92. Bữa tiệc khánh công
Một trái cầu thình lình xuất hiện, đánh vào lòng Phương Giác Hạ.
Anh không thể ngờ được, đoạn freestyle của Bùi Thính Tụng lại kết thúc bằng một câu như vậy, rất thẳng thắn, nhưng cũng đủ mơ hồ.
Trái tim như bị nghẽn lại, hình như caffeine bắt đầu nổi tác dụng rồi.
Cho dù cố gắng thế nào, anh đều không thoát khỏi bàn tay Bùi Thính Tụng.
Salon âm nhạc tại quán cà phê kết thúc vào năm giờ rưỡi chiều, Kaleido trở lại lầu hai, chờ nhân viên công tác sắp xếp cho các fan ra về theo thứ tự. Mấy cậu nhóc đứng trước cửa sổ thủy tinh vẫy tay chào bọn họ, Lăng Nhất còn kéo cửa sổ ra hô lên, "Trên đường về nhà nhớ chú ý cẩn thận." Có cảm giác bọn họ không phải thần tượng, chỉ là bạn bè bình thường mời những người bạn của mình đến làm khách nghe nhạc, tâm sự tán gẫu với nhau đôi câu.
Trời tối hẳn bọn họ mới thuận lợi rời đi. Trình Khương giữ lời hứa đưa sáu ông trời con đi đến một nhà hàng nướng Nhật Bản giá cả xa xỉ tổ chức liên hoan.
"Woa, hôm nay anh Khương chơi sát vốn luôn."
"Mừng qué, hôm nay phải ăn wagyu cho thỏa thích!"
Mọi người đi vào phòng đặt trước, giữa phòng đặt một cái bàn dài và bảy tấm nệm tatami, Giang Miểu, Lộ Viễn, Hạ Tử Viêm ngồi một đầu, Bùi Thính Tụng, Phương Giác Hạ, Lăng Nhất ngồi phía đối diện, Tiểu Văn ngồi vào vị trí cuối bàn, Trình Khương cầm tấm đệm ngồi ở đầu chủ tọa, "Vương tọa này đương nhiên phải để cho anh. Mấy đứa gọi món đi, vốn dĩ giám đốc cũng muốn tới, nhưng cuối cùng phải mở họp đột xuất với đàn anh của các cậu, chắc sẽ đến trễ một chút. Chúng ta cứ ăn uống chúc mừng trước."
"Em sẽ cố gắng tiết kiệm tiền cho anh Khương." Nói xong Lăng Nhất cầm thực đơn lên, thoăn thoắt điên cuồng chọn thịt như mấy trăm năm rồi chưa được ăn, làm Trình Khương ngồi một bên phải trố mắt nhìn.
"Làm tí rượu không." Lộ Viễn ồn ào, "Lâu rồi em không được uống, thèm quá."
"Uống uống uống, hôm nay vui vẻ, uống hết."
Đồ ăn chậm rãi dọn lên, Trình Khương tự rót cho mình một chén rượu, cũng nói mọi người trên bàn rót đầy, "Lại đây lại đây, lâu rồi chúng ta không có liên hoan, uống trước một ly đã."
Tửu lượng của Phương Giác Hạ thật sự khiến Bùi Thính Tụng lo lắng, cho nên không dám rót cho anh mấy loại rượu độ cồn quá cao, chỉ rót một ly rượu dâu tây ngọt, nhìn số độ không cao lắm, chắc sẽ không sao. Hắn biết bản thân cũng không đáng tin gì, cho nên không uống rượu mạnh.
Rượu dâu tây (草莓酒) của Nhật chắc là loại này
"Cái này ngon quá." Cụng ly xong, Phương Giác Hạ cầm chén nhỏ quay đầu nói với Bùi Thính Tụng.
Bùi Thính Tụng gắp cho anh một miếng gyoza, "Uống ít thôi, nếu không lát nữa không ăn nổi."
Gyoza là bánh xếp chiên kiểu Nhật, hơi giống sủi cảo
Trình Khương cảm khái vỗ bàn một cái, "Nửa năm nay chúng ta thật sự trải qua quá nhiều chuyện. Có điều may mắn là ngày càng tốt, cho nên mới nói, kiên trì nỗ lực nhất định sẽ có kết quả."
"Đúng vậy!" Tiểu Văn cổ vũ.
Lộ Viễn lại nói: "Chúng ta không chỉ có nỗ lực không thôi đâu."
Hạ Tử Viêm cười nói: "Chúng ta còn đẹp trai nữa!"
"Ha ha ha ha ha đúng là không biết xấu hổ." Lăng Nhất vừa cười nhạo bọn họ vừa chăm chú ăn thịt.
Trình Khương kéo đề tài về lại, "Hôm nay chúng ta tổ chức tiệc khánh công, tuy là tiệc nhỏ, nhưng cũng toàn người nhà. Gần đây chuyện tốt rất nhiều, chuyện thứ nhất chính là 《Last Summer》của chúng ta, doanh số tháng này xếp thứ nhất! Vỗ tay!"
Mọi người buông đũa sôi nổi vỗ tay.
Phương Giác Hạ phản ứng hơi chậm, "Hạng nhất?"
Bùi Thính Tụng cười rộ lên, "Anh vẫn không lên mạng đấy à."
"Chuyện tốt thứ hai là, mấy đứa cũng vừa biết, chúc mừng Kaleido được đề cử giải thưởng BMA! Anh nhìn qua danh sách rồi, được đề cử bốn hạng mục, phá kỷ lục lịch sử nhóm nhạc!"
"Woa!" Tin tức này hiển nhiên làm cho toàn thể Kaleido vui vẻ hơn vừa nãy rất nhiều, tuy chỉ mới đề cử, nhưng đối với một nhóm nhạc thần tượng, đây đã là một sự khẳng định đẳng cấp.
Đặc biệt là đối với những đứa trẻ nhiệt tình yêu thương âm nhạc như bọn họ.
"Trùi, vậy cuối năm nay chúng ta được đi dự lễ trao giải đúng không ạ?"
"Kích động quá, bây giờ bắt đầu viết cảm nghĩ đoạt giải là vừa rồi."
"Nhóc con nhớ cho kỹ, lời cảm ơn đầu tiên phải dành cho người đại diện đấy." Trình Khương tự chỉ vào mình.
Giang Miểu lại rót thêm một chén cho Trình Khương như muốn nhắc nhở anh ta đừng chạy lạc đề, "Anh Khương, thế chuyện thứ ba đâu?"
"Chuyện thứ ba chính là --" Trình Khương vỗ vỗ tay hướng ra ngoài cửa, vẻ mặt thần bí ngồi ngay ngắn trên nệm tatami, kết quả bảy người trong phòng chờ cũng anh ta mà mãi không thấy gì, không khí bỗng nhiên trở nên xấu hổ.
"Hả?" Trình Khương đứng lên kéo cửa, "Sao mấy người không nghe tín hiệu của tôi gì cả thế?"
"Xin lỗi ngại quá." Nhân viên phục vụ tiến vào, trong tay bưng một chiếc bánh kem vô cùng tinh xảo.
"Chuyện tốt thứ ba là hôm nay Giác Hạ của chúng ta sẽ ăn sinh nhật." Trình Khương lại ngồi xuống, "Tuy chưa đúng ngày, nhưng tối mai Lăng Nhất và Lộ Viễn đều có lịch trình, anh cũng đi theo nên gom không đủ người, chúng ta làm hôm nay luôn."
Anh ta vừa nói xong, Lăng Nhất liền vỗ tay bắt nhịp mọi người cùng nhau hát chúc mừng sinh nhật. Bùi Thính Tụng cầm mũ sinh nhật từ chỗ nhân viên phục vụ đội lên đầu Phương Giác Hạ, trông như một chiếc vương miện nhỏ.
Phương Giác Hạ hoàn toàn bất ngờ. Thời gian gần đây luôn bận rộn chuẩn bị cho album mới, vội vàng đi tuyên truyền và tham gia hoạt động, anh đã sớm quên mất sinh nhật của chính mình.
Nhưng hóa ra tất cả mọi người đều nhớ rõ.
"Trước hết chúc Giác Hạ sinh nhật vui vẻ!"
Lăng Nhất nhanh miệng nói trước: "Quà sinh nhật tặng cho anh em đặt trên tủ đầu giường rồi!"
Lộ Viễn cũng gật đầu, "Tớ cũng thế, đã chuẩn bị tốt quà cho cậu."
"Cảm ơn." Gương mặt luôn luôn trầm tĩnh của Phương Giác Hạ giờ đây thật vui vẻ, anh không giỏi biểu đạt, vì thế lại tự rót cho mình một chén rượu dâu tây kính mọi người, không ngừng nói cảm ơn.
Mọi người vừa ăn uống vừa nói chuyện, từ chuyện sinh hoạt thường ngày đến chuyện bát quái giới giải trí, hóng hớt cực kỳ vui vẻ, một chốc thì là hai vị minh tinh ở đoàn phim nào đó phim giả tình thật, lát sau lại đến đấu đá nội bộ trong công ty lớn.
Giang Miểu đúng là có số nhọc lòng, cầm kẹp sắt liên tục gắp thịt nướng cho mọi người, ăn vơi rồi lại nướng thêm một đợt nữa. Sau đó bọn họ múa máy tay chân, tổ chức trò chơi phạt rượu.
Thịt đã ăn no, Trình Khương uống nhiều có hơi lâng lâng, khuôn mặt đỏ bừng, bắt đầu đi một vòng lải nhải dạy đời, ai cũng bị anh ta "quan tâm", cuối cùng anh ta cầm chén rượu lắc lư cụng một cái vào chén Phương Giác Hạ, dặn dò như cha già dặn con: "Giác Hạ à, sau này phải nhớ, có chuyện gì cũng nên dựa vào mọi người biết không? Đừng gánh vác một mình, khó chịu lắm."
Mấy ly rượu dâu tây tích tụ làm Phương Giác Hạ cũng có chút choáng váng, anh gật đầu một cái, đầu óc càng nửa tỉnh nửa mê, "Ừm......"
"Đúng vậy Giác Hạ." Hạ Tử Viêm nói, "Tuy bọn này cũng không đáng tin cậy cho lắm......"
Lăng Nhất giành trước: "Ai nói, em cực kỳ đáng tin cậy luôn."
Giang Miểu mỉm cười nhìn anh, "Nhưng bọn anh là đồng đội của em, cho nên lúc nào thấy khó khăn quá thì có thể ỷ lại mọi người một chút cũng được."
Bùi Thính Tụng cực kỳ tán đồng, nghiêng người dựa lên vai Phương Giác Hạ, "Không sai."
Phương Giác Hạ bị hắn dựa vào, cả người nghiêng ngả theo, nửa ly rượu dâu tây ôm trong tay hất hết vào người Lăng Nhất.
"Nè nè nè!"
Hạ Tử Viêm duỗi cổ nhìn, "Hình như cậu ấy say rồi......"
Lộ Viễn nhíu mày, "Thế thì nhanh quá."
Bùi Thính Tụng vội vàng túm Phương Giác Hạ lên, nhìn thấy bình rượu dâu tây trên bàn đã bị anh uống hết hai phần ba, "Không phải chứ, sao anh lại uống nhiều thế."
Phương Giác Hạ bắt đầu xuất hiện tình trạng cười ngây ngô, "Tại thịt nướng, hơi mặn...... Cái này, ngọt."
Thôi tiêu rồi.
Bùi Thính Tụng lập tức bị xuyên về cái hôm ở khách sạn phải thu dọn tàn cục sau khi uống rượu với Thương Tư Duệ, bây giờ nhớ lại hổ khẩu hắn vẫn còn hơi nhoi nhói.
Phương Giác Hạ uống rượu vào sẽ biến thành đứa trẻ con, cái gì cũng nói được chuyện gì cũng làm được, hắn lập tức phải nghĩ cách làm sao kéo anh về, phòng ngừa khả năng anh nói cái gì lung tung ngày mai tỉnh rượu lại hối hận.
"Anh Khương, có điện thoại kìa." Giang Miểu bắt lấy tay Trình Khương.
"À, à, điện thoại," Trình Khương ngồi thẳng lên lấy điện thoại ra, vừa thấy tên ông chủ Trần Chính Vân thì rất vui vẻ tiếp, "Sếp à, bọn em còn ở đây, ăn được một lúc rồi."
"Ủa sếp đặt chỗ rồi à, được được, em dẫn bọn nó qua ngay."
Ngắt điện thoại, Trình Khương lại ăn một viên đậu phộng nhúng giấm, "Gì nhỉ, bên chỗ ông chủ vừa họp xong, bao cho các cậu một phòng KTV ghế lô hạng sang, đàn anh các cậu cũng đi, mọi người cùng qua chơi, đêm nay không cần về ký túc xá."
"Yay! Em muốn chơi với Tam Tam!"
"Lần này rốt cuộc có phần tôi rồi!"
Phương Giác Hạ mơ mơ màng màng, nghe được chữ KTV thì khá kích động, "Hát à? Muốn đi hát sao?" Lưỡi anh bắt đầu líu lại, hàm hồ giống đứa nhóc, "Em, để em hát."
"Biết anh hát rồi." Bùi Thính Tụng đỡ anh, "Đầu có choáng váng không? Có khó chịu không."
Phương Giác Hạ muốn nói không đau đầu, nhưng vừa quay đầu một cái thì đúng là hơi choáng, nên cuối cùng anh cũng không biết thực ra mình có đau hay không, thế là bèn hừ hừ hai tiếng.
Hừ là có ý gì, Bùi Thính Tụng dở khóc dở cười.
"Chúng ta đi thôi."
Thu dọn đồ đạc xong, bọn họ kêu xe chuẩn bị xuống lầu, Bùi Thính Tụng đỡ Phương Giác Hạ suốt đường đi không khác gì đang vác một con rắn trắng dài mềm oặt không chân, mỗi bước hắn đi đều run run rẩy rẩy, xiêu xiêu vẹo vẹo.
"Anh Khương, anh ấy say lắm rồi, đi qua đó thì hơi quá sức, không chừng lát nữa còn khó chịu."
Trình Khương cũng uống hơi nhiều, "Thế à? A, vậy, vậy......"
Bùi Thính Tụng ôm Phương Giác Hạ, để anh dựa vào người mình, "Em dẫn anh ấy về nhà nhé."
Giang Miểu hỏi hắn: "Vậy em cũng không đi?"
"Đúng lúc em hơi không thoải mái." Bùi Thính Tụng thuận miệng bịa đại lý do, không ngờ lại bị Phương Giác Hạ say quắc cần câu nghe thấy, "Không thoải mái? Em không thoải mái chỗ nào, để anh xem...... Hức."
Anh uống rượu vào giọng cũng bị biến âm, không kiêng kị gì dán sát vào người Bùi Thính Tụng, ôm tay hắn như con mèo nhỏ dính người.
"Anh ngưng giùm một lát đi tổ tông à." Bùi Thính Tụng kéo kéo anh, cảm giác cửa tủ lung lay sắp đổ.
(rớt cửa tủ tức là chuyện yêu đương vụng trộm bị lộ tẩy đó =)) )
"Em dữ quá." Phương Giác Hạ đột nhiên tức giận, đỏ mặt tủi thân, "Em không thích......"
Bùi Thính Tụng lập tức bịt miệng anh lại, "Em sai rồi, em sai rồi."
Em thích anh, cực kỳ thích anh.
Bùi Thính Tụng vuốt mồ hôi thay cho cánh cửa tủ rách nát nhà hắn.
Lăng Nhất đứng một bên kinh hoảng, "Hóa ra Giác Hạ uống say sẽ biến thành như thế này......"
Lộ Viễn xùy một tiếng, "Chú mày say rượu cũng hôn người ta loạn cả lên, tốt hơn chỗ nào."
Taxi khoan thai chạy tới, Trình Khương líu lưỡi dặn dò Bùi Thính Tụng mấy câu thì ngồi vào xe, Bùi Thính Tụng nửa ôm Phương Giác Hạ gật đầu, con sâu rượu trong lòng hắn còn ngây thơ duỗi tay vẫy vẫy chào bọn họ. Một lát sau xe của họ cũng tới, Bùi Thính Tụng phí rất nhiều sức lực mới túm được Phương Giác Hạ lên xe, dọc đường đi anh huyên thuyên không ngừng, lúc thì muốn nôn, lúc thì muốn ôm.
May mắn tài xế taxi là một ông chú tuổi trung niên, căn bản không quen biết mà cũng không hoài nghi thân phận của họ.
Chăm sóc một tên say rượu thật sự vất vả, Bùi Thính Tụng trăm cay ngàn đắng mới kéo được anh về nhà. Trong ký túc xá chỉ còn hai người, Phương Giác Hạ ngồi trên cái ghế nhỏ ở huyền quan, ầm ĩ nói mình đau đầu, Bùi Thính Tụng ngồi xổm xuống tháo giày cho anh. Mỗi lần Phương Giác Hạ say rượu, vị trí của bọn họ dường như đổi chỗ cho nhau, hắn trở thành anh trai, mà Phương Giác Hạ biến thành một đứa em ấu trĩ.
Thi thoảng hắn rất hưởng thụ loại đổi vai này.
"Mệt quá, anh muốn đi ngủ."
"Bây giờ ngủ à?"
"Anh muốn ngủ!"
"Được được được." Bùi Thính Tụng không thuyết phục được anh, biết rõ tính tình tổ tông này lúc say rượu không tốt đẹp gì, bèn đơn giản bế anh lên mang vào phòng, đặt lên chiếc giường mãi mãi sạch sẽ không có một nếp nhăn của anh.
"Ngủ thôi, Giác Hạ nhà chúng ta buồn ngủ rồi." Hắn vừa dỗ dành vừa đắp chăn cẩn thận cho Phương Giác Hạ, "Em đi giặt khăn cho anh lau mặt một chút nhé."
"Em đừng đi." Mỗi một chữ Phương Giác Hạ đều nhấn rất mạnh, túm lấy tay hắn, không biết lấy đâu ra sức lực lớn như vậy, "Đừng đi mà, anh thích em, ở đây với anh đi."
Bùi Thính Tụng sững sờ đứng bên mép giường.
Mặt Phương Giác Hạ đỏ lên, tay cũng rất nóng, cười rất ngốc, nhưng rất xinh đẹp, "Anh muốn...... Muốn......"
Bùi Thính Tụng cong người, vươn tay vuốt ve trán anh, "Muốn gì nào?"
"Em!" Đôi mắt anh được ngọn đèn đầu giường rọi vào sáng rực lên như hai vì tinh tú, còn ngoan ngoãn xốc chăn kéo Bùi Thính Tụng, "Em ngủ với anh được không?"
Đã mời gọi đến như vậy rồi, hắn cảm thấy nếu mình không đáp ứng thì quả thực chính là Liễu Hạ Huệ.
"Vậy...... Nếu em muốn làm bẩn giường anh," hắn nằm xuống đối mặt với Phương Giác Hạ, xoa xoa mặt anh, "Anh có để ý không?"
Phương Giác Hạ hôn bờ môi hắn, nấc một cái, sau đó cực kỳ logic, đúng lý hợp tình trả lời.
"Em làm bẩn cả anh rồi, anh cũng có trách em đâu."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro