39. Ai thật ai giả
Phương Giác Hạ ngẩn ra một giây.
Rõ ràng một phút trước tốc độ suy nghĩ trong đầu còn vù vù như gió lốc, tính toán những lá bài chưa lật của hai người kia cùng xác suất thắng của chính mình, nhưng vừa nghe Bùi Thính Tụng nói xong, đại não đang chuyển động tốc độ cao đột nhiên xảy ra trục trặc.
Lúc nào cũng vì Bùi Thính Tụng mà anh không nhạy bén nữa.
"Bộp -- bộp --" tiếng vỗ tay cắt ngang dòng suy nghĩ của Phương Giác Hạ.
Hạ Tập Thanh đứng một bên buông tay, cảm thán, "Thành viên nhóm nhạc các cậu luôn biết chơi như vậy sao?"
Bùi Thính Tụng nói thẳng, "Cũng không bằng anh chơi đâu."
Lời hắn nói khiến hệ thống tư duy của Phương Giác Hạ hoạt động trở lại. Không sai, Bùi Thính Tụng chẳng qua là đang chơi trò chơi, hắn nói chuyện luôn tràn ngập tính mê hoặc, trên thực tế thì không khác gì so với Hạ Tập Thanh.
Không, có lẽ trong lời hắn còn chứa thêm yêu tố đẩy CP nữa.
Nghe thì rất tình ý chân thành, kỳ thật nửa chữ cũng không thể tin.
"Kỵ sĩ của tôi à......" Phương Giác Hạ quay mặt đi, cúi đầu cầm lên tờ lịch hẹn bị anh cố ý ném xuống bàn từ trước, cong khóe môi, "Lời này của cậu nói giống như tôi là Killer yêu cầu Hắc kỵ sĩ bảo vệ ấy nhỉ."
Nói xong anh ngẩng đầu, dùng kỹ năng cơ bản nhất và am hiểu nhất của idol là quản lý vẻ mặt để che giấu hoảng loạn ngắn ngủi của mình, nhìn về phía Bùi Thính Tụng, trong ánh mắt là nghi ngờ và phán đoán, "Giống như với anh Tập Thanh, tôi không tin thân phận kỵ sĩ của cậu cho lắm đâu. Lời anh ấy nói tôi cũng không quá tin."
"Tất nhiên, nếu nói về logic thì tôi không thể nói cho hai người nguyên nhân nào thuyết phục, nhưng tôi cũng không thấy hành động hoặc lời nói nào có thể nghiệm chứng logic của hai người, trừ phi hai người công bố trận doanh của mình, những chuyện khác có nói sao cũng không chắc chắn được."
Rất rõ ràng, Hạ Tập Thanh không lựa chọn thông báo trận doanh của anh ta.
Sau khi nghe anh nói xong, Bùi Thính Tụng cũng không tiếp tục ấu trĩ phản bác hoặc tranh thủ thêm gì, ngược lại còn bình chân như vại đối với chất vấn của Phương Giác Hạ, "Anh không tin tôi cũng không sao, dù sao lúc này ai nói gì cũng không thể phân biệt thật giả, nhưng phàm việc gì cũng nên có thứ tự trước sau."
Trên mặt Phương Giác Hạ duy trì nụ cười nhàn nhạt như cũ, ngữ khí bình tĩnh, "Đúng là cậu chủ động kết minh trước."
Vô luận là Hạ Tập Thanh hay Bùi Thính Tụng, hai vị kỵ sĩ giả này thay nhau nhảy nhót làm trò, thoạt nhìn như đang phân tranh cao thấp với đối phương, nhưng trên thực tế thì mỗi câu mỗi chữ đều không ngừng bóng gió ám chỉ lẫn nhau trước mặt Phương Giác Hạ.
Dứt lời anh cúi đầu nhìn tờ lịch hẹn, hàng thứ hai viết tên Tảo Tảo, "Lúc này mới qua hai căn mật thất đã xuất hiện hai kỵ sĩ rồi, trong đó có trà trộn Killer hay không cũng không ai dám kết luận. Nhìn hai người đều có vẻ như muốn kéo phiếu của tôi, ngược lại làm tôi càng không dám hành động thiếu suy nghĩ."
Phương Giác Hạ nói ra lập trường rõ ràng, Hạ Tập Thanh ngược lại cười rộ lên, dường như việc kết liên minh không thành đối với anh ta cũng là thu hoạch tương đối lớn, "Cậu nói rất có lý." Anh ta đút hai tay vào túi, vẻ mặt thoải mái, "Đầu tiên là phải làm rõ cốt truyện, hoặc là lo chạy trốn trước, chứ mới có ba người mà đã lục đục như vậy là không cần thiết. Phải một thời gian nữa mới đến vòng bỏ phiếu thứ nhất, đến lúc đó mọi người cứ chậm rãi cân nhắc."
Bùi Thính Tụng hơi nheo mắt lại, "Anh Tập Thanh này, vừa nãy anh ở bên phòng kia chắc cũng tìm thấy manh mối có liên quan đến cốt truyện đúng không."
Đã đến nước này, mọi người đều rõ ràng ở đây không có ai là đèn cạn dầu, càng che giấu sẽ càng khiến người hoài nghi. Hạ Tập Thanh hào phóng rút ra một quyển sách nhỏ bị nhét trong túi quần đồng phục, "Kỳ thật tôi đã định cho các cậu xem rồi," sau đó còn cho Bùi Thính Tụng một ánh mắt, "Chẳng qua thấy cậu ấy bận cứu cậu, lực chú ý đặt hết vào việc giải toán, thế là quên mất."
Anh ta đưa quyển sách trong tay ra, "Đây là một phần bệnh án, tên viết trên bìa giống với tên tấm bảng gắn trên áo tôi, đều là Tảo Tảo, nghe giống nhũ danh hoặc tên giả hơn."
Phương Giác Hạ nhận lấy cuốn bệnh án, nội dung viết bên trong đều có liên quan đến bệnh trạng của nhân vật.
[ Họ Tên: Tảo Tảo, giới tính: Nữ, tuổi: 17 ]
Bùi Thính Tụng ngay lập tức phát hiện trọng điểm, "Ồ, trên này viết giới tính là nữ."
Hạ Tập Thanh liếc qua một cái, "Thế à? Không để ý lắm, đại khái chắc cảm thấy tôi cũng xinh nên đổi giới tính luôn? Mà có khi lại là chủ ý thúi hoắc của người nhà biên kịch đấy."
Lực chú ý của Phương Giác Hạ vẫn đặt trên bệnh án, khẽ đọc lên, "Bệnh nhân cảm xúc suy sụp, lo âu mất ngủ thời gian dài, suy nhược tinh thần, sợ hãi giao tiếp và tiếp xúc thân thể, ngày 10 tháng 02 chẩn đoán chính xác là bệnh trầm cảm, trước mắt đang dùng......"
Mới nghe xong đoạn mở đầu, Bùi Thính Tụng liền bĩu môi, "Hình tượng với người thật không có miếng liên quan gì luôn."
Hạ Tập Thanh cười, "Tôi đặc biệt thích hợp diễn những nhân vật thiết lập thê thảm kiểu này."
"Trên lịch hẹn trước ghi thời gian là ngày 02 tháng 03, nói cách khác, Tảo Tảo có thể là tới tìm......" Phương Giác Hạ nhìn thoáng qua Bùi Thính Tụng, hắn ăn ý tiếp lời, "Bác sĩ Điền."
"Đúng vậy, tới tìm bác sĩ Điền tái khám, hoặc làm trị liệu tâm lý gì đó." Phương Giác Hạ lại nhìn về phía Hạ Tập Thanh, "Anh Tập Thanh, bọn tôi có thể qua phòng anh xem một chút không?"
"Đương nhiên. Bên phòng đó có khả năng cung cấp manh mối cốt truyện của Tảo Tảo." Hạ Tập Thanh xoay người dẫn bọn họ đi, "Lúc đầu tôi còn thấy rất kỳ quái, căn phòng đó bài trí rất ít, không giống như hồi mùa trước, nhìn qua cứ như là như bị ăn bớt kinh phí ấy."
Đích xác như lời Hạ Tập Thanh nói, căn phòng này đơn giản đến bất ngờ, vật có thể xem là bày biện chỉ có một cái ghế sô pha, cùng với một cái bàn trà nhỏ. Trên bàn trà đặt một cái điện thoại bàn và một cuốn sổ tay sức khỏe tâm lý, ngoài ra còn có một bức tranh sơn dầu bị gỡ xuống đặt trên sô pha.
Phương Giác Hạ cúi đầu xem xét bức tranh, Hạ Tập Thanh thuận miệng phổ cập kiến thức, "Đây là bức《 Vườn hoa *》 của Van Gogh, vì tôi phải tìm lời giải đố nên mới gỡ nó xuống."
"Van Gogh......" Bùi Thính Tụng thuận thế ngồi lên sô pha, nhìn qua giấy dán tường trong phòng, không giống giấy dán tường màu xanh lam bên kia, giấy bên này là màu hồng phấn.
Phương Giác Hạ tỉ mỉ quan sát tổng thể căn phòng, cứ cảm thấy không đúng ở chỗ nào đó, "Tôi vẫn tưởng sẽ giống như mùa đầu tiên, mỗi căn phòng đều mô tả chính xác giả thiết nhân vật, là phòng cư trú sinh hoạt của chính bọn họ. Nhưng hiện tại xem ra không phải thế."
Nghe anh nói vậy, Hạ Tập Thanh đứng bên cạnh sô pha nhấc lên một cái cặp sách, dốc hết toàn bộ đồ đạc bên trong xuống mặt bàn, "Nếu cậu muốn xem giả thiết nhân vật, thì đây hẳn là đạo cụ tổ tiết mục đã chuẩn bị."
Trên bàn trà là ba cây bút vẽ, một hộp màu vẽ mới mua còn chưa mở bao bì, sách giáo khoa trung học cùng với một tờ quảng cáo lớp dạy vẽ hình họa. Phương Giác Hạ ngồi xổm bên cạnh bàn trà, theo bản năng bắt đầu sửa sang lại những đạo cụ này, xếp chúng thẳng hàng chỉnh chỉnh tề tề, sao đó mới tiến hành xem xét.
Bùi Thính Tụng lật xem qua một lượt, suy đoán, "Vậy nên nhân vật này là một nữ sinh trung học 17 tuổi, mắc chứng trầm cảm, đến phòng khám của bác sĩ Điền để chữa bệnh."
"Không chỉ có thế thôi đâu, các cậu nhìn này." Hạ Tập Thanh mở sách giáo khoa, bên trong có một trang di thư bị xé nát được dán lại đính vào sách.
Phương Giác Hạ liếc qua trang giấy, đúng là chữ viết của nữ sinh, rất thanh tú sạch sẽ, nhưng lại bị xé ra vò cho nát bấy.
Hạ Tập Thanh cầm tờ di thư đọc lên, "Lúc mọi người xem được lá thư này, có lẽ tôi đã vĩnh viễn không còn trên cõi đời nữa. Tôi đã thử cố gắng yêu thế giới này, nhưng nó lại không cho tôi chút ấm áp nào. Tôi biết, những người đã tổn thương tôi sẽ không vì sự ra đi của tôi mà thay đổi, bọn họ sẽ đi tổn thương nhiều đứa trẻ khác nữa, dùng bạo lực xé rách thân thể chúng tôi, dùng uy quyền nghiền nát tuổi thơ của chúng tôi. Nhưng ít nhất vào thời khắc cuối cùng này, tôi vẫn muốn đứng ra vạch trần......"
Giọng anh ta đột nhiên im bặt, Bùi Thính Tụng vốn đang lật qua cuốn sách dạy mỹ thuật ngẩng đầu lên, "Sao thế?"
"Hết rồi." Hạ Tập Thanh thả tờ di thư xuống, "Viết đến đây thì không tiếp tục viết nữa, lúc tôi lật ra chỉ thấy một đống mảnh vụn, cố gắng ghép lại thành một tờ hoàn chỉnh rồi, nhưng nội dung di thư lại không hoàn chỉnh."
Bùi Thính Tụng nhìn qua xác nhận, đúng là vẫn chưa viết xong, "Hay có thể là như thế này? Nữ sinh này trước kia muốn tự sát, cho nên mới viết di thư, nhưng sau đó cô ấy thay đổi suy nghĩ, hối hận, thế là xé tờ di thư đi."
"Logic này cũng ổn đấy." Hạ Tập Thanh buông di thư, "Tôi vừa nghĩ, trong di thư cô ấy nhắc tới 'người tổn thương tôi', lại còn có 'xé rách thân thể', 'nghiền nát tuổi thơ', những lời này có lẽ ám chỉ việc lúc còn nhỏ cô ấy từng bị người khác thương tổn. Như vậy trong số những người chơi có khi nào sẽ có người đóng vai nhân vật đã tổn thương cô ấy trong quá khứ hay không?"
Suy nghĩ của Hạ Tập Thanh cũng nhắc nhở Phương Giác Hạ. Trong những kỳ《 Đào Thoát Sinh Thiên》 trước đây, Killer thường sẽ đối ứng với kẻ mưu sát hoặc kẻ hãm hại trong cốt truyện, theo tiến trình này, có lẽ sẽ tìm được Killer thật sự.
Tìm được đạo cụ phác hoạ nhân vật rồi, còn gian phòng này thì sao? Có phải cũng có ẩn dụ gì hay không.
Phương Giác Hạ nhìn quanh bốn phía, phát hiện trong gian phòng này một cái giường cũng không có.
"Anh Tập Thanh......"
Bùi Thính Tụng ngồi một bên, nghe Phương Giác Hạ theo bản năng luôn kêu tên Hạ Tập Thanh, còn gọi anh hết tiếng này đến tiếng nọ đến là thân thiết, hoàn toàn không giống bộ dáng lãnh đạm khi nói chuyện với mình, trong lòng hắn có chút hụt hẫng. Rõ ràng những việc này có thể thảo luận với hắn, nhưng Phương Giác Hạ luôn luôn cố tình bỏ qua.
Hắn cũng không hình dung được đây là cảm giác gì, chỉ cảm thấy có chút bực bội.
Phương Giác Hạ vẫn như cũ đặt câu hỏi cho Hạ Tập Thanh, "Trước đây trong Đào Thoát có rất nhiều phòng đều là phòng ngủ, hoặc là phòng đọc sách, anh cảm thấy phòng này giống phòng gì?"
Hạ Tập Thanh nghe ngữ khí của anh, cũng phát giác ra chỗ không đúng. Anh ta cẩn thận đánh giá, lại nhìn qua phòng khám ở cách vách, đột nhiên nghĩ ra, "Cậu muốn nói, chỗ này là phòng chờ khám bệnh?"
"Đúng vậy." Phương Giác Hạ liên tục gật đầu, "Cũng chỉ là một phỏng đoán." Anh cầm tờ lịch hẹn, chỉ vào Bùi Thính Tụng, "Tiểu Bùi là bác sĩ tâm lý họ Điền, anh là bệnh nhân Tảo Tảo đã từ bỏ ý định tự sát sau đó hẹn tái khám, nhưng vì sao anh lại ở trong phòng chờ......"
Bùi Thính Tụng nói tiếp, "Bởi vì hiện tại người đang được xem bệnh là anh." Hắn đọc lên cái tên đầu tiên trên lịch hẹn khám, "Thầy giáo Ngôn."
Phương Giác Hạ gật đầu, đây là lý do vừa rồi bọn họ đụng vào màn hình trên cánh cửa, âm thanh nhắc nhở lại báo thời gian khám bệnh chưa kết thúc, xin đừng rời đi.
"Hiểu rồi." Hạ Tập Thanh nở nụ cười, "Cho nên có thể nói, tên những người chơi khác hẳn là đều được viết trên tờ lịch này." Anh ta đọc lên theo thứ tự, "Thầy giáo Ngôn, Tảo Tảo, Tiểu Tây, Zoe. Nói cách khác, trò chơi lần này có năm người, một bác sĩ tâm lý, bốn bệnh nhân. Thầy Ngôn đang khám bệnh và bác sĩ tâm lý đang bị nhốt trong khám, ba người còn lại tách ra ở trong ba phòng chờ khác nhau."
"Hẳn đúng là vậy rồi." Phương Giác Hạ đứng lên.
Bùi Thính Tụng ngửa đầu dựa vào sô pha, "Nhưng chúng ta hiện tại bị nhốt ở đây, cứ cho là thăm dò được mấy thứ này rồi cũng không có tác dụng gì, trước hết vẫn nên nghĩ cách ra ngoài đi đã."
"Nếu không thì như vậy đi, Tiểu Bùi cứ ở trên sô pha nghỉ ngơi một chút." Hạ Tập Thanh chớp chớp mắt nhìn Phương Giác Hạ, "Tôi với bạn nhỏ đứng đắn đi trước tìm cách mở khóa phòng?"
Bùi Thính Tụng lập tức ngồi thẳng người lại, như con cún con đang xù lông, "Không được, vạn nhất các anh thoát ra nhốt tôi ở trong này thì tôi biết làm sao?"
Hạ Tập Thanh mỉm cười, "Sao bọn tôi lại làm thế được chứ?"
"Thôi đi, anh Tập Thanh." Bùi Thính Tụng giật giật khóe miệng, "Mùa một anh đã làm thế một lần rồi, nhốt đàn anh của bọn tôi lại đấy thây."
Phương Giác Hạ cũng không để ý hai người kia móc mỉa, chỉ tập trung nghĩ đến chuyện Hạ Tập Thanh vừa nói phải đi ra ngoài, một mình lẩm bẩm, mỗi khi nghiêm túc suy nghĩ anh đều như vậy, "Trên cánh cửa kia không có ổ khóa, hơn nữa lúc nãy cũng có âm nhắc nhở, nói là thời gian khám bệnh của tôi chưa kết thúc, không thể ra ngoài......"
Chờ đã.
Thời gian khám bệnh chưa kết thúc, người đợi khám chờ ở phòng cách vách.
Anh đột nhiên nghĩ ra một thứ, đang muốn đứng lên, nhưng hai chân ngồi xổm nãy giờ đã tê rần, lập tức đứng không vững, lảo đảo ngã về phía sô pha, suýt nữa thì ngã vào người Bùi Thính Tụng. Bùi Thính Tụng vội đỡ anh lên, túm anh ngồi xuống bên cạnh mình, miệng cũng không muốn buông tha, "Chân anh dễ mềm quá đấy."
Hạ Tập Thanh lập tức cười ra tiếng, ngoài ý muốn hùa theo Bùi Thính Tụng, "Đúng vậy, chưa làm gì hết sao chân đã mềm rồi."
Bùi Thính Tụng nói sang chuyện khác, "Đúng rồi, tự dưng đứng lên là anh muốn nói gì thế?"
Phương Giác Hạ không phát giác ra vấn đề gì bất thường, chân đã tê đến mức không rảnh suy nghĩ. Ngược lại Bùi Thính Tụng buông tay Phương Giác Hạ ra, ngồi dịch qua một bên.
Phương Giác Hạ xoa xoa hai chân, nghiêng người hỏi, "Anh Tập Thanh, anh nói mật thất của anh tương đối đơn giản, có khi nào là do biên kịch cố ý không?"
Hạ Tập Thanh nheo mắt, suy tư vài giây, bỗng nhiên get được ý của Phương Giác Hạ, "Cậu muốn nói là, phân cho tôi một mật thất đơn giản, là hy vọng tôi sẽ sớm sang được phòng các cậu."
Bùi Thính Tụng cũng bừng tỉnh, "Nếu theo logic bình thường hẳn là nên dựa theo năng lực của người chơi để phân trình độ mật thất khó hay dễ, cho người chơi trình độ cao như anh một phòng đơn giản, lại nhét hai người mới bọn tôi vào phòng khó còn trói hết tay chân, chính là để bảo đảm anh sẽ tiến vào căn phòng này trước khi bọn tôi kịp rời đi."
Nói đến đây, ba người đồng thời đứng lên, Bùi Thính Tụng theo bản năng đỡ Phương Giác Hạ một chút. Phương Giác Hạ lại ngẩng đầu nhỏ giọng, "Chân tôi không mềm." Sau đó bước đi so với người khác còn nhanh hơn.
Nhanh như vậy đã hết tê chân rồi, lợi hại lắm.
Tôi biết Phương Giác Hạ anh là thiên hạ đệ nhất cứng, hai chân cứng, lòng cũng cứng.
Bùi Thính Tụng ở phía sau mắt trợn trắng, nhưng vẫn đi theo Phương Giác Hạ. Xuyên qua cánh cửa nối liền hai mật thất, bọn họ quay lại phòng khám bệnh, đứng yên trước cánh cửa màu đen có gắn màn hình.
"Hy vọng chúng ta không nghĩ sai." Phương Giác Hạ chạm chạm vào màn hình, bên trên đã không còn hiện ra chữ cái Hy Lạp, cũng không còn âm thanh nhắc nhở thời gian khám bệnh chưa kết thúc.
Nhưng không giống tưởng tượng của họ, cũng không có chữ cái mới nào xuất hiện, cũng không có câu đố mới nào.
Phương Giác Hạ đang nghi hoặc thì âm nhắc nhở đã xuất hiện.
"Xin chào, thời gian khám bệnh của ngài đã kết thúc, xin hãy dựa theo chỉ thị tìm được cửa ra chính xác, rời khỏi phòng khám."
Quả nhiên không đơn giản như vậy.
Chỉ có mình Bùi Thính Tụng theo bản năng phân tích từng chữ, "Cửa ra chính xác......"
Đột nhiên, trong phòng phát ra âm thanh, là lời tự thuật đưa ra thông cáo.
"Xin chú ý, đã có hai vị người chơi rời khỏi phòng khởi động, tiến vào khu vực công cộng."
Loại thông cáo này đương nhiên sẽ làm gia tăng gánh nặng tâm lý cho những người chơi còn lại. Nhưng Phương Giác Hạ đối với chuyện này cũng không có nhiều cảm giác cho lắm, dù nói gì thì độ khó của khu vực công cộng và khôi phục cốt truyện vẫn là cao nhất.
Hạ Tập Thanh trêu chọc, "Căn phòng này đúng là quá khó, số lượng câu đố vừa nhiều vừa vụn vặt, các cậu cũng thật xui xẻo, sánh ngang với phó bản địa ngục của tôi hồi kỳ 2 mùa trước rồi."
Trong lòng Phương Giác Hạ hiểu rõ, gian phòng này là phòng khám của bác sĩ tâm lý, độ khó cao là đương nhiên. Bọn họ là thần tượng, tham gia rất nhiều gameshow đều chỉ đứng làm bình hoa trang trí, hiện tại xem ra tổ tiết mục Đào Thoát Sinh Thiên thích đi ngược chiều gió, vừa khởi động đã thảy cho hai người bọn họ phó bản yêu cầu cao như vậy, giải ra nhanh sẽ làm khán giả bất ngờ, giải không ra còn có Hạ Tập Thanh đi qua hỗ trợ.
Đang nghĩ ngợi, anh chợt thấy ánh mắt Hạ Tập Thanh bị bức tranh treo bên cạnh cửa hấp dẫn.
"Dựa trên kinh nghiệm từ nhiều kỳ trước, tất cả tranh ảnh đều có vấn đề." Hạ Tập Thanh thử gỡ bức tranh xuống, lại phát hiện nó đã bị cố định chết trên tường rồi, "Mấy người bên tổ đạo cụ cũng nỗ lực thật đấy."
Phương Giác Hạ không quá chú ý đến nội dung bức tranh, ngược lại Bùi Thính Tụng đã mở miệng trước, "Tôi vừa mới định nói, thủ pháp hội họa của bức tranh này có chút đặc thù, không có hình dáng sự vật cụ thể gì cả, toàn bộ được tạo thành từ những ô vuông." Hắn quay sang Hạ Tập Thanh thỉnh giáo, "Anh Tập Thanh, phiền anh phổ cập một chút đi."
Hạ Tập Thanh cười rộ lên, "Cậu là người đầu tiên trong chương trình này chủ động yêu cầu tôi phổ cập kiến thức hội họa đấy."
Bùi Thính Tụng nhún vai, "Triết học và nghệ thuật cũng coi như có cùng khởi nguồn."
"Biết cách nói chuyện thật." Hạ Tập Thanh nhìn về phía bức họa, "Đây cũng là một bức danh họa thế giới, tên là 《 Thành phần với Đỏ, Vàng và Xanh 》của Piet Mondrian, đúng là cả bức tranh chỉ toàn những ô vuông. Tranh vẽ hình dáng sự vật cụ thể như cậu nói lúc nãy được gọi là trường phái cổ điển, thường lấy linh cảm nghệ thuật từ thiên nhiên. Các họa sĩ luôn biết thế giới tự nhiên rất đẹp, thế nên mới miêu tả thiên nhiên phác họa con người cho người ta biết tới vẻ đẹp đó. Những ô vuông của Mondrian lại là một sáng tạo khác biệt, ông ta theo đuổi trường phái trừu tượng, tư tưởng của ông ta là tìm kiếm, vứt bỏ hết thảy hình thức bên ngoài, vẻ đẹp vẫn tồn tại như cũ."
Phương Giác Hạ nhìn bức danh họa trước mắt, vô số đường thẳng màu đen ngang dọc cấu thành những ô vuông to nhỏ, trong một vài ô điểm thêm màu sắc. Không biết có phải do anh trời sinh thích sự chính xác và rõ ràng hay không, nhưng bên trong bức tranh đầy sự nghiêm cẩn như vậy lại ẩn chứa những ô vuông đầy sắc thái nghệ thuật, ở trong mắt anh quả thật rất đẹp.
Bùi Thính Tụng gật đầu, "Nói cách khác, những ô vuông của ông ta thực ra là dùng để lý giải cấu trúc của thế giới này, coi những đường ngang đường dọc trở thành bản chất của thế giới."
"Cũng có thể lý giải như vậy," Hạ Tập Thanh khá bất ngờ, không nghĩ một thằng nhóc mới 20 tuổi lại có năng lực lĩnh ngộ nghệ thuật cao như vậy, "Đây là nghệ thuật theo đuổi việc truy tìm nguồn gốc của thế giới."
Nói đến cũng kỳ quái, câu nói này không hẹn mà cùng khiến Phương Giác Hạ và Bùi Thính Tụng dao động. Trong quan niệm thế tục, triết học và toán học đều là những chuyên ngành truy tìm căn nguyên của thế giới, cho dù bình thường chúng không hề tương giao, nhưng trong một khắc này, loại mục đích truy tìm ấy lại lấy hình thức nghệ thuật để giao hội, thật sự quá thú vị.
"Cũng biết cách chọn tranh đấy, bức tranh này Mondrian sáng tác để tìm kiếm nội tâm vững vàng, rất phù hợp với giả thiết trang trí phòng khám của bác sĩ tâm lý."
Phương Giác Hạ nhịn không được mở miệng, "Tuy tôi không am hiểu gì về nghệ thuật, nhưng nhìn bức tranh này lại làm tôi nghĩ đến Pitago."
Hạ Tập Thanh cười rộ lên, "Thật thế nhỉ, có lẽ do cả hai đều là hình học đấy, có điều Pitago chắc là thích hình tam giác hơn, vẽ một đường chéo cắt xuống lại càng giống......" Anh ta vừa nói vừa vươn ngón tay vẽ một đường chéo lên bức họa, nhưng dường như lại đột nhiên phát hiện ra cái gì, "Hả?"
Anh ta dùng cả hai bàn tay sờ soạng toàn bộ bức tranh.
Bùi Thính Tụng hỏi, "Chuyện gì thế? Có gì không đúng sao?"
Hạ Tập Thanh không quay đầu lại, chỉ hỏi bọn họ, "Chữ cái Hy Lạp thứ năm có phải chữ E không?"
Phương Giác Hạ gật đầu, "Đúng vậy."
"Manh mối cuối cùng giấu ở trong bức tranh này." Hạ Tập Thanh nắm tay Phương Giác Hạ đặt lên trên mặt tranh, "Cậu sờ mà xem, trên những đường ngang dọc này có một phần nhô lên, đoạn bị nhô lên có hình dạng chữ Ε."
Quả nhiên là có.
"Thật này, đúng là khó mà phát hiện." Phương Giác Hạ lộ ra ánh mắt kinh ngạc, còn quay đầu lại nhìn Bùi Thính Tụng, nhưng vẻ mặt của đối phương lại ngoài ý muốn không tốt cho lắm.
Hắn làm sao thế?
Hạ Tập Thanh thử dùng ngón tay ấn vào chữ cái nhô lên kia một chút, không ngờ thế mà thật sự ấn được nó vào trong.
Đột nhiên, màn hình trên cánh cửa bên phải bọn họ một lần nữa sáng lên, trên đó viết một chữ ε, cùng lúc đó, bức họa trước mắt cũng lập tức chuyển động!
Hạ Tập Thanh và Phương Giác Hạ buông tay ra, lui về phía sau một bước, nhìn thấy bức tranh tách ra từ chính giữa, giống như bị cắt ngang thành hai nửa, một phần bị kéo lên trên, phần còn lại bị hạ xuống dưới. Mãi cho đến khi phần tranh phía trên di chuyển đến độ cao ngang bằng với cánh cửa, phần dưới hạ sát mặt đất thì mới ngừng lại.
"Bức tường này còn giấu cả thanh trượt." Bùi Thính Tụng cảm thấy quá khó tin, cho dù từ đầu đến giờ hắn đã biết rõ sự lợi hại của tổ đạo cụ.
Phía sau giấy dán tường giấu đường ray, độ rộng hoàn toàn trùng khớp với bề rộng của bức tranh, xem ra là để chờ đợi bọn họ phát hiện ra bức tranh có vấn đề, sẽ khởi động cơ quan tương ứng.
Khung ảnh lồng kính bị di chuyển cùng với đường ray hoạt động đã cắt một đường lên giấy dán tường màu lam, phần giấy bị cắt loạt soạt rơi một nửa xuống, lộ ra một mảng màu trắng đằng sau, cứ tưởng nó là bức tường gốc, nhưng khi Hạ Tập Thanh xé mở phần giấy dán tường che khuất đường ray ra, một cánh cửa màu trắng mới tinh hiện ra trước mắt bọn họ.
Mà trên vị trí treo bức tranh vừa nãy cũng có một màn hình giống y hệt cánh cửa bên phải.
Ai mà tin được trong mật thất này thế mà có tới hai cánh cửa!
Bùi Thính Tụng giờ đã hiểu, "Hóa ra đây là ý của câu tìm được cửa ra chính xác."
Hai màn hình đồng thời sáng lên, phát ra tiếng nhắc nhở mới, "Xin chào bệnh nhân, thời gian khám bệnh của ngài đã kết thúc, bây giờ có thể rời đi."
Khóa AI trên cánh cửa màu trắng phát ra âm thanh điện tử, "Chúng tôi là hai AI giữ cửa đã được lập trình đặc thù, trong hai chúng tôi có một cái luôn luôn nói thật, cái còn lại vĩnh viễn nói dối."
Cánh cửa màu đen bên cạnh tiếp lời, "Nếu yêu cầu các ngài lựa chọn, xác suất thành công chỉ có 50%, cho nên các ngài có quyền lợi được đưa ra một câu hỏi, duy nhất một câu, mà chúng tôi chỉ có thể trả lời đúng hoặc không. Xin hãy suy nghĩ cẩn thận. Một khi lựa chọn sai, chúng tôi sẽ khóa trái cửa, một giờ đồng hồ sau mới được phép làm lại."
Hai cánh cửa, chỉ có thể hỏi một câu hỏi, một cái luôn nói thật một cái luôn nói dối, chỉ có thể trả lời đúng hoặc không.
Đây là một đề bài logic.
Phương Giác Hạ tính toán đem đề bài này đơn giản hóa, hình thức hóa, trong đại não nhanh chóng đưa ra suy đoán, nhưng anh vẫn chậm một bước.
"Tôi thử nhé?"
"Nhanh thế?" Hạ Tập Thanh liếc hắn một cái, "Đoán sai phải chờ một tiếng đấy."
Nghe thấy giọng Bùi Thính Tụng, Phương Giác Hạ nghiêng đầu nhìn hắn, thấy vẻ mặt tự tin như thế có lẽ là có đáp án rồi, cũng đúng, Bùi Thính Tụng đã từng học qua hệ thống logic học chính quy cơ mà.
Phương Giác Hạ gật đầu, lựa chọn tin tưởng hắn.
Anh thấy Bùi Thính Tụng khoanh hai tay trước ngực, chuẩn bị mở miệng, còn định nghiêm túc nghe thử câu hỏi của hắn, không ngờ tên nhóc này lại quay sang hỏi anh, "Anh, anh thích cửa nào hơn, đen hay trắng??"
Câu hỏi thình lình khiến Phương Giác Hạ ngẩn ra. Anh cũng không biết mình chập não là vì một tiếng anh của hắn, hay là do anh vẫn chưa hiểu được câu hỏi nữa.
"Ừm......" Phương Giác Hạ tùy tiện chỉ, "Màu trắng đi, cánh cửa mới ấy."
Ánh mắt Hạ Tập Thanh nhảy nhót qua lại giữa hai người, biểu tình trên mặt tựa như đang cảm thấy cực kỳ thú vị. Quả nhiên, so với mấy đề bài logic lòng vòng lạnh băng kia, anh càng thích quan sát nhân tâm hơn.
"Được." Bùi Thính Tụng đứng trước cánh cửa màu trắng, đưa ra câu hỏi quý giá.
"Xin hỏi các người, AI bên kia sẽ nói cánh cửa này là cửa ra thật đúng không?"
--
Lời tác giả:
Bức tranh của Mondrian tôi có up trên weibo, nếu muốn có thể lên đó xem nhé.
Câu hỏi cuối cùng này là thoát thai từ một đề bài logic kinh điển -- cánh cửa Thiên Đường và cánh cửa Địa Ngục, chắc chắn là rất nhiều người đọc đã từng gặp qua câu hỏi này nhưng ở các hình thức khác nhau. Kỳ thật câu hỏi cuối cùng được đưa ra cũng có rất nhiều phiên bản, tôi tin là dưới bình luận sẽ có những đáp án khác nữa.
Sợ có độc giả suy nghĩ bị rối, tôi sẽ giải thích một chút ý nghĩa câu hỏi này của Tiểu Bùi, nếu muốn tự mình suy nghĩ thì trước hết đừng nhìn nha.
Hắn chọn cánh cửa trắng mà anh ( lão ) trai ( bà ) đã chỉ, hỏi AI cửa trắng rằng AI còn lại sẽ nói cánh cửa này là cửa ra thật đúng không. Nói đơn giản là hắn đang bắt hai AI trả lời đáp án của nhau.
Nếu, cánh cửa trắng là cửa ra thật.
AI nói thật sẽ trả lời: Không (bởi vì cái bên kia, cũng là AI nói dối, sẽ không thừa nhận cửa trắng là cửa thật )
AI nói dối sẽ trả lời: Không (bởi vì AI nói thật sẽ nói đúng, nhưng nó là AI nói dối nên nó nói không)
Nếu, cánh cửa trắng không phải là cửa ra.
AI nói thật sẽ trả lời: Đúng (bởi vì AI nói dối sẽ nói cánh cửa này là cửa thật)
AI nói dối sẽ trả lời: Đúng (bởi vì nếu là AI nói thật nó sẽ nói không phải, nhưng nó là AI nói dối nên nó bảo đúng)
Tóm lại, khi Tiểu Bùi hỏi ra câu này, nếu cả hai AI cùng phủ định, cánh cửa màu trắng nhất định là cửa ra thật, nếu hai AI cùng nói đúng thì nó là cánh cửa giả.
--
*Bức tranh Garden with Flowers của Vincent van Gogh, vẽ năm 1888 ở Arles, Bouches-du-Rhône, Pháp
*Bức Composition in Red, Blue, and Yellow - tác giả Piet Mondrian, vẽ năm 1930
--
Chương này có một đoạn Hạ Thái Thái nhắc đến việc mình bị đưa cho nhân vật nữ sinh có khi là chủ ý của người nhà biên kịch, giải thích thêm một tẹo, "người nhà" này là chồng của anh biên kịch và là cháu họ kiêm bạn thân từ bé của Hạ Thái Thái, thú vui của cuộc đời anh ta là dìm hàng Hạ Thái Thái mọi nơi mọi lúc thì mới hả dạ =))
CP biên kịch và chồng biên kịch là NV chính trong bộ đầu tay của chị Sở: "Hệ thống điên cuồng tìm đường sống trong truyện BE"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro