỉ là một thần tượng không đủ hot, không thể vứt hết mặt mũi của ông ta được.
"Đạo diễn Dương."
Trong điện thoại cứ như là một người khác hôm qua, ngữ khí hiền lành, "Tiểu Phương, bây giờ không bận đúng không? Ngày hôm qua thật sự là tôi quá nóng giận, nặng lời với em, em đừng để bụng. Em cũng biết tôi rất thích em, bởi vì thích cho nên mới nóng nảy......"
Chữ thích từ trong miệng ông ta nói ra làm Phương Giác Hạ buồn nôn, anh thả di động vào lại trong túi, điều chỉnh tai nghe không dây, "Đạo diễn, tôi xác thực đã biểu đạt hết ý của mình rồi......"
"Bé cưng này, trước hết nghe tôi nói xong đã. Hôm qua em cũng đã lên hot search, vui lắm đúng không? Em xem, em có tiềm năng như vậy, lại xinh đẹp như vậy, đúng không? Nghiệp vụ năng lực gì cũng có, chỉ thiếu một nấc thang cho em trèo lên đỉnh mà thôi."
Ông ta càng nói, trong lòng Phương Giác Hạ chán ghét chồng chất càng nhiều. Giống như gã phó đạo diễn bụng phệ ngạo mạn lại vô lễ giờ phút này đang đứng trước mặt anh, ánh mắt không giấu được tà dâm, dùng bàn tay thô dày gớm ghiếc kia vỗ lên vai anh. Ngay cả tiếng hít thở qua điện thoại cũng làm anh thêm buồn nôn.
"Đạo diễn Dương, nếu ngài cứ muốn làm khó người khác......"
Không chờ Phương Giác Hạ nói xong, đầu bên kia liền cao giọng phản bác.
"Đây sao gọi là làm khó người khác! Này gọi là trao đổi theo nhu cầu. Hai ngày nay hot search trên mạng kia chắc là do công ty em mua đi, cũng biết cách nâng người đấy, làm sớm hơn thì đã tốt. Thế nhưng em nghĩ cho kĩ, trong cái giới này người mới nhiều hàng đàn, được nhiệt độ lúc này mà không có cơ hội xuất hiện thì cũng uổng phí, tiền mua hot search của các người đều là ném đá xuống sông, hiểu chưa?"
Thanh âm bén nhọn phát ra từ tai nghe hóa thành tiếng điện lưu thô ráp, tàn nhẫn cắt qua lòng tự trọng kiêu ngạo của Phương Giác Hạ.
Giờ phút này anh biến thành thứ hàng rẻ tiền bày tùy ý ở trên kệ, giơ tay là có thể với tới, không tính đến hoàn cảnh đáng buồn của chuyện ép mua ép bán, thứ hàng này chỉ được đóng gói bằng một tầng bao plastic yếu ớt, ai cũng có thể tùy ý xoa nát. Món hàng bị người ta cầm lên, bị lắc, tất cả bên trong chỉ còn sót lại tiếng va chạm rên rỉ của mộng tưởng đã rách nát.
Đối phương càng nói càng như đã nắm chắc, vừa khoe khoang vừa dụ dỗ, "Được xuất hiện nhiều là như thế nào? Đương nhiên phải là người có thực lực! Nói đến thực lực, công ty của em nếu không có nhân mạch từ tôi......"
Ghê tởm, choáng váng, mệt mỏi quá độ lại thêm ăn uống không đủ làm tầm mắt anh đã tối sầm, chân như nhũn ra. Thanh âm trong tai nghe phân liệt ra, chồng lên thành từng trận vo ve.
"Show chiếu mạng có cái gì mà lên, muốn lên thì phải lên hẳn tiết mục đài truyền hình, một giây quốc dân độ nước lên thuyền lên. Tiểu Phương, em yên tâm, chỉ cần theo tôi, tôi bảo đảm, để tôi lấy số đo làm cho em một cái......"
Đột nhiên, gương mặt anh bị mấy ngón tay lạnh như đá cọ qua.
Ngọn nguồn chán ghét hầu như biến mất theo chiếc tai nghe rời đi, lỗ tai trong nháy mắt trống rỗng, thế giới ồn ào hỗn loạn đột nhiên yên tĩnh, cứ như hoàn toàn rơi vào biển sâu.
"Dương phó đạo."
Một bàn tay không chút để ý đặt lên vai Phương Giác Hạ, làm anh cứng cả người, ngơ ngác nghiêng đầu.
Gã đàn ông nguyên bản đang thao thao bất tuyệt ở đầu bên kia điện thoại nghe tiếng mà ngây người, mấy câu khoa trương vừa vung lên tận trời đã chật vật mà rơi rụng đầy đất. Thanh tuyến trầm thấp này không thể nào là Phương Giác Hạ, cả cái ngữ khí bất cần đời này cũng không thích hợp.
"Tôi ghi âm rồi đấy."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #nlcf