91. Ban ngày dạo mộng

Phương Giác Hạ đột nhiên ngây ngẩn.
Nhịp tim.
Anh bị kéo về buổi chiều ở căn phòng làm việc kia, thấy trên bàn đặt thiết bị thu mẫu âm, anh còn lưu tâm nhìn nhiều thêm một chút, không ngờ cuối cùng nó lại được dùng trên chính người mình.
Nhạc nền của《 Dạ Du 》vẫn còn bên tai, mỗi một "nhịp beat" được Bùi Thính Tụng tự tay sắp xếp đều đều đối ứng với từng nhịp tim xao động trong ngực, thật thần kỳ. Đây là giai điệu của anh, tiết tấu của anh, còn có từng câu ca được Bùi Thính Tụng cất giấu tâm tư trong đó.
Nhịp tim đồng bộ cùng nhịp beat, nhảy lên đầy sức sống.
Ca khúc của bọn họ đang sống, tình yêu của họ cũng như vậy.
Lần đầu tiên Phương Giác Hạ được người ta đối đãi nghiêm túc như thế, quả thực không biết làm thế nào cho phải.
Bài hát kết thúc, tiếng fan vỗ tay vây quanh đánh thức Phương Giác Hạ ra khỏi vũng lầy cảm xúc.
Lăng Nhất cầm micro hỏi, "Có hay không nào? Các bạn đều theo dõi bộ phim chứ?"
"Có!"
"Các thành viên cũng có người đã bắt đầu thử sức trên con đường diễn xuất." Lộ Viễn tiếp lời, "Anh Miểu và anh Hỏa đều đang bước vào lĩnh vực mới."
Giang Miểu cười xua tay. Hạ Tử Viêm thẳng thắn: "Vẫn chưa xứng đâu."
"Xứng!" Fan hô to.
Bùi Thính Tụng cầm lấy micro, "Sao nghe như đang mắng anh thế?"
"Ha ha ha ha!"
Phương Giác Hạ cũng cầm lấy micro nghiêm túc nói với mọi người, "Đây là lần đầu anh Miểu tham gia vào phim điện ảnh, nghe nói lúc đi casting bị yêu cầu rất nhiều, nhưng anh ấy đều thuận lợi qua cửa, mọi người vỗ tay cổ vũ anh Miểu một chút nào."
Các fan cực kỳ phối hợp vỗ tay.
Giang Miểu lập tức giải thích: "Kỳ thật cũng không có gì, bởi vì bộ phim đó liên quan đến đề tài âm nhạc, cho nên yêu cầu một nhạc công biết đánh đàn tranh."
Lộ Viễn lại bổ sung: "Không phải còn yêu cầu ngoại hình xuất sắc khí chất thuần khiết nữa sao? Tam Thuỷ đặc biệt thích hợp với vai diễn sinh viên thanh thuần này."
"Ha ha ha ha ha!"
Phương Giác Hạ nghiêm túc nói: "Mai kia Tử Viêm cũng sắp vào đoàn phim, chúng ta vỗ tay chúc mừng cậu ấy đi."
Hạ Tử Viêm cười rộ lên, "Giác Hạ hôm nay là máy cue vỗ tay à."
"Ha ha ha ha ha ha!"
Nhưng Phương Giác Hạ vẫn giữ vững thái độ, "Lần đầu tiên thì phải cổ vũ nhiệt tình chứ, hơn nữa vừa bắt đầu đã được chọn đóng phim đề tài đô thị chế tác lớn rồi."
Bùi Thính Tụng cũng bị tấm lòng toàn tâm toàn ý cổ vũ đồng đội của anh chọc cười, cho nên cầm micro lên cố ý hỏi anh, "Sao anh Giác Hạ không đi đóng phim, nhan sắc đẹp như vậy không đi đóng phim hơi phí phạm."
Mong ước của fan thậm chí còn mãnh liệt hơn cả hắn, sôi nổi phụ họa, "Đúng vậy!"
"Muốn xem anh Giác Hạ đóng phim!"
"Gương mặt này không diễn phim thần tượng quá lãng phí!"
Phương Giác Hạ luôn không kịp phản ứng với tình cảm quá nhiệt tình mọi người đột ngột dành cho mình, "Ừm......Tôi cảm thấy tôi không có năng khiếu, hơn nữa trên mặt tôi......"
"Dừng." Bùi Thính Tụng cắt ngang lời anh muốn nói, nhanh miệng hỏi trước, "Các bạn cảm thấy bớt trên mặt anh ấy có đẹp không?"
Nói xong hắn hướng micro về phía khán đài, các fan đứng cách đó không xa đồng loạt hô to, "Đẹp --"
Các thành viên khác cũng hùa theo, "Rất đẹp mà."
"Trông giống như cánh hoa."
"Đây gọi là điểm mắt cho rồng đấy"
Lăng Nhất cũng gật đầu, "Đúng vậy, lần đầu tiên em gặp Giác Hạ, mẹ ôi, lúc ấy em cực kỳ kinh ngạc, sao trên đời lại có cậu con trai đẹp như thế chứ."
Giang Miểu cười nói: "Cho nên em mới đòi ở cùng một phòng ký túc xá với Giác Hạ."
"Đúng luôn." Lăng Nhất không thèm che giấu, "Em chính là nhan cẩu như vậy đấy. Lúc nghe nói sắp chia phòng ký túc xá, em lập tức nói với anh Khương, người đầu tiên em chọn là Giác Hạ, ngay sau đó là Giang Miểu."
Lộ Viễn cố ý "Hừ" một tiếng, Hạ Tử Viêm cũng bắt chước theo, "Hừ!"
Phương Giác Hạ không biết nội tình việc chia phòng năm đó, hơi ngạc nhiên, "Em chủ động à? Anh còn tưởng là phân chia tùy tiện thế thôi."
Bùi Thính Tụng đột nhiên duỗi tay kéo anh, "Này không công bằng, có người đi cửa sau, em phải đi xin phân lại ký túc xá lần nữa, rút thăm cũng được."
"Thôi đi anh hai." Hạ Tử Viêm trào phúng không lưu tình, "Chú không nhớ tay mình đen như mực à, thành thành thật thật đi theo anh trai đi, anh sẽ không bạc đãi chú mày."
"Xùy."
Phương Giác Hạ bỗng nhiên nhớ lại đề tài đóng phim vừa rồi, vì thế quay người hỏi Bùi Thính Tụng: "Còn em sao lại không đi đóng phim?"
"Không đi." Bùi Thính Tụng cự tuyệt vô cùng dứt khoát. Cái này làm cho Hạ Tử Viêm nhớ lại một câu chuyện cực kỳ khôi hài, "Anh bắt đầu muốn lôi chuyện cũ ra kể rồi đây."
Lăng Nhất đang hút một miếng freezing mocha, biết ngay Hạ Tử Viêm muốn kể chuyện gì, vì thế cũng cướp lời, "Em biết rồi! Lịch sử đen của Tiểu Bùi!"
Tại sao ai cũng biết thế nhỉ, Phương Giác Hạ ngơ ngác.
Nhưng nghĩ cũng đúng, trước đây hai bên toàn tránh né nhau, đương nhiên anh không biết được lịch sử đen của hắn rồi.
Bùi Thính Tụng cũng bắt đầu phản ứng, "Này làm người ai lại làm thế, mấy chuyện kia không thể tùy tiện nói bậy đâu."
"Không sao, xưa nay nhóm chúng ta làm gì có hình tượng." Hạ Tử Viêm bắt đầu nhiều chuyện với fan, "Chắc các bạn không biết, thật ra Tiểu Bùi suýt thì được xuất hiện trên màn ảnh từ sớm kia."
Fan cũng rất kinh ngạc, "Thật ạ?"
"Phim gì thế?"
Lăng Nhất cướp lời: "Năm ngoái có một đoàn phim thần tượng liên hệ với anh Khương, nói muốn mời Tiểu Bùi đi đóng phim."
Bùi Thính Tụng không muốn cậu ta nói tiếp, định bụng với tay qua mặt Phương Giác Hạ bịt miệng Lăng Nhất. Nhưng Phương Giác Hạ muốn nghe, cho nên chụp tay hắn lại không cho hắn động thủ với Lăng Nhất.
Lăng Nhất trốn qua phía đội trưởng, "Lúc đó hình như Tiểu Bùi vừa lên mạng đại chiến ba trăm hiệp với anti-fan, tâm trạng rất kém, mà hình như còn có chuyện gì nữa ý, nói chung là ở trong trạng thái đụng vô là nổ bùm, nhận tin từ chỗ anh Khương thì từ chối luôn. Không được, đoạn này kinh điển quá," nói rồi cậu nhìn Hạ Tử Viêm ra hiệu, "Hai mình diễn lại chút đi, em là anh Khương anh là Tiểu Bùi."
Bùi Thính Tụng vẫn chấp nhất ngăn cản, "Mấy người có tin tôi chửi luôn bây giờ không."
Lăng Nhất lau mặt, nháy mắt đã nhập vai Trình Khương, hạ giọng, "Tiểu Bùi, đi đóng phim đi."
Hạ Tử Viêm xụ mặt, "Anh ngựa bà đi mà diễn." Nói xong cậu ta lập tức giải thích, "Là cái icon con ngựa trong bảng emoji ấy.
Là cái này:

(Câu trên là chế đó chứ câu thật hình như phát âm giống Đù má anh =)))
Fan dưới đài sôi nổi cười ha hả, "Cây Nho bạo quá!"
Phương Giác Hạ nghe mà vô cùng ngạc nhiên, hai tay vẫn đang nắm chặt tay Bùi Thính Tụng, còn dùng vẻ mặt cực kỳ khiếp sợ trừng hắn.
"Do lúc đấy em giận quá mà." Bùi Thính Tụng không có microphone, chỉ nhỏ giọng giải thích với anh.
"Chiện đó không phải trọng điểm đâu quý dị ơi, mấu chốt là --" Lộ Viễn chen miệng vào, "Cuối cùng anh Khương đã hoàn thành tâm nguyện cho Tiểu Bùi."
Giang Miểu kể phần kết câu chuyện: "Anh ấy áp giải Tiểu Bùi đi lồng tiếng cho một bộ hoạt hình tên là《 Vương Quốc Động Vật Kỳ Ảo 》, vai con ngựa."
"Ha ha ha ha ha ha!"
"Tối về xem liền!"
Phương Giác Hạ phụt một tiếng cười ra, cười đến nỗi hai tay cũng buông lỏng, gập cả người xuống không thể ngồi vững trên ghế.
Lịch sử đen bị vạch trần, Bùi Thính Tụng vừa bất đắc dĩ vừa tức, tay vẫn theo bản năng bảo vệ Phương Giác Hạ, sợ Hoa Trắng Nhỏ nhà mình cười nhiều lại té xuống đất.
Hạ Tử Viêm tổng kết: "Cho nên ở mảng diễn xuất thực ra Tiểu Bùi mới là tiền bối của bọn này."
Bùi Thính Tụng bắt chước câu Phương Giác Hạ hay nói với hắn: "Câm miệng."
Dưới bầu không khí thoải mái, bọn họ và dàn nhạc vui vẻ hợp tác cùng hát《Từng Ghé Qua Vùng Biển Này》, hỗ động với các fan xem livestream và tán gẫu về những câu chuyện liên quan đến việc sáng tác.
Bùi Thính Tụng ghim thù chuyện bị tố giác lịch sử đen nên cũng nhanh miệng "tiết lộ" bạn cùng phòng Hạ Tử Viêm thường xuyên có linh cảm trong lúc tắm, sau đó chỉ quấn khăn tắm chạy ra viết viết đánh đánh. Hạ Tử Viêm lại nói lúc bắt đầu viết lời cho《 Dạ Du 》, Bùi Thính Tụng bị cậu ta chê bai là viết cái gì xem không hiểu.
"Ha ha ha ha tình anh em chắc có bền lâu!"
"Lăng Nhất may mắn tránh được rất nhiều nguy cơ."
Thời gian trôi rất nhanh, bốc thăm trúng thưởng, cùng fan xem lại video hậu trường trong lúc thu mini album, hoạt động fan meeting trên cơ bản đã sắp đến lúc kết thúc.
Giang Miểu cầm micro cue lưu trình, "Thời gian chóng quá, chỉ còn mười phút nữa là chúng ta phải tạm biệt rồi. Gửi đến các bạn bài hát cuối cùng trong album《 Last Summer 》."
"Nhanh quá, tiếc quá đi."
"Bài cuối cùng rồi sao?"
"Bài hát này là ca khúc tôi tham gia sáng tác, rất thích hợp để nghe vào những buổi trưa hè như hôm nay." Theo thói quen anh ta cue người ít nói nhất Phương Giác Hạ, "Giác Hạ, bài gì nhỉ?"
Phương Giác Hạ chậm nửa nhịp, nhìn kịch bản trong tay mình sau đó ngẩng đầu, duỗi thẳng tay như người dẫn chương trình thật, "Daydream!"
Fans hoan hô, "Là kho báu mơ mộng của bọn em!"
Lộ Viễn xoay ghế dựa, ngữ khí nhẹ nhàng, "Hy vọng daydream của mọi người đều sẽ được thực hiện!"
Dàn nhạc phía sau bắt đầu diễn tấu, mọi người cầm micro ngồi trên ghế chân cao bắt đầu ca hát, phiên bản không dùng âm điện tử mang theo cảm giác mê huyễn, càng thêm dịu dàng tươi mát.
"Lần đầu hôn em, cả ngày choáng váng, toàn vũ trụ du mộng cùng anh." Hát xong đoạn điệp khúc thứ hai, micro của Phương Giác Hạ có vấn đề, hát không ra tiếng, anh cúi xuống lấy tay vỗ vỗ, sau đó quay đầu ra hiệu với Trình Khương đứng cách đó không xa.
Vốn lập tức đến đoạn rap của Bùi Thính Tụng, nhưng hắn đang chú ý đến Phương Giác Hạ loay hoay với micro, chưa kịp nghĩ gì đã đưa thẳng cái trong tay mình cho anh, tay kia lấy micro bị hỏng qua xem xét.
Phương Giác Hạ bị hành động của hắn làm cho hoảng sợ, trừng mắt nhìn, nhét micro lại vào tay hắn nhỏ giọng, "Đến lượt em hát rồi kìa."
Nhạc đã trôi qua được một phách, lúc này Bùi Thính Tụng mới phản ứng kịp, nhanh chóng cầm lấy micro, mấy thành viên ngồi xung quanh đều nhịn cười, fan cũng phát hiện ra hắn bị rớt nhịp rồi.
Không ngờ Bùi Thính Tụng trực tiếp chơi lay back flow, nhưng ca từ lại khác với phần trong phiên bản CD, giống hắn freestyle hơn.
Bởi vì hắn quên lời thật.
"Cả thế giới đều sắp biết tâm ý của anh, lý gì em còn không đáp lại, cho rằng anh không biết giận hay sao. Quên lời nói tim cũng mắc kẹt, đầu mối cũng rối như tơ vò, dreamy dreamy baby, why you make me crazy."
Phương Giác Hạ vốn đang sợ muốn chết, nghe hắn chữa cháy không để lại dấu vết mới nhẹ nhàng thở ra, không thể không thầm bội phục thực lực ngẫu hứng của hắn, flow cũng không giống với nguyên bản.
Cảm giác có người vỗ vỗ sau lưng, Phương Giác Hạ quay đầu lại, là Trình Khương đưa micro mới, anh gật đầu nhận lấy nâng lên hát bè cho Bùi Thính Tụng, "You are my daydream, daydream."
Tiếng ngâm nga thanh lãnh kết hợp với giọng rap trầm thấp của Bùi Thính Tụng nghe càng có trình tự, Bùi Thính Tụng cũng càng ngày càng tự nhiên.
"Bảo đảm không còn tính tình ấu trĩ, chỉ đổi lấy duy nhất mình em. Ánh nắng trưa hè mông lung hiu hắt, hormone trong quán cà phê tức tốc gia tăng. Muốn biến em, thành sao nhỏ, giấu chặt vào lòng bàn tay. Chờ ngày nắng, mưa lại rơi, Baileys xoa dịu tâm tình. Đừng để ý đồn đãi vớ vẩn, ba hai một mau nhào vào lòng anh."
"You are my daydream, daydream."
Trong lúc hát, hắn phát hiện tiếng bè của Phương Giác Hạ mang theo ý cười rất khó phát hiện, khóe môi Bùi Thính Tụng cũng hơi cong lên, hát câu cuối cùng.
"Em đã sớm đi vào trong giấc mộng, là bí mật thầm công bố ngàn vạn lần."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #nlcf