6. Hai người một chỗ
Kinh hãi trên mặt Phương Giác Hạ dần dần thu hồi, tựa như mặt nước sau khi tản ra gợn sóng liền khôi phục trạng thái tĩnh lặng.
"Không có ai cả." Anh trả lời.
"Chỉ có anh ở nhà thôi à?" Ánh mắt Bùi Thính Tụng nhìn hướng vào bên trong nhà, trên người hắn vẫn còn phảng phất hơi lạnh mang về từ bên ngoài, "Công ty chuyển nhà đang ở dưới lầu, lát nữa sẽ dọn đồ lên đây."
Phương Giác Hạ vẫn đang duy trì động tác mở cửa lúc này mới buông tay ra, tránh nửa bước qua một bên, "Ồ......" Sau đó lại nghĩ người ta còn chưa có lên tới, vì thế quay về đứng ở vị trí cũ, "Nhiều đồ không?"
Anh còn muốn hỏi hắn có cần anh giúp đỡ gì không, nhưng những lời đó giống như đã bị tắc lại trong cuống họng, nuốt không xuống mà nói cũng không nói được nên câu.
Hơi ấm từ trong nhà tản ra, Bùi Thính Tụng kéo mũ xuống, "Không nhiều lắm." Hắn liếc mắt nhìn Phương Giác Hạ đang mặc bộ đồ ở nhà màu trắng có lông xù mềm như bông, hình như cũng đoán ra một chút ý của anh, "Thôi vào nhà đi, mặc ít như vậy mà xuống lầu thì đông chết anh luôn."
Này cũng không phải lời hay ho gì, nhưng ít nhất anh không cần phải đi xuống, điều này làm Phương Giác Hạ rất vừa lòng.
Chỉ một lát sau, âm thanh mở cửa thang máy truyền đến, công nhân dọn nhà nhanh chóng chuyển hành lý của Bùi Thính Tụng vào. Phương Giác Hạ đi vào phòng khách dọn dẹp lại đám máy game tối hôm qua mọi người chơi còn đang vứt bừa bãi, chừa ra chỗ trống để bọn họ đặt đồ.
Anh ôm ly trà nóng dựa tường mà nhìn, thấy tổng cộng năm cái thùng giấy được mang vào. Quan sát động tác đặt thùng của họ, có thể đoán là thùng nào cũng rất nặng.
Bùi Thính Tụng mang cái gì đến, Phương Giác Hạ không khỏi hiếu kỳ một chút.
"Mọi người vất vả rồi." Bùi Thính Tụng khách khí nói lời cảm ơn.
Ngay lúc hắn chuẩn bị tiễn bọn họ đi, Phương Giác Hạ bỗng nhiên gọi trở lại, phát cho ba ông chú công nhân mỗi người một cốc trà nóng, cũng không nói gì, chỉ trực tiếp đưa tận tay cho họ.
"Cảm ơn cảm ơn." Ba người đàn ông vội nhận lấy, thổi phù phù, uống hết cốc trà ấm đến tim gan phế phủ rồi cười ha hả rời đi.
Tổ chế tác nói đến mà mãi vẫn chưa đến, trong ký túc xá chỉ còn lại hai người là anh cùng Bùi Thính Tụng. Trong hai năm này thời gian đơn độc ở chung cơ hồ là bằng không, nên ít nhiều có chút xấu hổ. Anh nhìn chằm chằm vào mấy cái thùng giấy, cảm giác bọn chúng cũng đang nhìn chằm chằm lại mình.
"Để tôi dẫn cậu đi xem phòng." Phương Giác Hạ tựa hồ cuối cùng cũng nghĩ ra được một câu để nói, đi dép lê vòng qua hắn, lúc đi đến cửa phòng mới nhớ ra Hạ Tử Viêm ngày thường có thói quen khóa cửa, anh vừa lo lắng vừa thử đẩy cửa thử xem, không nghĩ thế mà mở ra được thật.
Chắc cậu ấy biết Bùi Thính Tụng sẽ tới?
"Tôi ở cùng với anh Tử Viêm à?" Bùi Thính Tụng đứng ngay sau anh, ôm thùng giấy cũng bước vào phòng.
"Ừ." Phương Giác Hạ tránh qua một bên cho hắn đi vào, phòng rất lớn, vừa vào cửa liền bắt gặp một cái bàn dài, bên trên là mấy cái màn hình cùng bảng midi chỉnh âm, đặt nghiêng bên cạnh là bàn để thiết bị DJ điện tử, vừa nhìn liền biết là phòng của Tử Viêm. Trong phòng ánh sáng rất tốt, dưới cửa sổ phía bên kia phòng là một khoảng trống, chỉ đặt một cái giường gỗ. Bùi Thính Tụng buông thùng giấy xuống đất, tay sờ soạng một chút cái giá sách dùng làm vách ngăn phòng.
"Anh ở cùng phòng với ai?" Hắn bỗng nhiên mở miệng.
Phương Giác Hạ ngẩn người mất hai giây, "Nhất Nhất."
Anh nghĩ trong lòng, nếu bây giờ có anh Miểu hoặc Nhất Nhất ở đây, có lẽ sẽ dẫn hắn đi xem khắp nơi trong nhà, để cho hắn sớm quen chỗ ở mới. Nhưng vừa vặn chỉ có mỗi một mình anh, anh không rõ lắm mình nên làm gì, nên dẫn Bùi Thính Tụng đi tham quan, hay vẫn nên giúp hắn dọn đồ, hay dứt khoát bỏ về phòng cho rồi.
Lựa chọn cuối cùng hết sức lạnh nhạt, thế nhưng Phương Giác Hạ thật sự muốn làm như vậy.
Dứt khoát làm như vậy đi.
Phương Giác Hạ nhấc chân muốn bỏ chạy, ai ngờ Bùi Thính Tụng bỗng nhiên mở miệng.
"Tôi muốn xem mấy phòng khác một chút." Hắn cởi áo khoác vắt lên cái giường trống, bên trong mặc một chiếc áo lông xám thoạt nhìn khá mềm mại.
Thôi, dù sao thì cũng cùng một nhóm.
"Ừm." Phương Giác Hạ đáp ứng xong liền xoay người đi ra ngoài. Bùi Thính Tụng nhìn chằm chằm theo bóng dáng anh bọc trong cái áo bông xù, cần cổ thon dài, nhìn từ phía sau đặc biệt trông giống một con thiên nga đơn độc. Hắn có chút ngoài ý muốn, đại khái là hắn chưa bao giờ gặp qua hình ảnh Phương Giác Hạ lúc ở nhà, để mặt mộc lại ăn mặc mềm mại thoải mái, giống như thiếu đi một phần lãnh cảm không để người khác lại gần.
"Đây là phòng của anh Miểu và anh Viễn." Phương Giác Hạ kéo cửa ra, phòng này chật hơn khá nhiều, trên cái giá gần cửa xếp một chồng cầm phổ, bên cửa sổ bày một cái giá đàn tranh, đội trưởng ngày trước chủ động nhận căn phòng nhỏ nhất, đủ đặt một cái giường tầng. Thế nhưng Lộ Viễn cũng rất thích ngủ giường tầng, cậu ta nói nằm trên ván giường cao rất thoải mái.
Anh không biết phải giới thiệu như thế nào, cho nên vẫn luôn im lặng. Bùi Thính Tụng bị anh kéo ra khỏi phòng, đưa ra phòng khách lại đưa xuống phòng bếp dạo qua một vòng, đơn điệu nói, "Đại khái là như vậy."
Ai ngờ Bùi Thính Tụng lại dựa vào bệ bếp lên tiếng, "Thế phòng anh đâu?"
Phương Giác Hạ thong thả mà chớp mắt, sau đó như đã cam chịu số phận, xoay người dẫn hắn đi đến phòng mình.
Tóm lại bây giờ đã ở cùng một nhà, hôm nay không xem ngày mai cũng sẽ bị xem.
Bùi Thính Tụng cảm thấy thú vị, hắn cứ tưởng rằng anh sẽ từ chối, thực ra anh vẫn luôn luôn từ chối hắn, nhưng lúc này lại dễ dàng đồng ý cho hắn xông vào lãnh địa riêng tư như vậy. Hôm nay Phương Giác Hạ có vẻ phá lệ dễ bắt nạt.
Nhưng gia hỏa mặc đồ ở nhà kia cũng chỉ đơn giản là mở cửa, chính mình cũng không bước vào phòng, đứng ở bên ngoài khách sáo giới thiệu một chút, "Phòng này."
Bùi Thính Tụng sẽ không bao giờ bỏ lỡ thời cơ được xâm phạm vào lãnh địa của anh như vậy, không nói hai lời cứ thế mà bước vào phòng, hại Phương Giác Hạ mất đi quyền chủ động, chỉ có thể theo sau hắn cùng đi vào.
Căn phòng này so với tưởng tượng của hắn càng có cảm giác phân chia ranh giới rõ ràng, ở giữa là một dãy tủ quần áo ngăn phòng thành hai nửa, phần ngăn hướng ra cửa tràn ngập đồ trang trí đủ loại kiểu dáng, phủ lên giường là bộ ga trải giường Minions, trên giường còn xếp một hàng Minions bông, Lăng Nhất là một tên cuồng Minions có tiếng.
Bùi Thính Tụng hướng vào bên trong mà đi, phần còn lại của căn phòng như một thái cực khác. Thật trống trải, toàn bộ đồ dùng cũng chỉ có một cái bàn liền kệ sách bằng gỗ thô, hai ba cái giá nhỏ màu xám nhạt cùng một chiếc giường. Trên chiếc giường màu lam đậm là một khối chăn được xếp thật vuông vức, sạch sẽ đến không chút cẩu thả.
Hắn ở trong lòng vơ vét vốn từ để hình dung, nhưng cuối cùng phát hiện ra từ thích hợp nhất để miêu tả kỳ thật chính là bản thân anh.
Hết thảy những thứ này đều rất Phương Giác Hạ.
"Phòng của tôi không có gì để xem cả."
Hắn cảm giác được ngữ khí của Phương Giác Hạ bắt đầu xuất hiện một tia phòng vệ rất nhỏ. Bùi Thính Tụng nhịn không được câu khóe miệng, đi đến bên cạnh bàn, tầm mắt bị một tập sudoku thật lớn hấp dẫn.
"Anh thích chơi sudoku à?"
Phương Giác Hạ đi qua, lấy bút kẹp đánh dấu vào trang giấy chưa làm xong rồi khép cuốn sách lại, "Lúc rảnh rỗi thì chơi một chút."
Chuyện này làm Bùi Thính Tụng có chút bất ngờ, tuy nhiên thời điểm hắn di chuyển ánh mắt, càng có nhiều đồ vật ngoài ý muốn tiếp tục xuất hiện trong tầm mắt.
"《The Unity of Mathematics》" hắn tiến lại gần một chút, nhìn kĩ tựa sách nằm trên kệ.
Không riêng gì 《 Tính Thống Nhất Của Toán Học 》, còn có 《 Giáo Trình Mặt Riemann 》, 《Phân Tích Phiếm Hàm》, 《 Lý Luận Morse 》 liên tiếp là mấy chục quyển giáo trình toán học.
Kỳ thật cảm giác bứt rứt của Phương Giác Hạ đã sắp đạt đỉnh, nhưng để trì hoãn lại cảm xúc, ngữ khí của anh vẫn bình tĩnh như cũ, "Chuyện hiển nhiên, tôi học toán mà."
"Đúng vậy, suýt nữa tôi cũng quên." Bùi Thính Tụng giờ mới nhớ trước kia từng nghe bọn Lăng Nhất hay đùa giỡn, nói bài tập đại học của anh còn nhiều hơn bài tập cấp ba. Cũng nhớ ra phương diện toán học của Phương Giác Hạ rất có thiên phú, tuy chỉ ngẫu nhiên thể hiện ra một chút ở mấy cái show tổng nghệ ít được chú ý.
"Không sao." Phương Giác Hạ duỗi tay định túm lấy tay hắn, giống như cách hắn giữ tay anh lần trước vậy.
Ngón tay của anh rất dài, nhưng so với tưởng tượng của Bùi Thính Tụng thì mềm mại hơn rất nhiều, ấm áp, nhẹ nhàng khoanh lấy cổ tay lạnh cóng của hắn.
"Đi về dọn dẹp lại đồ đạc của cậu đi."
Rõ ràng là ngữ khí mệnh lệnh, nhưng Bùi Thính Tụng nghe vào tai lại mang một chút ý vị cầu xin.
Kỳ thật hắn rất hiếu kỳ, nếu hắn tiếp tục đứng ăn vạ ở chỗ này, tiếp tục đối nghịch với anh, Phương Giác Hạ sẽ phản ứng như thế nào. Nhưng hắn có thể ngửi ra được mức độ kiên nhẫn của Phương Giác Hạ sắp dùng hết rồi, dù cho hắn muốn chơi thì cũng nên chơi từ từ thôi.
Bùi Thính Tụng vẫn không thể biết được sự lãnh đạm trì độn của Phương Giác Hạ đến tột cùng là thật, hay vẫn là hình tượng giả dối anh dùng để ngụy trang. Có lẽ anh thật sự chính là loại người trong lời đồn có thể bán mình để đổi lấy cơ hội, dục vọng quá mức rõ ràng, cho nên phải dùng hình tượng cấm dục để che giấu. Nếu đúng là như thế, kỹ thuật diễn xuất không khỏi cũng quá chuyên nghiệp. Bùi Thính Tụng tò mò, thậm chí kỳ quái bản thân trước đây tại sao không phát hiện ra đối chọi với anh sẽ thú vị như vậy.
Nhưng Phương Giác Hạ thật sự vừa cứng nhắc lại vừa lạnh nhạt, cơ hồ chỉ phát triển có mỗi thân xác, cứ như vậy lột sống anh ra thì cũng quá tàn nhẫn.
Cho nên Bùi Thính Tụng không tiếp tục dây dưa nữa, để mặc cho anh túm ra khỏi phòng.
Đi đến trước đám thùng giấy, Phương Giác Hạ tự nhiên mà buông tay Bùi Thính Tụng, xắn tay áo lên, lộ ra một đoạn cánh tay trắng nõn. Anh hỗ trợ hắn khiêng một cái thùng lớn, phát hiện ra thùng đúng là nặng đến đáng sợ. Lúc nhìn Bùi Thính Tụng mở thùng ra anh mới biết, hóa ra trong thùng toàn bộ đều là sách.
Bùi Thính Tụng không cho anh dọn thùng nữa, chỉ nói có thể giúp hắn sắp xếp lại sách một chút. Phương Giác Hạ cầm vài quyển trên tay, hỏi hắn muốn xếp như thế nào, theo trình tự chữ cái hay là theo niên đại, ai ngờ Bùi Thính Tụng không chút để ý nói, "Cứ xếp tùy tiện đi."
Tùy tiện. Phương Giác Hạ ở trong lòng nhẩm lại từ này, sau đó đem sách trong tay từng quyển từng quyển xếp lên, không dựa theo niên đại hay thứ tự chữ cái, mà xếp dựa theo màu sắc từ sáng đến tối.
Bùi Thính Tụng đem đồ vật còn lại mang hết vào, ở một bên thu dọn giấy bọc. Hành lý của hắn là năm cái thùng lớn, trong đó chỉ có một cái đựng đồ dùng sinh hoạt, còn lại tất cả đều là sách.
"Không mang theo quần áo sao?" Phương Giác Hạ giẫm lên ghế dựa dọn xong tầng trên cùng, bước xuống hỏi.
"Chỗ tôi ở không xa chỗ này, để sau đi." Bùi Thính Tụng ngồi xếp bằng dưới đất, sắp xếp tầng sách dưới cùng.
Bọn họ cứ như vậy yên lặng không nói gì mà xếp sách, mãi cho đến khi lấp đầy cái kệ rỗng tuếch, Phương Giác Hạ đột nhiên có một cảm giác thành tựu không tên, tuy rằng sách không phải của anh, kệ sách cũng chẳng phải nốt.
"Số còn lại làm thế nào?" Anh đặt câu hỏi như cậu học sinh ngoan mới làm xong bài tập.
Bùi Thính Tụng ôm mấy quyển tác phẩm vĩ đại bìa cứng lên, bước lên ghế gác chúng lên nóc kệ, chồng thành một chồng. Hắn vỗ vỗ tay, "Done."
Từ nhỏ lớn lên ở Mỹ, dù cho có học tiếng Trung, cũng đã về nước nhiều năm, hắn vẫn có thói quen biểu đạt một vài từ bằng tiếng Anh.
Phương Giác Hạ đứng trước kệ sách xem qua, thành phẩm do hai người bày biện ra có một loại trình tự quỷ dị, một tầng gáy sách đi màu từ đậm tới nhạt, tầng còn lại đậm nhạt đan xen chẳng có quy luật gì.
"《 Suy ngẫm về Triết học Tiên khởi 》, 《 Phê bình lý trí thuần túy 》, 《 luân lý học 》, 《 Thế giới như Ý chí và Đại diện 》......" Anh nhìn sách trên kệ, phát hiện ra tất cả nội dung đều nằm ngoài phạm vi tri thức của bản thân.
Hóa ra Bùi Thính Tụng học triết học.
Anh chỉ biết trước kia Bùi Thính Tụng đi học ở Mỹ, học chuyên ngành quản lý theo truyền thống gia đình kiểu mấy vị công tử tài phiệt sẽ kế thừa gia sản, nhưng sau đó lại tự ý bỏ học, đăng ký học ở một học viện nghệ thuật khác, học chuyên ngành mà cha mẹ hắn không đồng ý. Bởi vì lại còn phản nghịch đi lăn lộn trong giới hip-hop bị lôi về, hắn bị các trưởng bối dứt khoát tống về nước.
Nhưng tại sao lại tiến vào giới giải trí, lại vì sao mà phải vào cái công ty nhỏ xíu này? Mấy chuyện này toàn bộ chỉ là suy đoán, vì Bùi Thính Tụng hành tung vô chừng, thần thần bí bí. Mọi người chỉ biết cuối cùng hắn lấy thân phận lưu học sinh thi vào P Đại, lấy lý do phải đi học mà từ chối ở tập thể cùng mọi người, dù sao ngày thường bọn họ cũng không có bao nhiêu công tác, hắn dường như mỗi ngày cũng đều chăm chỉ đi học.
Hiện tại ngẫm lại, sinh hoạt của bọn họ thật sự không có điểm giao thoa, ngoại trừ công việc.
"Như vậy được rồi."
Thấy Bùi Thính Tụng chuẩn bị dọn cái ghế đi, anh muốn giúp một chút, nhưng không ngờ cúi đầu không cẩn thận lại đụng vào kệ sách, cảm giác có thứ gì nảy lên, không chờ anh kịp phản ứng, bản thân đã được một lực mạnh kéo sang một bên, lảo đảo suýt nữa thì ngã xuống.
Tiếng vang liên tiếp nện xuống sàn nhà, là mấy cuốn sách siêu dày xếp trên nóc bị rơi xuống mở ra tung tóe.
Lúc này, cánh tay gắt gao nắm lấy tay anh mới buông ra, Phương Giác Hạ quay đầu, thấy Bùi Thính Tụng dùng một tay khác bưng kín mắt phải, bấy giờ anh mới kịp phản ứng, "Không có việc gì chứ? Cậu, cậu bị đụng vào mắt sao?"
Bùi Thính Tụng che mắt cũng không buông, lại giống như đứa nhỏ liên tục lắc đầu, ngồi lên ván giường cứng ngắc mà chôn đầu lên đó.
"Là lỗi của tôi, xin lỗi." Tâm áy náy của Phương Giác Hạ lập tức dâng tràn, nghĩ đến mình vừa nãy đụng phải kệ sách, Bùi Thính Tụng nhất định là vì kéo anh ra nên mới bị đụng trúng.
"Đừng dát vàng lên mặt nữa," Bùi Thính Tụng đẩy tay anh ra, "Là tự tôi muốn đem sách xếp lên trên đó."
Nói xong hắn lại nhỏ giọng lẩm bẩm, "Xin lỗi xin lỗi, ngày nào cũng xin lỗi......"
Phương Giác Hạ căn bản không có rảnh mà nghe hắn nói gì, "Để tôi xem một chút."
"Không cần." Hắn đột nhiên tùy hứng.
Cứ như vậy mà đưa qua đẩy lại một trận, Bùi Thính Tụng cho rằng Phương Giác Hạ chẳng qua là chỉ hỏi cho có thôi, không nghĩ tới anh cố chấp đến đáng sợ, cứ lặp đi lặp lại một câu không nghỉ như cái máy.
"Để tôi nhìn xem."
Nhưng dù sao hắn cũng là nổi máu anh hùng không có kết quả còn tự mình bị đụng trúng, lòng tự trọng không dễ gì mới có một chút mà lại ăn nhục, cho nên thời điểm thỏa hiệp hắn càng không được tự nhiên, "Vậy anh đi lấy băng keo cá nhân cho tôi đi." Nói xong hắn lại cường điệu lần nữa, "Băng keo cá nhân là được, băng cá nhân."
Nhưng Phương Giác Hạ lóc cóc chạy đi dường như không có nghe lọt tai lời của hắn, lúc quay lại xách theo nguyên cái hộp thuốc, loảng xoảng đặt lên ván giường.
Bùi Thính Tụng nhìn cái hộp trước mặt, lại nhìn anh.
Đây mà là thiên nga cái nỗi gì, rõ ràng là một con ngỗng ngốc xít.
----
Mấy tựa sách trên kệ của hai cháu đều là sách có thật ngoài đời cả đấy, ai có hứng thú với nội dung thì có thể copy tên lên GG, riêng bản thân mình mở được 1 tab thì quyết đoán đóng lại đi làm việc khác =)))
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro