90. Tâm sự thiếu niên

Bài hát kết thúc, Phương Giác Hạ nhẹ giọng nói một câu sinh nhật vui vẻ, các thành viên khác cũng sôi nổi chúc mừng vị thính giả kia.
Bùi Thính Tụng đặt lại đàn guitar xuống đất, vặn chai nước trong tay đưa cho Phương Giác Hạ. Anh cũng tự nhiên nhận lấy, sau khi uống một ngụm nhỏ thì đưa lại cho hắn. Bùi Thính Tụng chặn lại, thấp giọng thúc giục anh uống thêm một chút nữa.
Lúc này Phương Giác Hạ mới cố uống thêm một ít, sau đó gác bình nước lên bàn.
Người dẫn chương trình tiếp tục đọc tin nhắn của thính giả gửi đến: "Một vị thính giả có ID là Kem Tươi Vị Đậu Phộng hỏi như thế này, 'muốn hỏi các anh, ký ức sâu sắc nhất đối với mùa hè là gì? '"
Bùi Thính Tụng cầm chai nước lên, uống một hớp lớn rồi vặn chặt nắp lại.
Giang Miểu bị điểm danh nói vào micro, "Cảm ơn câu hỏi của bạn."
Ký ức mùa hè sâu sắc nhất.
Anh ta nghĩ một lúc, ánh mắt cũng trở nên mềm mại đi, "Ký ức đáng nhớ nhất có lẽ là hình ảnh tôi cùng em gái ăn dưa hấu. Bọn tôi lớn lên ở nhà chú, không giống những đứa trẻ cùng trang lứa khác cho lắm......"
Giang Miểu hơi do dự, sau đó lại cười, "Tôi nhớ lúc đó tôi học năm nhất trung học, sau tiết tự học buổi tối mới được trở về nhà, nhà tôi hơi xa nên lúc về tới đã rất muộn rồi. Kết quả tôi phát hiện em gái vẫn chưa ngủ, cô bé lặng lẽ ôm một cái bát trèo xuống giường chạy qua phòng tôi."
"Đó là phần dưa hấu sau bữa cơm tối em ấy chừa lại cho tôi, không chịu ăn. Nhưng lúc đó em ấy còn quá nhỏ, không biết trời nóng thì phải bảo quản dưa hấu trong tủ lạnh, cho nên dưa không còn tươi nữa, nhưng để em ấy vui vẻ, tôi vẫn ăn. Hai người bọn tôi cứ như vậy ngồi trên giường, em ấy cười nói em đã moi hạt ra hết cho anh rồi, đem chôn trong chậu hoa. Sau đó tôi ăn trúng một hạt dưa, cô bé rất tức giận, nói dưa hấu này nham hiểm quá."
Phương Giác Hạ nhìn Giang Miểu, anh ta cũng rất ít khi thể hiện cảm xúc. Không giống tính cách lãnh đạm hướng nội của Phương Giác Hạ, thời thời khắc khắc đội trưởng đều ổn trọng tự giữ mình, luôn nghĩ cho mọi người, bảo vệ các thành viên khác, đây gần như đã là thiên tính khắc trong xương cốt anh ta.
Nhưng kỳ thật, thời thiếu niên Giang Miểu có lẽ cũng chịu rất nhiều khổ cực.
Nói đến đó, Giang Miểu cười rộ lên nhìn người dẫn chương trình, "Em cảm thấy đó là phần dưa hấu ngon nhất trong đời từng được ăn."
Phương Giác Hạ luôn không thích nói chuyện bỗng nhiên mở miệng, "Nếu thời đi học em đã quen biết anh Miểu, có lẽ chúng ta sẽ trở thành bạn tốt."
Giang Miểu nhìn anh cười, "Không sai, nhất định là bạn học rất thân."
Lời này không phải giả.
Thời điểm bọn họ mới gặp nhau, Giang Miểu và anh là hai thành viên được quyết định sớm nhất, khi đó bọn họ thường xuyên cùng nhau ăn cơm, qua những lần trò chuyện anh đã biết rất nhiều về quá khứ của Giang Miểu. Nếu không phải bị ép buộc, căn bản anh ta sẽ không debut làm thành viên boygroup.
Lúc ấy Phương Giác Hạ đã biết, để nuôi nấng em gái mà anh ta phải làm rất nhiều việc, đi làm thuê, làm streamer, mở livestream đánh đàn tranh cho người ta xem, cũng nhận không ít khinh thường và bình luận ác ý. Hoàn cảnh sống khiến anh ta không thể không nhanh chóng trưởng thành, trở thành người có thể bảo vệ người thân.
Nhưng khi đó anh ấy vẫn còn là một thiếu niên.
Hạ Tử Viêm vỗ vỗ vai Giang Miểu, "Thân là bạn trai tin đồn của Tiểu Nghiêu, tôi muốn làm sáng tỏ một chút, em gái này đích thực từ nhỏ đã rất ngây thơ, về phương diện nào đó khá giống anh trai nó."
Lăng Nhất cười nói: "Em Nghiêu đang trong kỳ phản nghịch, cẩn thận coi chừng em ấy đánh anh nha."
Hạ Tử Viêm bật lại: "Sợ cái gì, bên cạnh anh chưa đủ mấy đứa phản nghịch sao, anh đây còn ở cùng phòng ký túc xá với trẻ trâu đây này."
Bùi Thính Tụng ném thú bông vào cậu ta, "Trả phí lên sân khấu đây"
Mọi người đều cười rộ lên, láo nháo giống hệt ngày thường.
Người dẫn chương trình lại ném câu hỏi lên người Lộ Viễn đang ngồi cạnh anh ta, "Lộ Viễn có câu chuyện ấn tượng khắc sâu nào về mùa hè không?"
"Mùa hè......" Lộ Viễn ngẩng đầu nhìn trần nhà, "Mùa hè mấy năm trước tôi đạt giải thưởng. Lúc ấy tuổi còn nhỏ, không quá hiểu chuyện, những chuyện tiếp theo sau đó xảy ra như ngựa thoát cương, tôi không khống chế nổi."
Nói rồi cậu ta cười một chút, "Khi cảm thấy mình đang có được hết thảy thì đồng thời đánh mất tất cả, biến thành lẻ loi cô độc, loại cảm giác này cực kỳ khó chấp nhận. Tinh thần tôi lúc đó sa sút rất lâu, trời xui đất khiến gia nhập Kaleido mới phát hiện ra trời cao rất công bằng, ngài lấy đi một thứ của tôi, liền trả lại tôi một thứ còn tốt hơn."
Lời này rất thành thật, Lộ Viễn không vì tạo đề tài mà đi kể xấu những người từng là anh em trong vũ đoàn ngày xưa khai trừ cậu ta ra, cũng không hề sa vào vinh quang trong quá khứ. Cậu ta đã có thể bình thản mà đối diện với quãng thời gian niên thiếu của mình.
"Bây giờ nghĩ lại, thật ra vẫn rất hoài niệm mùa hè tôi đi thi đấu kia, mọi người cùng nhau nỗ lực, cùng nhau theo đuổi giấc mơ. Hiện tại tôi trở thành mentor rồi, lúc xem các tuyển thủ thi đấu giống như đang được xem lại chính mình của năm đó, cho nên tôi luôn nói với bọn họ, kết quả như thế nào không quan trọng, quan trọng là bạn đang sống trong khoảnh khắc này."
Hiếm khi cậu ta không kể chuyện cười, cũng không cố ý tấu hài, ngược lại rất nghiêm túc hồi tưởng.
"Cho nên thứ mà mùa hè đó dạy cho tôi là, con người cực kỳ dễ đánh mất nhau, đôi khi cả hai bên không ai làm sai chuyện gì, nhưng cứ thế mà tan vỡ. Nhất định phải quý trọng mỗi người còn bên cạnh các bạn."
Vận mệnh là một cơn sóng lớn, nhân loại còn nhỏ bé hơn cả bọt sóng, chỉ có thể bị đẩy đưa, kết thành cụm hoặc tản ra xa nhau.
Bọn họ sáu người sáu tính cách khác nhau, chính là loại bọt sóng bị vận mệnh đẩy vào cùng một chỗ.
Người dẫn chương trình vô cùng đồng ý với quan điểm của cậu ta, "Kỳ chương trình này sao nhiều cảm khái thế nhỉ."
Lăng Nhất cũng cười nói: "Chương trình hôm nay tại sao lại không giống Kaleido chút nào thế?"
Bùi Thính Tụng nói: "Mỗi lần không cẩn thận rơi vào phân đoạn lừa tình đều được kéo lên rất nhanh, cái này rất Kaleido."
"Ha ha ha ha."
Người dẫn chương trình tiếp tục, "Thính giả có ID Quả Nho Trưởng Thành Thật Sớm......"
Lăng Nhất bật cười, "ID bạn này đọc lên như hát thật luôn."
Phương Giác Hạ nhìn Bùi Thính Tụng bên cạnh mình, "Chắc chắn là tìm em."
Bùi Thính Tụng nhún vai, "Em là vua nickname mà."
MC cũng bị chọc cười, "Thính giả này nói như sau, 'Tiểu Bùi lúc gia nhập Kaleido xuất đạo chỉ mới mười bảy tuổi, trước đó vẫn luôn ở nước ngoài, em muốn biết ước nguyện lúc gia nhập Kaleido là như thế nào ạ? '"
Nghe xong câu hỏi, Phương Giác Hạ toát cả mồ hôi. Bùi Thính Tụng vào nhóm nhạc hoàn toàn không phải do tự nguyện, mà nói thật ra, trong cái nhóm này từ thủy đến chung, người chân chính muốn trở thành idol chỉ có một mình Phương Giác Hạ.
Bùi Thính Tụng là ngoài ý muốn trong ngoài ý muốn.
"Lúc tôi vào nhóm thì Kaleido đã được thành lập rồi." Bùi Thính Tụng trực tiếp mở miệng không cần suy nghĩ, "Kế hoạch cũ cũng là dành cho nhóm năm người, bố trí sắp xếp xong hết rồi, main dancer main vocal rapper visual đều có. Thời điểm tôi gia nhập kỳ thật rất đột ngột, cũng gây cho mọi người không ít phiền toái. Biên đạo phải xếp lại đội hình, bài hát chủ đề cũng phải thay đổi sang bài khác."
Đây là lần đầu tiên bọn họ nghe được câu xem như xin lỗi của Bùi Thính Tụng vì chuyện hắn nhảy dù, mọi người đều có chút bất ngờ.
"Không có, không phải," Lăng Nhất mở miệng, "Chúng tui nghe nói có em trai mới đến, rất vui vẻ, Chỉ là không ngờ em trai lại cao thế......"
"Ha ha ha ha ha."
Bùi Thính Tụng cũng cười, "Ước nguyện ban đầu của tôi kỳ thật không tốt chút nào, tôi có rất nhiều thành kiến, dùng mấy chữ 'thiếu niên khinh cuồng' để hình dung tôi là hơi châm chước rồi. Lúc ấy định nghĩa của tôi về ước mơ cực kỳ hẹp hòi, tự cho là đúng mà phản kháng rất nhiều lần. Sau khi người thân nhất của tôi qua đời, tôi chỉ cảm thấy mình là một con chim đơn độc bị nhốt trong lồng sắt, rất muốn bay, nhưng không đủ sức bay đi."
"Năm mười mấy tuổi tôi bỏ nhà đi bụi, các bạn cũng biết hoàn cảnh như thế luôn rất hỗn loạn rất điên cuồng." Hắn lắc nhẹ đầu, "Cho nên chị gái đi tìm tôi, mắng tôi một trận."
Hạ Tử Viêm cả kinh: "Còn có người dám mắng cậu á."
Lộ Viễn: "Ha ha ha ha sao lại thế này, giữ bầu không khí chút đi được không."
Phương Giác Hạ nhìn Bùi Thính Tụng, "Chị ấy nói sao?"
"Chị ấy nói, đối với người như tôi mơ ước đã không được tính là cái gì xa xỉ, do tôi quá ngạo mạn nên mới tự làm khó mình. Thế là chị ấy cho tôi được thấy thế giới chân thật một lần."
Đi thử theo đuổi ước mơ như một người bình thường.
Ngữ khí Giang Miểu ôn hòa: "Lời này tuy hơi khó nghe, nhưng thật sự là muốn tốt cho em."
Giới giải trí chính là một thế giới cực đoan thu nhỏ, là lồng nuôi dưỡng phóng đại thiện ác. Bùi Thính Tụng là người theo chủ nghĩa lý tưởng thù hận cuộc đời, xem chủ nghĩa phản kháng là chân lý, đột nhiên bị đẩy từ trên trời xuống, rơi vào thế giới thu nhỏ chìm nổi bất định này.
"Có lẽ thế." Bùi Thính Tụng nhún vai, "Nhưng có lẽ chị ấy không ngờ được em lại gặp may mắn."
Vốn là một hồi thử thách [ nếm trải nhân gian ], hắn lại rơi vào giữa một đám người vừa lương thiện vừa dũng cảm.
Rơi xuống trước mặt Phương Giác Hạ.
Phương Giác Hạ quay đầu hỏi hắn: "Thế giới chân thật có đẹp không?"
Bùi Thính Tụng mỉm cười, gật đầu, "Đẹp lắm."
Ở thế giới chân thật mới gặp được anh, cho nên dù gian nan vẫn thấy rất tốt đẹp.
Thời điểm chương trình radio lên sóng, tổ tiết mục cũng biên tập thêm một bản video đặc biệt đăng lên trang chủ. Đêm đó, vài cái tên của Kaleido được lên hot search, có # gia đình Giang Miểu #, cũng có # quán quân Lộ Viễn #, còn có #《 Dạ Du 》bản acoustic #.
Ở trong mắt đại bộ phận cư dân mạng, Kaleido có rất nhiều ấn tượng cố hữu, ví như "có thực lực", "không giống boygroup" hay "nhóm tấu hài" gì đó, bọn họ luôn bị nói là mỹ cường thảm, bị nói không có vận khí, nhưng rất ít khi thật sự nói về mình. Nếu không phải chủ đề của chương trình radio này là [ mùa hè và thời niên thiếu ], có lẽ bọn họ sẽ không đi chia sẻ chuyện đã qua của mình trước mặt mọi người.
Kỳ chương trình này cũng càng làm nhiều người hiểu thêm về quá khứ của các thành viên và những chuyện họ từng trải qua, không chỉ là bọn họ đứng trên sân khấu, mà là Kaleido chân thật.
[@Phải Làm Người Chính Trực: Nghe xong chuyện của bọn họ, lại đi nghe nhạc, đột nhiên trào dâng rất nhiều cảm xúc. Mỗi người chúng ta đều không thể trở về mùa hè chúng ta mong muốn, thời niên thiếu luôn cho rằng bản thân chính là thế giới, nhưng đến lúc chúng ta không ngừng tiến về phía trước mới phát hiện, hóa ra thế giới rộng lớn như thế, còn mình thì nhỏ bé biết bao. ]
[@7788 không phải 6: Nhóm này có tâm thật đấy, ps: thật sự《 Dạ Du 》nghe hay khủng khiếp, giọng FJX tuyệt quá. ]
[@Hôm Nay Trời Mưa Không: Lúc trước nhắc đến Kaleido tôi chỉ biết FJX và PTS, nghe xong radio đột nhiên thích đội trưởng quá, thật dịu dàng. ]
[@Online Chờ Có Bạn Trai: Ngày xưa tui từng xem Lộ Viễn thi đấu luôn đó, có điều sau khi cuộc thi kết thúc thì xảy ra rất nhiều chuyện, sau đó thì không có sau đó. Sau này nhìn thấy cậu ấy ở Kaleido tui cực kỳ ngạc nhiên, quả nhiên có vài người đã được định là làm gì cũng sẽ thành công. ]
[@Không Bao Giờ Cắn RPS: Bệnh soi CP của mị lại tái phát rồi sao? Tại sao lại có cảm giác lúc hát 《 Dạ Du 》, bầu không khí giữa PTS và FJX đặc biệt vi diệu thế, là ảo giác do bài hát gây ra à? Rõ ràng mị không phải fan CP của hai vị đó mà! ]
[@KKKKkkk trả lời @Không Bao Giờ Cắn RPS: Tui cũng dị...... ( nói nhỏ nè, mấy chị fan độc duy đừng xé xác bọn tui nha, nếu không idol mấy người sẽ xử mấy người đó ) ]
[@Cất Giấu Bí Mật: Nghe album《 Phá Trận 》 có cảm giác bi tráng tử chiến, nhưng nhìn mấy cậu nhóc trên radio vừa tán gẫu vừa ca hát, dịu dàng an ủi thính giả, chia sẻ chuyện cũ, lại có cảm giác các cậu ấy thân thiết như bạn bè của mình vậy. Không thể không thừa nhận tôi là vì nghe《 Dạ Du 》thấy thích nên mới đi tìm hiểu, ngay từ đầu không nghĩ là ca khúc của thành viên nhóm nhạc đâu, nhưng nghe xong chương trình kỳ này được mở mang rất nhiều, hy vọng bọn họ ngày càng thuận lợi, có càng nhiều tác phẩm hay. ]
Hiệu ứng của《 Dạ Du 》có tác động rất lớn đến toàn bộ album《 Last Summer 》, hấp dẫn nhiều fan bình thường không quá ưa thích phong cách âm nhạc của nhóm nhạc thần tượng. Vốn dĩ bọn họ ôm tâm thế của nghệ sĩ indie mà sáng tác ra mini album mùa hè này, mục đích ban đầu không phải vì nhiệt độ, cho nên cũng thử trải nghiệm rất nhiều phong cách biên khúc và loại hình mới, giống một dạng thí nghiệm làm cho biết.
Nhưng trải nghiệm mới mẻ này lại được quần chúng thưởng thức âm nhạc khen ngợi, phá vỡ ấn tượng cố hữu của bọn họ đối với boygroup.
[@V Tiểu Ngư Thảo Luận Âm Nhạc: Nghe xong hết 《 Last Summer 》của Kaleido, cả album chỉ có bốn bài hát, nhưng nội dung cực kỳ phong phú. Ca từ đều rất xuất sắc, lần này Bùi Thính Tụng rốt cuộc đã đột phá phong cách, từ một thiếu niên phản loạn biến thành một người kể chuyện ôn nhu, rất đáng kinh ngạc.
Trình tự arrange của ca khúc chủ đề rất phong phú, cảm giác bầu không khí của drum set rất mạnh, đặc biệt có âm sắc tươi mát nghe rất giống đàn dương cầm, tiếng piano lót dưới đoạn điệp khúc rất có cảm giác của cơn mưa mùa hè. Nghe nói biên khúc đều do Hạ Tử Viêm độc lập hoàn thành, không thể không khen ngợi, tiến bộ rất nhiều.
《 DayDream 》mang phong cách nhạc điện tử châu Âu, biên khúc mê huyễn và ca từ cực kỳ sát với ý tưởng mơ mộng giữa ban ngày, đoạn loop đặc biệt xuất sắc. Còn có《 Từng Ghé Qua Vùng Biển Này》chứa một ít phong cách country, rất khó làm, cũng không nghĩ một nhóm nhạc lại dám đi thử phong cách nhạc này. Guitar không tồi, mang lại cảm giác mùa hè khô nóng rất chân thực. Toàn bài hát đều tương đối có cảm xúc hình ảnh, đồng quê, đại dương, nắng gắt, bờ vai bị tróc da, rất chân thực.
Cuối cùng chính là《 Dạ Du 》mà tôi đã từng khen, thiên phú soạn nhạc của Phương Giác Hạ nhiều người cầu cũng không được, có đầy đủ tính mẫn cảm với giai điệu và sức sáng tạo dồi dào. So với phiên bản sáu người hát, cá nhân tôi cảm thấy bản đơn ca càng có linh hồn hơn, biên khúc u buồn, dễ khiến người ta đắm chìm, có điều cân nhắc cả hai phiên bản đều làm rất tốt.
Nói tóm lại đây là một album sẽ làm bạn hoàn toàn vứt bỏ mọi thành kiến. Có thể nói Kaleido sau khi phô diễn tiêu chuẩn nhóm nhạc ưu tú trong《 Phá Trận 》, đã tiếp tục đưa ra một bài thi cao cấp hơn thuộc về chính bọn họ. Tôi rất tán thưởng thái độ của họ đối với sáng tạo âm nhạc, tin tưởng về sau sẽ có tác phẩm ngày càng chất lượng hơn. ]
Nhận được nhiều đánh giá rất tốt từ những nhà phê bình âm nhạc chuyên nghiệp, album này nhanh chóng trở thành hắc mã mùa hè. Từ góc nhìn đại chúng, điều mà các nhóm nhạc khó đạt được nhất chính là một ca khúc có quốc dân độ nổi tiếng thoát vòng, tính cả《 Phá Trận 》, Kaleido đã có hai tác phẩm tiêu biểu. Lúc trước nổi bạo, bây giờ có tác phẩm kế tiếp vững vàng trải đường, những lời dè bỉu phù dung sớm nở tối tàn nhanh chóng sụp đổ.
Huống chi, Kaleido là loại hình boygroup nói chuyện bằng tác phẩm, chỉ cần họ có ca khúc, sẽ không bao giờ sợ không có danh tiếng.
.
Trình Khương đi vào phòng hóa trang vỗ tay mấy cái, "Một lát nữa fan meeting kết thúc, chúng ta đi ăn một bữa tiệc khánh công đi."
"Yay!!"
"Ăn cái gì ăn cái gì?"
"Lăng Nhất chỉ biết ăn."
"Ăn thịt nướng đi anh Khương." Hạ Tử Viêm dựa người vào ghế, nhìn Trình Khương bằng ánh mắt xin hãy xem xét.
"Cũng được thôi." Trình Khương khoanh tay trước ngực, "Mấy người khác thì được, cậu phải ăn ít lại, muốn vào đoàn phim phải quản lý cân nặng nghiêm ngặt."
"Ha ha ha ha ha!"
Bùi Thính Tụng đã hóa trang xong, ngồi lệch một bên sô pha lướt weibo. Phương Giác Hạ cũng vừa sấy xong tóc, ngồi xuống bên cạnh hắn. Trên ghế sô pha chỉ có hai người bọn họ, Phương Giác Hạ lấy chân đụng đụng vào chân hắn.
Đang cúi đầu liếc liếc, Bùi Thính Tụng lại nâng mắt nhìn Phương Giác Hạ, khen một câu: "Kiểu tóc hôm nay đẹp lắm."
Tới đây đâu phải để nghe em khen, Phương Giác Hạ lẩm bẩm trong lòng.
"Em đang xem weibo à?"
Bùi Thính Tụng gật đầu, nhớ ra một chuyện, còn cố ý ghé sát vào tai anh thì thầm, "Chuyện anh mặc áo sơ mi của trạm Ngày Xuân Giam Tuyết bị các cô ấy soi ra rồi."
"Cái gì??" Phương Giác Hạ trừng mắt, "Sao họ lại biết?"
"Anh nghĩ tại sao." Bùi Thính Tụng không nhịn được cười, "Fan CP toàn mấy người dùng kính hiển vi đi soi đường để cắn, đường trên mũi dao cũng dám liếm, ai đấu lại các cô ấy chứ."
Phương Giác Hạ vẫn không hiểu nổi tại sao mình bị lật xe, "Nhưng anh không có mang bảng tên mà, chiếc áo kia nhìn không khác gì mấy cái áo sơ mi trắng của anh, anh còn lấy ra so một lượt đấy. Làm sao các cô ấy phát hiện ra được."
"Để cho anh xem." Bùi Thính Tụng đưa điện thoại cho anh, trên màn hình là bài đăng weibo của một fan Thính Giác.
[ @Mỗi Ngày Giúp Thính Giác Ấn Cửa Tủ: Các chị em! Áo mà bảo bối xinh đẹp mặc trên radio tuyệt đối là áo của @Trạm CP Ngày Xuân Giam Tuyết tặng! Các chị xem tôi cắt hình này ra nè, là hình quay đặc tả lúc bảo bối xinh đẹp hát, trước vạt áo rõ ràng là có thêu chữ! Tôi dùng PS xử lý, nhìn P2 có thể thấy chữ rõ hơn, có hai chữ 'mùa hè'!! ( hôm nay lại là một ngày không thực hiện trách nhiệm ID ) [ hình ảnh ][ hình ảnh ]]
Phương Giác Hạ click vào tấm hình, còn cố ý phóng lớn ra nhìn cho rõ.
Mẹ ơi, thật sự là có, anh còn tưởng sẽ không bị nhìn thấy.
Nhịn không được lướt xuống bình luận.
[@Tui Điếc Tai Tui Vui Sướng: Trời mẹ ơi, một tỷ lần không ngờ tới cục đường to vật vã này là do Hoa Cát Tường xinh đẹp ném cho, ai mà dám tin......]
Vì sao lại không không dám tin? Phương Giác Hạ nghi hoặc.
[@Em Gái Thính Giác Tầm Thường: Đúng là chiếc sơ mi thêu chữ "Anh nói mùa hè này thật dài"! Trời ạ mãi yêu FJX, bảo bối xinh đẹp dũng cảm quá! ]
[@TJSZD: Đây là song phương cùng đánh thật đó...... Mị có tài đức gì mà được Thính Giác làm? ]
[@ Cây Nho Thượng Phong Cảnh Tuyến: Ngọt quá huhuhu, nhà hàng xóm tổng hợp đường trên radio được mười lăm phút lận đấy, các chị em màu vào đớp! Lúc Sói Con đệm đàn nhìn anh Giác Hạ mười bảy lần, quá nhiều động tác nhỏ, chắc chắn là đang trong thời kỳ yêu cuồng nhiệt! ]
Rõ, rõ ràng đến như vậy sao?
Phương Giác Hạ có cảm giác chột dạ như làm chuyện xấu bị người ta phát hiện, anh nhét lại điện thoại vào tay Bùi Thính Tụng, "Không xem nữa."
"Xem đủ rồi à."
Phương Giác Hạ nghĩ thầm, mình chỉ vừa bí mật mang đồ mờ ám đã lập tức bị bắt được, nhưng Bùi Thính Tụng thì chắc chắn sẽ không.
Bởi vì hắn quá giảo hoạt.
Khoan đã. Phương Giác Hạ bỗng nhiên nghĩ ra, "Làm sao em biết chuyện các fan phát hiện ra vụ mặc áo?"
Đột nhiên bị tra khảo, Bùi Thính Tụng giật mình, "Cái này......"
Người cuối cùng hoàn thành tạo hình, Trình Khương thúc giục bọn họ đi ra hội trường. Bùi Thính Tụng lấy cớ muốn bỏ chạy, bị Phương Giác Hạ đồng thời đứng lên bắt được tay, "Nói."
"Thì em, em chỉ follow vài trạm CP thôi mà."
"Follow?" Phương Giác Hạ không thể tin vào tai mình, "Em điên rồi à?"
"Không phải," Bùi Thính Tụng lập tức giải thích, "Em lấy acc clone đi follow."
Phương Giác Hạ càng không thể tin, "Em còn có cả acc clone? Không sợ bị người ta đào ra sao?"
"Sợ cái gì?" Bùi Thính Tụng nhún vai, kéo cổ tay anh đi qua con đường nối với hội trường hơi tối tăm, "Bên acc clone em chưa bao giờ chửi ai cả, chỉ lấy acc chính đi chửi nhau thôi."
Lý nào lại như vậy.
Phương Giác Hạ mặt không biểu cảm đưa ra yêu cầu vô lý, "Cho anh xem acc phụ của em nào."
"Không được." Nói rồi Bùi Thính Tụng kêu tên Tiểu Văn, lấy lý do phải lên sân khấu nên quẳng điện thoại cho cậu ta giữ.
Giảo hoạt. Thật sự giảo hoạt.
Lần fan meeting này dùng địa điểm không quá giống những lần trước, Tinh Đồ thuê mặt bằng một quán cà phê lớn có nhiều thực vật xanh, lắp đặt màn hình chiếu cỡ đại làm sân khấu trung tâm, bài trí mang cảm giác như một salon âm nhạc. Số fan được mời không nhiều, nhưng công ty cũng trang bị cả máy quay phát sóng trực tiếp toàn bộ quá trình meeting, để tất cả các fan ở nhà đều xem được.
Tạo hình của sáu người bọn họ đều là trang phục mùa hè đơn giản, đi từ lầu hai xuống vẫy chào các fan. Các cô gái nỗ lực khắc chế không la hét quá lớn, cũng phất tay với bọn họ.
Trước màn hình chiếu đặt sáu cái ghế xoay cao chân, bọn họ dựa theo vị trí ngồi xuống, Lăng Nhất cầm micro lập tức mở miệng trước, "Hôm nay không mời người dẫn chương trình à."
Hạ Tử Viêm nói: "Có thể công ty cuối cùng cũng ý thức được mời MC cho chúng ta quá phí tiền."
"Ha ha ha ha ha ha!"
Giang Miểu nhìn các thành viên hai bên, "Trước hết chúng ta chào hỏi các fan một cái đi, một, hai, ba......"
"Chào mọi người! Chúng tôi là Kaleido!"
Các fan đứng cách vài mét cũng bắt tay hình chữ K theo bọn họ.
Giang Miểu trở thành người phát ngôn chính thức, sau khi chào hỏi thì tiếp tục nói: "Đầu tiên vô cùng cảm ơn mọi người đã ủng hộ cho《 Last Summer 》, bọn tôi cũng nhận được rất nhiều đánh giá tích cực."
Một fan lớn tiếng nói, "Các anh được đề cử BMA rồi nha!"
BMA là Best Music Award, là giải thưởng âm nhạc tiếng Hoa quyền lực nhất hiện tại, bao gồm rất nhiều hạng mục giải thưởng lớn nhỏ.
"Thật không?" Lăng Nhất không đầu không đuôi hỏi lại.
"Ha ha ha ha mấy người bị gì thế?"
Lộ Viễn cũng hơi ngạc nhiên: "Không phải, chúng tôi thật sự không biết. Anh Khương chưa nói gì cả."
Trình Khương đứng cách đó không xa buông tay, tỏ vẻ chính mình cũng chưa biết chuyện này.
"Danh sách vừa công bố ạ!" Bạn fan kia cười giơ điện thoại của mình lên.
Lúc này bọn họ mới bừng tỉnh gật đầu, sau đó Lăng Nhất đột nhiên quay đầu nắm tay Phương Giác Hạ, "Chúc mừng chúc mừng." Xong cậu ta lại xoay qua bên kia bắt tay Lộ Viễn, "Chúc mừng chúc mừng."
"Cùng vui cùng vui." Sân khấu lập tức biến thành hình ảnh kỳ quái sáu anh trai chúc mừng lẫn nhau.
"Thôi, làm như sắp đạt giải đến nơi rồi ấy." Bùi Thính Tụng ghét bỏ nói, "Đừng để lát nữa anti-fan lên mạng trào phúng chúng ta chưa gì đã lo ăn mừng."
Fan cười to, "Bùi Thính Tụng sao cậu thành thạo thế!"
"Thành thạo đến mức khiến fan đau lòng!"
"Ha ha ha ha ha!"
Náo loạn một phen, Giang Miểu kéo chủ đề lại, "Bài hát đầu tiên của ngày hôm nay vẫn là ca khúc chủ đề《Last Summer》," anh ta quay đầu nói với các nhạc công ngồi đằng sau, "Các thầy có thể bắt đầu rồi."
Âm nhạc vang lên, sáu người bọn họ ngồi trên ghế chân cao, tại một không gian tràn ngập hơi thở ngày hè biểu diễn ca khúc chủ đề. Ngay sau đó, trên màn hình lớn phát ra những hình ảnh tiêu biểu của《 Dạ Du 》và《 Ngọn Sóng Xanh Biếc 》, mọi người cùng nhau xem say sưa.
Phương Giác Hạ nhìn hình ảnh, nam nữ chính mặc đồng phục học sinh dừng xe đạp, lúc đi qua làm mặt cỏ xanh kêu sàn sạt, tiếng nhạc đệm vang vọng bên tai, câu lên bầu không khí rung động thời niên thiếu. Anh không khỏi nhớ lại trên chương trình radio, Bùi Thính Tụng từng nói về chuyện biên khúc.
Nhịp beat này đúng là không giống với phiên bản sáu người, không phức tạp bằng, nhưng tiết tấu lại có chút đặc biệt.
Mơ hồ cảm giác được điều gì, Phương Giác Hạ không cầm micro, tiến đến bên tai Bùi Thính Tụng, "Âm sắc nhịp trống này đặc biệt quá."
Bùi Thính Tụng xoay ghế dựa, nghiêng mặt nhìn anh cười, "Anh nghe ra rồi."
Phương Giác Hạ nhìn vào mắt hắn, "Là loại trống gì thế?"
Trên màn hình, hai mu bàn tay sượt qua nhau, đầu ngón tay động đậy như muốn bắt lấy nhau, muốn cùng nắm tay dưới trăng.
"Buổi chiều em viết ca từ, anh ngủ quên mất." Giọng của hắn rất nhẹ, rất thong thả, mỗi một chữ đều hợp vào nhịp trống nhạc nền. Trước mắt bao nhiêu người, hắn thẳng thắn với ánh trăng.
"Em thu thập mẫu nhịp tim của anh."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #nlcf