Chương 7: Giới Hạn Không Tồn Tại


Sáng hôm sau – căn phòng 509, 7:00 AM

Minh tỉnh giấc với cơn ê ẩm lan khắp vùng thắt lưng. Cơ thể không đau – nhưng không còn cảm giác tự chủ. Anh lặng lẽ đứng dậy, đi tắm, không một lời. Long vẫn nằm dài trên giường, mắt nhắm, nhưng miệng cười nhẹ:

"Đừng quên... hôm nay mình có thị sát công trường, rồi họp đối tác lúc 3h."

Minh không đáp. Cả buổi sáng không ai nói gì thêm.

8:15 – Bữa sáng "tận phòng"

Minh vừa mặc xong sơ mi thì Long gọi đồ ăn tới phòng. Một phần trứng – xúc xích – bánh mì bơ – và một ly sinh tố xoài. Long đẩy phần cho Minh:

"Ăn nhanh đi. Mình còn phải chuẩn bị."

Anh nhìn ly sinh tố, thoáng ngập ngừng. Nhưng rồi uống – không vì tin, mà vì thách thức.

Long cười nhẹ, tay nghịch điều khiển trong túi áo ngủ.

8:45 – Trứng và rung

Khi Minh vừa gấp khăn ăn, Long đặt lên bàn hai vật quen thuộc:
• Một quả trứng rung nhỏ màu bạc
• Một thiết bị điều khiển, mới, có biểu tượng bluetooth
• Và một lọ gel nhỏ

Minh lùi lại, giọng thấp:

"Không. Hôm nay ra công trường. Không phù hợp."

Long vẫn thản nhiên: "Không ai biết. Trứng nhỏ. Đeo đai giữ là ổn. Anh đã làm được tối qua, hôm nay cũng vậy thôi."

Minh siết tay. Nhưng không thể đánh. Không thể từ chối. Không thể báo ai.

Cuối cùng... anh quay người, cởi quần, ngồi xuống mép giường.

Từng động tác nhét trứng vào khiến Minh phát cáu vì nhục. Nhưng anh vẫn im lặng, cắn răng, và mặc lại quần tây như chưa có gì xảy ra.

Long đeo vào thêm một chiếc đai — khóa lại. Gọn. Không nổi cộm. Nhưng cảm giác có kim loại kẹp ở đáy hạ thể thì... khó lờ đi được.

9:30 – Thị sát công trường

Minh đứng giữa nắng, mồ hôi chảy từ thái dương. Anh vẫn đi, vẫn hỏi các nhà thầu như một giám đốc thực thụ.

Nhưng chỉ anh biết — mỗi bước đi là một cú rung nhẹ. Không ngắt. Không đủ mạnh để ngã, nhưng đủ khiến chân run.

Mồ hôi không chỉ vì nắng..
10:10 – Góc khuất phía sau công trình

Minh đứng ở khu vực lối đi tạm, lưng tựa tường, định gọi điện báo cho trợ lý thì một bóng người tiến lại gần — một bảo vệ cao to, da rám, mắt láo liên.

"Hello boss. You look hot. Need help?" – giọng gã đặc sệt, mùi thuốc lá và mồ hôi phả thẳng vào mặt Minh.

Minh gật nhẹ, định bước đi thì gã chặn ngang. Một tay đặt lên hông anh — ngay trên nơi chiếc trứng rung đang nằm sâu bên trong.

Tít – tít.

Như trêu ngươi, Long từ xa tăng cấp độ rung. Minh gập người nhẹ, hơi thở lệch nhịp.

Gã bảo vệ tưởng là phản ứng... hưởng thụ. Gã cười lớn, ép Minh dựa sát tường, một tay luồn ra sau, bóp mạnh một bên mông.

Minh phản kháng:

"Get off me!"

Nhưng tiếng nói nghẹn, giọng run, và chân hơi khuỵu.

Gã càng hăng. Tay phải bất ngờ trượt lên ngực Minh, tìm đúng vị trí núm đỏ nhạy cảm.

"Oh? You like here?" – gã vừa bóp vừa vặn, khiến Minh rít qua kẽ răng:

"Ah... đ-đừng...!"

Đúng lúc đó – rung tăng cấp 6.

Tay trái gã trượt xuống quần tây, cọ qua nơi đang bị khóa. Dù lớp quần dày, nhưng cảm giác nhạy quá mức khiến Minh...

Bắn.

Một tiếng thở dài đứt quãng. Hai chân Minh run rẩy.

Gã ngẩn người. Sau đó phá lên cười như thắng trận.

"You really like it. Boss dirty."

Phía xa – Long

Hắn đứng trên ban công tầng 2, nhìn toàn bộ qua camera nhỏ cầm tay.

Không hề giận. Không hề can thiệp.

Chỉ nhếch môi cười – mắt ánh lên thứ ánh sáng đáng sợ.

"Anh như vậy... càng hợp với em."

10:12 – Long xuất hiện

Gã bảo vệ chưa kịp rời đi thì Long đã tới gần.

"Thank you. I'll take over." – Long vỗ vai gã như huấn luyện chó.

Gã cười, bỏ đi.

Minh không nhìn Long. Anh cúi đầu, cố giữ vẻ mặt trống rỗng.

Long cúi xuống thì thầm:

"Anh ra vì bị chạm ti, hay vì em rung đúng chỗ? Hay... vì bị người khác cưỡng, anh mới thật sự... giải tỏa được?"

Minh rít lên:

"Cậu bệnh hoạn."

Long cười nhẹ, tay lau nhẹ một giọt mồ hôi trượt theo cổ Minh:

"Có thể. Nhưng anh mới là người vừa đứng mà ra — trong khi em chỉ xem."
11:00 – Trên xe về khách sạn

Minh ngồi sau xe, mặt không cảm xúc. Nhưng Long vẫn thấy rõ — hơi thở anh lệch nhịp, mồ hôi lạnh chảy theo xương sống.

"Anh hư quá. Em phải thêm một thứ nữa mới giữ được."

Hắn rút ra một chiếc hộp nhung đen nhỏ — mở ra là một chiếc khoá kiềm chế nhỏ hình vòng, vừa khít để... chặn hoàn toàn khả năng tự xử.

Minh không phản ứng. Chỉ khẽ nhắm mắt.

15:00 – Phòng họp lớn, khách sạn Maris

Đối tác đến từ Úc, bốn người, nói chuyện chuyên môn liên tục. Minh ngồi giữa bàn tròn, mở laptop, bắt đầu trình bày chiến lược vốn đầu tư.

Nhưng giữa slide thứ hai, Long nhấn một nút.

Brrrrrr.

Một đợt rung mới – lần này từ trứng, nhưng cộng hưởng với máy rung hạ bộ khóa phía dưới.

Cơ thể Minh giật nhẹ. Anh đưa tay lên như sửa cà vạt, nhưng thực chất là siết chặt cổ để nuốt tiếng rên.

15:35 – Đỉnh điểm

Anh không còn theo dõi cuộc họp. Mọi câu hỏi, phản hồi — đều như vọng từ xa.

Một giây sau — một cú rung mạnh chạm trúng điểm sâu trong bụng dưới.

Điểm G – nơi khiến cả thế giới tan vỡ trong khoái cảm.

Minh bật một âm mũi – không lớn, nhưng có người liếc nhìn.

Anh cắn chặt răng, mắt ươn ướt.

15:42 – Chạy trốn

Không chịu nổi nữa. Anh đứng dậy, nói khẽ: "Excuse me..."

Chạy nhanh vào toilet.

Cánh cửa đóng lại.

Anh giật khóa thắt lưng, cố gắng tự xử – nhưng cái đai khóa cứng dưới kia không cho anh chạm tới được gì cả.

Minh tựa trán vào tường, rên khẽ:

"...Làm ơn..."

Cuối cùng, run tay, mở điện thoại.

Gửi một tin nhắn ngắn gọn cho Long:

"Mở khóa. Tôi cầu xin cậu."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro