Chương 14.1 Một nhà ba người mới là ước mong của con
Người thanh niên trẻ ngồi nhìn tập tài liệu trên tay mình, khuôn mặt khẽ chau lại và ngẩng lên nhìn cô gái ngồi trước mặt: "Em muốn nhờ anh giúp cô gái này thắng kiện hả?"
Quỳnh Mai khẽ gật đầu. "Vâng."
"Rốt cuộc là em đánh giá cao tài năng của anh, em chê văn phòng luật sư của anh mới mở không có danh tiếng nên cho anh cơ hội thể hiện bản thân hay là vì anh chưa thua kiện bao giờ nên muốn hạ bệ anh đây?" Hùng Tuấn nhướng mày nhìn Quỳnh Mai.
"Em biết anh là luật sư giỏi nên mới nhờ anh mà." Cô cười.
"Anh là luật sư kinh tế, không phải tranh giành quyền nuôi con. Anh e là không giúp được em."
"Em biết, nhưng anh thông minh, lắm trò như vậy, khẳng định có cách khác giúp cô ấy thắng kiện."
Hùng Tuấn lắc đầu bất lực: "Anh không nhầm thì đây là con của Hoàng Anh, cậu ta đang theo vụ kiện này, luật sư cũng là người giỏi nhất trong ngành. Nếu cậu ta thắng kiện, cắt đứt liên hệ với người mẹ thì càng tốt, em chỉ cần yêu thương cậu nhóc, đến khi cậu nhóc chấp nhận em, Hoàng Anh tất nhiên sẽ chấp nhận em, sao em lại giúp cô ấy? Chuyện này không có lợi cho em."
Quỳnh Mai yên lặng nhìn Hùng Tuấn: "Anh nghĩ em là người cơ hội vậy à?"
Thực ra là cô không nỡ, cùng là phụ nữ, cùng yêu một người đàn ông, hơn ai hết cô hiểu được sự lạnh lùng tuyệt tình Hoàng Anh dành cho người anh không quan tâm, Minh Phương lại giấu con anh đi bao nhiêu năm như vậy, anh hẳn sẽ rất hận cô ấy, cô không oán ghét Minh Phương vì cô ấy sinh con cho Hoàng Anh, cô chỉ thấy thương xót cho Minh Phương. Mấy năm nay Minh Phương trải qua cuộc sống khổ sở chỉ vì đứa con, bây giờ Hoàng Anh đưa nó đi, khác nào cướp đi cuộc sống của cô ấy.
"Em quá lương thiện, nó sẽ hại em."
"Anh cứ giúp cô ấy hết sức là được."
Hùng Tuấn thấy thái độ nghiêm túc của Quỳnh Mai, anh khẽ lắc đầu đọc hồ sơ của Minh Phương rồi nhận xét. "Hoàn cảnh không tốt, thu nhập không ổn định. Thằng bé vừa bị tai nạn, đi học lại đánh bạn vì chuyện không có bố. Vụ kiện này căn bản là không có phần thắng."
"Còn thất nghiệp nữa, cô ấy vừa bị công ty sa thải."
Hùng Tuấn khẽ gật đầu: "Công ty nào chịu thuê một người phụ nữ có con với nghệ sỹ, bị fans của anh ta và phóng viên bám theo khắp nơi chứ."
"Anh có giúp không vậy?" Quỳnh Mai chau mày lườm Hùng Tuấn.
"Giúp, giúp chứ, anh nhất định sẽ giúp. Hoặc là có cách khác đơn giản hơn."
Quỳnh Mai sáng mắt lên nhìn mong chờ Hùng Tuấn nói tiếp.
"Em rời khỏi Hoàng Anh, tác thành cho hai người họ, một nhà ba người đoàn tụ, hạnh phúc mĩ mãn." Hùng Tuấn nhếch môi cười.
"Anh!" Quỳnh Mai lại lườm anh.
"Thôi không đùa nữa, anh sẽ cố gắng hết mình vì hạnh phúc của em. Em về với Hoàng Anh của em đi, để anh yên tĩnh." Anh đuổi khéo.
"Xì, về thì về." Quỳnh Mai bĩu môi lườm anh rồi bỏ về.
Hùng Tuấn nhìn theo bóng Quỳnh Mai rời khỏi, anh lặng lẽ thở dài và uống cạn ly rượu trên tay mình.
***
Thấy Hoàng Anh đưa mình về nhà anh, cô nhíu mặt nhìn anh hỏi: "Sao lại đến đây?"
"Minh Anh đang ở đây. Địa chỉ nhà cô bị người ta tìm ra rồi, không nên về đó nữa, tạm thời hãy ở đây đi."
Minh Phương khẽ ậm ừ và đi theo Hoàng Anh vào bên trong.
Vẫn là căn hộ cũ nhưng được Hoàng Anh sửa sang lại hoàn toàn, phong cách đơn giản hiện đại trên nền màu trầm tối, bên ngoài được cải tạo thành một cái bể bơi nhỏ trong nhà. Xung quanh đặt một cái bàn, vài cái ghế, đặt chậu cây, gần đó còn có một bể cá tạo lên một khung cảnh thiên nhiên mát mẻ.
Minh Anh chơi gần bể bơi, thấy ba mẹ về liền chạy đến.
"Mẹ, ba." Minh Anh chạy đến ôm Minh Phương. "Ba mẹ về sớm vậy ạ? Mẹ ơi, mẹ nhìn nhà của ba đẹp không? Còn có bể bơi nữa."
"Ừ đẹp." Minh Phương khẽ gật đầu cười với con trai.
"Sau này mình sẽ ở đây phải không mẹ?"
Minh Phương gượng cười nhìn con trai: "Con thích ở đây à?"
"Dạ, thích ạ." Cậu nhóc gật đầu. "Ba trang trí phòng con đẹp lắm, rất nhiều đồ chơi nữa mẹ ạ. Con đưa mẹ vào xem nhé."
"Ừ." Minh Phương gật đầu, cô nắm tay Minh Anh và đi theo con.
"Cô chuẩn bị phòng cho cô ấy hộ cháu nhé." Hoàng Anh nói với bà Hồng.
"Ừ." Bà gật đầu khẽ hỏi Hoàng Anh: "Cháu thực sự không định cùng con bé tái hợp sao? Minh Anh càng cần một gia đình trọn vẹn chứ không phải là ba mẹ nó đưa nhau ra toà tranh giành quyền nuôi con."
"Cháu sẽ kiếm cho Minh Anh một người mẹ tốt." Hoàng Anh đáp.
"Nhưng thằng bé cần là ba và mẹ ruột của nó chứ không phải một người mẹ khác tốt hơn. Có ai sẽ thương con hơn mẹ ruột chứ?"
Thấy Hoàng Anh không đáp lại, bà Hồng không nói gì thêm nữa mà đi chuẩn bị phòng cho Minh Phương.
Minh Phương ngồi trên thành bể bơi còn Minh Anh ngồi bên dưới chỗ nước nông hắt nước lên người mẹ đùa nghịch, tiếng cười vui vẻ vang khắp nhà. Hoàng Anh từ nhỏ mồ côi mẹ, ba đi làm xa không ở nhà, anh lớn lên cùng anh chị và ông bà qua sự trợ giúp từ người thân nên chưa bao giờ được tận hưởng cảm giác đầm ấm vui vẻ của gia đình mang lại. Nhìn hai mẹ con Minh Phương, nụ cười trên môi anh tự nhiên hiện lên. Nếu mẹ anh còn sống, có lẽ anh sẽ không phải trải qua cuộc sống thiếu thốn tình cảm, ba anh cũng sẽ không bỏ đi. Trưởng thành rồi, anh hứa với bản thân mình sau này lập gia đình, có con sẽ không để con thiếu vắng tình cảm của ba hoặc mẹ, vậy mà con trai anh từ nhỏ đã thiếu vắng anh, trải qua cuộc sống khó khăn.
"Con cẩn thận, đừng ra chỗ nước sâu, mẹ đi lấy khăn lau người cho con nhé." Minh Phương đứng dậy, cô vừa quay bước đi thì đã trượt chân ngã xuống bể bơi. Minh Phương không biết bơi, chân lại chưa khỏi hẳn, cô vùng vẫy dưới nước hồi lâu, nhưng càng vùng vẫy càng chìm xuống, bể bơi này Hoàng Anh thiết kế riêng cho anh nên mực nước khá sâu. Nước vào tai, vào mũi cô khiến cô không thở nổi đầu óc đau buốt, lẽ nào mình lại chết đuối ở bể bơi? Minh Phương nghĩ vậy và cố vùng vẫy để ngoi lên mặt nước.
Hoàng Anh vừa đi nghe một cuộc điện thoại xong, lúc quay lại nghe Minh Anh gọi mình còn Minh Phương đã chìm dưới đáy bể bơi. Anh vội nhảy xuống nước.
Nhìn Minh Phương chìm dưới bể bơi, anh bỗng trách bản thân mình tự nhiên nghĩ ra thiết kế bể bơi sâu như vậy, với anh thì bình thường, với một người không biết bơi quả thực là nguy hiểm, nhà anh sau này còn có trẻ nhỏ nữa.
Minh Phương có vẻ đã ngất đi, cô không cử động nữa mà từ từ chìm xuống. Hoàng Anh kéo cô lại gần mình, vòng tay ôm chặt cô, dùng miệng mình truyền không khí sang cho cô.
Minh Phương khẽ mở mắt ra nhìn Hoàng Anh rồi lại từ từ nhắm mắt lại. Hai người cứ giữ nguyên tư thế như vậy cho đến khi trồi lên mặt nước.
Lên đến mặt nước, Minh Phương khẽ mở mắt ra nhìn Hoàng Anh, khuôn mặt anh gần sát khuôn mặt cô, tay anh ôm lấy eo cô còn tay cô bám lấy vai anh, hơi thở loạn, tim cô đập thình thịch, ánh mắt anh vẫn nhìn cô say đắm.
Một lúc sau Hoàng Anh mới lới lỏng vòng tay ôm Minh Phương ra và ngoảnh mặt đi hướng khác, Minh Phương cũng quay đi, khuôn mặt cô ửng hồng lên.
"Vậy mà mẹ bảo mẹ không biết bơi." Minh Anh nghĩ lúc nãy Hoàng Anh và Minh Phương xuống bể nghịch nước như cậu và ba vẫn làm như vậy.
Minh Phương khẽ chau mày không đáp lời con mà đẩy Hoàng Anh ra.
"Bể này sâu hơn hai mét đấy, có muốn thử cảm giác chết đuổi lần nữa không?"
Hoàng Anh nói vào kéo cô ôm chặt trong vòng tay mình, dùng chân đẩy nước bơi vào thành bể. Khuôn mặt anh lạnh lùng như trái tim anh đã đập loạn nhịp lên. Minh Phương không đẩy anh ra nữa mà vòng tay ôm Hoàng Anh, cô khẽ cúi mặt xuống không dám nhìn anh.
Hoàng Anh đưa Minh Phương lên trước rồi mới nhảy lên bờ.
"Đi thay quần áo đi, vào đây tôi đưa quần áo cho." Hoàng Anh nói rồi bước đi phía trước. "Cô Hồng ơi, để ý Minh Anh hộ cháu nhé."
Minh Phương đi chậm phía sau, anh quay lại nhìn cô tỏ vẻ khó chịu nhưng thấy Minh Phương tập tễnh bước đi, chợt nhớ ra vết thương ở chân cô mới bỏ thạch cao nhưng chưa khỏi hẳn, anh quay lại, không nói không rằng mà bế cô lên đi vào bên trong phòng ngủ của mình.
Minh Phương thấy anh hành động nhanh như vậy, cô sợ ngã liền ôm chặt lấy cổ Hoàng Anh.
Hoàng Anh đặt Minh Phương xuống đất, bản thân mình mở tủ quần áo lấy một bộ đồ nữ treo ngay ngắn trong một ngăn tủ riêng ra đưa cho Minh Phương.
"Mặc tạm xem vừa không."
"Đây là quần áo của Quỳnh..."
"Cô ấy không sống ở đây." Anh cắt lời Minh Phương rồi rời khỏi phòng. "Thay đồ đi không lạnh."
Minh Phương thay đồ xong, nhìn bộ đồ trên người mình, đẹp nhưng có vẻ hơi rộng so với người cô, Quỳnh Mai mặc thì có lẽ vừa vặn. Cô khẽ cười buồn.
Hoàng Anh mở cửa đi vào, nhìn Minh Phương mặc bộ đồ mới, trông rất đẹp, bộ váy ngắn màu trắng, hai lớp, lớp ngoài cổ hơi rộng để lộ lớp áo bên trong và bờ vai gầy. Quần short ngắn lộ ra đôi chân trắng, dài và thon. Tuy hơi rộng một chút nhưng toàn thân toát ra sức quyến rũ vô cùng.
Người ta nói gái một con trông mòn con mắt quả thực không sai, tuy cô gầy đi nhưng vẫn rất đẹp. Mấy bộ đồ này ngày trước anh đi công tác mua về cho Minh Phương nhưng cô chưa có cơ hội nhìn thấy thì hai người đã xa nhau, anh vẫn treo chúng ở một bên tủ và quên mất sự tồn tại của nó, bây giờ mới nhớ ra.
"Xong chưa?"
Toàn thân Hoàng Anh vẫn ướt sũng nước, đồ chưa thay. Nhà anh có hai phòng tắm nhưng một cái bà Hồng thay đồ cho Minh Anh, còn cái trong phòng anh, anh nhường cho Minh Phương dùng trước, bản thân chịu lạnh bên ngoài nhìn cô cứ tần mần lề mề trước gương bên trong không chịu ra.
Minh Phương nhìn anh, thấy quần áo trên người anh ướt sũng bám chặt vào cơ thể, lộ rõ các cơ trên ngực liền quay mặt đi nhìn hướng khác: "Anh vào thay đồ đi."
"Mẹ Phương đẹp quá." Minh Anh nhìn mẹ, cậu nhóc reo lên rồi chạy đến ôm cô.
Minh Phương khẽ cười ôm con trai vài lòng. "Hôm nay Minh Anh muốn ăn gì mẹ nấu nhé."
"Con muốn ăn món thịt bò kho trộn cơm."
"Được, để mẹ làm." Cô nói rồi nhìn bà Hồng: "Cô ơi, ở nhà có thịt bò không ạ?"
"Có, sáng nay cô mới mua ở trong tủ lạnh ý."
Bà Hồng được Hoàng Anh dặn mua thịt bò vì Minh Anh thích ăn thịt bò nên sáng nay đã mua sẵn.
"Đi nào, chúng ta đi nấu cơm thôi." Minh Phương dắt con trai vào bếp. "Minh Anh giúp mẹ nhặt hành và tỏi nhé."
"Vâng." Minh Anh khẽ gật đầu nhận nhiệm vụ.
"Con làm được không Minh Anh?" Bà Hồng nghi ngờ nhìn Minh Anh.
"Được ạ, ở nhà con vẫn giúp mẹ Phương nhặt rau mà."
Bà Hồng khẽ cười lộ rõ sự hài lòng, Minh Phương dạy con trai rất tốt, thằng bé ngoan ngoãn, nghe lời người lớn, bé tí đã thích giúp đỡ người khác rồi.
"Mấy thứ này để cô làm cho, con chân đau đi lại không tiện." Bà Hồng nói.
"Không sao ạ, chân con cũng khỏi rồi, chỉ tại hôm nay bị xô đẩy trước cổng công ty nên mới khó chịu một chút." Cô nói, bàn tay thoăn thoắt thái đồ.
"Cô cứ ra ngoài nghỉ ngơi đi, cô trông Minh Anh cả ngày cũng mệt rồi, mọi việc còn lại cứ để con làm nốt."
Hoàng Anh tắm xong, anh đứng nhìn Minh Phương và Minh Anh ở trong bếp vừa nói chuyện vừa nấu cơm, anh không đi vào mà chỉ đứng nhìn một lúc rồi ra ngoài.
Hơn nửa tiếng sau, cơm nước nấu xong xuôi, Minh Phương và bà Hồng ngồi một bên, Hoàng Anh và Minh Anh ngồi một bên, Hoàng Anh giúp con ăn cơm, nhìn hai cha con ăn cơm, động tác giống hệt nhau, đến sở thích cũng giống nhau, đều thích ăn món thịt bò kho do Minh Phương làm.
"Con về đây thì tốt rồi. Hoàng Anh thích ăn cơm con nấu nhưng mấy năm nay, cô cố gắng làm món thịt bò giống như con làm mà không được vị như vậy."
"Con sẽ đưa cho cô công thức, sau này con không ở đây cô sẽ làm cho anh ấy." Minh Phương vừa rửa bát vừa nói.
"Con không định ở lại sao?" Bà Hồng khẽ ngẩng lên nhìn Minh Phương.
"Đây không phải nhà con, làm sao con ở đây được ạ. Hơn nữa còn có Quỳnh Mai, hai người họ chắc cũng mau chóng kết hôn thôi." Minh Phương mỉm cười.
"Lẽ nào con không hiểu Hoàng Anh? Nó ngoài mặt lạnh lùng với con chẳng qua cũng là vì tức giận con, nhưng trong lòng nó không nghĩ vậy. Hoàng Anh không chịu xuống nước thì con dịu dàng một chút, cả hai đều căng thẳng như vậy làm sao giải quyết vấn đề? Chịu thiệt vẫn là đứa trẻ."
"Chuyện của chúng con đâu có dễ dàng giải quyết như vậy ạ." Cô khẽ cúi mặt xuống.
"Hai đứa đều nghĩ quá phức tạp. Hoàng Anh không yêu con thì nó giữ quần áo mua cho con suốt mấy năm trong tủ làm gì?"
"Dạ?" Minh Phương ngẩng lên nhìn bà Hồng.
"Con nghĩ bộ quần áo con mặc là của ai? Quần áo rộng là vì con gầy đi đấy thôi. Mấy năm nay, ngoài bà già này thì không người phụ nữ nào khác sống ở đây cả." Bà Hồng nói rồi ngó ra phòng khách thấy Hoàng Anh đang chơi cùng Minh Anh mới khẽ nói tiếp: "Tình cảm của Hoàng Anh và Quỳnh Mai không tốt như người ngoài biết đâu."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro