11 + 12

11 - Tương lai tươi sáng

Một khoảng không vô tận của những con sóng dữ dội nằm dưới bầu trời hoàng hôn, bị che phủ trong sương mù và được chiếu sáng bởi ánh sáng nhợt nhạt của vô số vì sao lấp lánh. Những cơn gió mạnh thổi trên bề mặt biển nhấp nhô, trong khi bên dưới nó là bóng tối không thể dò được của vực thẳm sâu thẳm.

Chân trời xa xăm bị che khuất sau một bức tường mây nặng trĩu, báo hiệu sự xuất hiện của một cơn bão hủy diệt.

Thờ ơ với mối đe dọa đáng sợ của thảm họa không thể tránh khỏi, một con tàu khổng lồ di chuyển trên sóng với tốc độ lớn. Ít nhất một km từ mạn trái sang mạn phải, con tàu cổ xưa vẫn có vẻ hẹp do chiều dài lớn của nó. Thân tàu cổ xưa của nó được làm bằng gỗ, nhưng không có đường nối, như thể ai đó đã từng khoét rỗng một cành cây không thể tưởng tượng được để tạo ra nó.

(Ê có khi nào là cái cây bự tổ chảng trong Rừng Cháy không??)

Con tàu giống như một thành phố tự thân, với hàng chục boong tàu rộng lớn, những cung điện xinh đẹp, những ngôi chùa cao tầng được xây dựng trên bề mặt của nó, và những bí ẩn lớn lao ẩn giấu trong những khoang chứa vô biên của nó. Nó có những khu rừng hoang dã, những dòng suối chảy xiết, những hồ nước sâu, và những đồng cỏ hiền hòa.

Đó là Vườn Đêm, Đại Thành Trì được cai trị bởi Thánh Jet, Người Quản Lý Phía Nam.

Con tàu kỳ diệu từng hầu như hoang vắng, hồi nó còn thuộc về Nhà Đêm. Mặc dù hàng nghìn Người Thức Tỉnh đã gọi nó là nhà, số lượng của họ không đủ để làm đông đúc nhiều boong tàu và vô số khoang chứa của nó—hầu hết các cung điện và chùa chiền đều trống rỗng, nhiều boong tàu thấp hơn vẫn chưa được khám phá, và các khu rừng phát triển không được chăm sóc.

Mọi thứ bây giờ đã khác.

Hàng triệu người tị nạn đã đến trên con tàu lớn thông qua Cổng Mộng Ảo và vì vậy, Vườn Đêm đã được biến đổi.

Các cung điện giờ đây là những nơi ở có người. Các khu rừng hoang dã đã biến thành những vườn cây ăn quả được trồng trọt. Các đồng cỏ đã trở thành những cánh đồng màu mỡ. Trẻ em đang chơi trên bờ hồ và bơi lội trong làn nước trong vắt...

Vô số đèn lồng đầy màu sắc chiếu sáng thành phố nổi, làm nó phát sáng như một viên ngọc rực rỡ trong ánh hoàng hôn mờ ảo của biển sương mù.

Naeve đang quan sát cảnh quan sống động của Vườn Đêm từ một vị trí thuận lợi trên mũi tàu với một biểu cảm phức tạp trên khuôn mặt. Thật tốt khi thấy Đại Thành Trì lại một lần nữa đương đầu với khoảng không nguy hiểm của Biển Bão... cũng thật đáng mừng khi thấy nó trở nên sống động và phát triển như vậy, là nhà của vô số người.

Nhưng đồng thời, cậu không khỏi nhớ về sự yên tĩnh hoang vắng của bản thể trước đây của nó... sự bình yên đầy sao của Vườn Đêm từng có dưới sự cai trị của gia tộc cậu.

Gia tộc cũ của cậu. Nhà Đêm không còn tồn tại nữa.

"Ba!"

Nghe thấy một giọng nói trẻ con, Naeve xóa đi vẻ u sầu trên khuôn mặt và quay lại với một nụ cười. Trong khoảnh khắc tiếp theo, một cô bé với đôi mắt và mái tóc màu chàm rực rỡ lao vào vòng tay cậu với tốc độ tối đa— cậu bắt lấy cô bé và cười khẽ, xoay cô bé vòng quanh.

"Chờ đã, chờ đã... con quá lớn để đâm sầm vào người ba tội nghiệp của con như một con cá mập đói..."

Cô bé cau mày dữ dội.

"Không có!"

Naeve lại cười.

Con gái cậu đã mười hai tuổi— một sự thật mà đôi khi cậu thấy khó tin.

Gia đình cậu cuối cùng đã đoàn tụ với cậu trên Vườn Đêm vài tháng trước. Ngay cả khi đó, cậu cũng không có nhiều thời gian dành cho họ như cậu mong muốn, vì có quá nhiều tàu cần được hướng dẫn và quá ít Người Đi Đêm còn sống sót.

Vì vậy, cuộc sống của họ bị chia cắt không đều giữa Biển Bão, nơi Vườn Đêm và phần còn lại của các Thành Trì cần được định cư và bảo vệ khỏi những nguy hiểm của Cõi Mộng và thế giới thức tỉnh, nơi các đoàn tàu hải quân phải đóng vai trò là mối liên kết mong manh cuối cùng giữa các Góc bị cô lập.

Mọi chuyện đã khá hơn một chút sau khi các Thành Trì Biển Bão cuối cùng được giành lại, và đặc biệt là sau khi Ngôi Sao Thay Đổi sử dụng Cổng Mộng Ảo của cô ấy để sơ tán những người cuối cùng còn lại khỏi Nam Mỹ... tuy nhiên, với cuộc chiến đang diễn ra ở Góc Đông và cơ sở hạ tầng của thế giới thức tỉnh đang dần sụp đổ, không ai có thời gian để nghỉ ngơi.

Đặt con gái xuống đất, Naeve xoa đầu cô bé.

"Vậy, hôm nay con học xong rồi à?"

Trường học là một sự phát triển tương đối gần đây. Với hàng triệu người định cư trong Cõi Mộng và vô số người khác đang trên đường đến, lẽ tự nhiên là có rất nhiều trẻ em ở đây bây giờ—một số đến cùng cha mẹ, một số được sinh ra dưới bầu trời xa lạ. Tất cả những đứa trẻ này phải được giáo dục và dạy dỗ.

Lĩnh Địa Kiếm và Song đã làm rất ít về mặt đó trong bốn năm trước chiến tranh. Tất nhiên là có trường học, nhưng quá ít—và ngay cả những trường đã được thành lập cũng thiếu một chương trình giảng dạy và tầm nhìn thống nhất. Vì vậy, hầu hết trẻ em hoặc được cha mẹ dạy học tại nhà hoặc được giao cho những người chăm sóc được chọn từ các thành viên của các cộng đồng tị nạn nhỏ trong khi cha mẹ làm việc.

Việc tạo ra một chương trình giảng dạy toàn diện cho những đứa trẻ được định sẵn lớn lên trong thế giới mới lạ này cũng không phải là một nhiệm vụ dễ dàng. Rốt cuộc, Cõi Mộng thường từ chối tuân theo các quy luật dường như là tiên đề trên Trái Đất. Liệu các giáo viên có nên hướng dẫn học sinh của họ về cách điện hoạt động, xét rằng nó không hoạt động theo cùng một cách, hoặc hoàn toàn không hoạt động, ở đây không?

Được rồi, Naeve đã nghe nói rằng ai đó ở Bastion đã xoay sở để xây dựng một nhà máy thủy điện hoạt động được. Nếu vậy, Vườn Đêm chắc chắn sẽ sớm được hưởng lợi, xét rằng bản thân con tàu lớn được biết là thu hút và hấp thụ sét từ những cơn bão bất tận.

Trong mọi trường hợp, mọi thứ đã thay đổi sau chiến tranh. Chính phủ đã tham gia, sử dụng dịch vụ của nhiều chuyên gia Cõi Mộng nổi tiếng. Theo những gì Naeve biết, người đứng đầu dự án là một người tên Julius—một nhà thám hiểm dày dạn kinh nghiệm và học giả đáng kính của Thế Hệ Đầu Tiên, trước đây từng là giảng viên của Học Viện Thức Tỉnh.

Dưới sự lãnh đạo năng nổ của lão già, các hướng dẫn giáo dục phổ quát đã nhanh chóng được phát triển, lặp lại và thực hiện. Vườn Đêm phần lớn nằm dưới sự kiểm soát của chính phủ, vì vậy nó là thành phố đầu tiên được hưởng lợi từ sáng kiến giáo dục—các thành phố khác trong Cõi Mộng sẽ sớm mở đủ trường học để đáp ứng mọi trẻ em, nhưng ở đây, trẻ em đã nhận được một nền giáo dục đúng đắn.

Con gái của Naeve, có vẻ như, đang rất thích đi học.

Đó là lý do tại sao cậu ngạc nhiên khi thấy cô bé trước khi các lớp học kết thúc.

Cô bé gật đầu với một nụ cười toe toét.

"Cô giáo cho chúng con về sớm! Có gì đó về việc cần về nhà trước khi... chuyển đổi?"

Naeve nán lại vài giây, rồi thở dài.

"Đúng rồi. Vậy tại sao con không về nhà, con gái bé nhỏ?"

Cô bé cười toe toét.

"Tại sao con phải về nhà thẳng khi không có bài tập về nhà? Ba... ba bị khùng à?!"

Sau đó, cô bé khúc khích và nói:

"Con gặp Ông trên đường đi. Ông đưa con đến đây."

Khi cô bé nói, có tiếng ho khan khó chịu từ phía sau cô bé. Ở đó, một người đàn ông với làn da mun mịn màng và mái tóc trắng hoàn hảo đứng đó, đôi mắt ông lóe lên sắc thái của màu chàm và xanh đậm. Thân hình cao lớn của ông rộng và đáng sợ, nhưng vào lúc này, có một biểu cảm u ám sâu sắc trên khuôn mặt ông.

"Nhóc con, ta đã bảo con đừng gọi ta là Ông."

Cô bé nhìn ông một cách ngây thơ.

"Nhưng Ông Bloodwave... ông là chú của ba con. Điều đó làm ông thành Ông!"

Thánh Bloodwave nhìn cô bé im lặng, rồi thở dài.

"...Ông bác. Ít nhất hãy gọi ta là ông bác."

Naeve bắt gặp mình đang nhìn con gái, cảm thấy vừa ấm áp vừa lạnh lẽo cùng một lúc.

"Tốt. Thật tốt."

Thật tốt khi cô bé vẫn có thể mỉm cười, cười toe toét, cười lớn, và trêu chọc những người lớn tuổi mà không cần suy nghĩ nhiều. Sau tất cả những gì họ đã trải qua hai năm trước—tất cả nỗi kinh hoàng, tất cả sự mất mát, và tất cả sự thay đổi—bản thân Naeve hiếm khi có thể mỉm cười mà không cần ép buộc mình.

Trẻ em kiên cường hơn người lớn nhiều.

Đó là lý do tại sao cậu hy vọng rằng con gái cậu và các bạn cùng trang lứa sẽ xây dựng một thế giới tốt đẹp hơn trong tương lai. Một thế giới tử tế hơn, ngay cả khi đó không phải là thế giới mà cha mẹ chúng được sinh ra.

Thở dài, cậu quay sang Bloodwave.

"Chú."

Naeve ngập ngừng vài giây, rồi hỏi dò:

"Cô ấy sẽ thực hiện nó chứ?"

Tất nhiên, cậu không có ý nói con gái mình. Cậu muốn nói Kẻ Gặt Hồn Jet, người cai trị Vườn Đêm và là lãnh đạo trên thực tế của chính phủ.

Bloodwave gật đầu.

"Cô ấy sẽ làm. Thực tế... vì cơn bão, nó sẽ xảy ra sớm hơn. Nó sẽ xảy ra bây giờ."

Naeve nhắm mắt lại một lúc.

Cuộc chiến chống lại Skinwalker không tiến triển thuận lợi, và việc sơ tán Góc Đông không diễn ra nhanh như cần thiết. Rốt cuộc, chỉ có một Cổng Mộng Ảo—những người tị nạn trước tiên phải được đưa đến một điểm tập trung duy nhất từ khắp lục địa, sau đó được sàng lọc kỹ lưỡng để không cho bất kỳ vật chứa nào của con quái vật ghê tởm đi qua.

Góc Tây cũng đang chìm trong cơn lũ Cổng Ác Mộng.

Vì vậy, Ngôi Sao Thay Đổi và Người Quản Lý của cô đã đưa ra một biện pháp khẩn cấp. Một cái gì đó để thay đổi cán cân nghiêng về phía nhân loại, ít nhất là trong một thời gian.

Nhưng quyết định của họ không phải là không có rủi ro. Naeve mở mắt ra và nhìn chú mình.

"Chúng ta... chắc chắn rằng đó là cách hành động tốt nhất chứ?"

Bloodwave nhún vai.

"Chú thì không. Nhưng nếu cháu có phản đối, cháu có thể tự mình đi nói chuyện với Kẻ Gặt Hồn."

Naeve nhướng mày.

"Tại sao chú không làm?"

Bác cậu nhìn cậu im lặng, rồi hắng giọng.

"Chà. Đó là bởi vì... người phụ nữ đó. Chú sợ cô ấy."

Con gái của Naeve nhìn ông bác của mình với đôi mắt mở to.

"Con tưởng ông không sợ bất cứ điều gì, Ông. Tại sao ông lại sợ Cô Jet?"

Bloodwave không phải là một người đàn ông biểu cảm lắm, nhưng vào lúc này, ông trông như thể ai đó đã đâm vào tim ông.

Ông im lặng một chút, rồi càu nhàu: "Tại sao Kẻ Gặt Hồn là cô, còn ta là ông?"

Naeve muốn cười khúc khích, nhưng vào lúc này, cậu cảm thấy một sự thay đổi tinh tế xảy ra với thế giới.

Các vì sao dường như đã trở nên sáng hơn, và con tàu lớn khẽ rung chuyển dưới chân họ.

"Nó đang bắt đầu. Nhìn kìa!"

Ba người họ nhìn về phía trước.

Ở đó...

Một đường trắng đột nhiên cắt ngang kết cấu của thực tại trước Vườn Đêm, rơi từ thiên đường xuống vùng nước hỗn loạn bên dưới.

Sau đó, nó mở rộng, biến thành một khe nứt cao chót vót, rộng lớn.

Khe nứt chỉ chứa đầy ánh sáng rực rỡ trong giây lát. Sau đó, lần đầu tiên sau hàng nghìn năm, ánh sáng ban ngày tinh khiết chiếu xuống bề mặt Biển Bão, từ Cổng Mộng Ảo khổng lồ.

Naeve hít một hơi thật sâu, rồi mỉm cười yếu ớt.

"Mình đoán chúng ta thực sự đang làm điều đó..."

Chẳng bao lâu, mũi của con tàu khổng lồ lao vào khe nứt rộng của Cổng Mộng Ảo.

Và một lúc sau, nó cắt ngang những con sóng của một vùng biển khác.

Nói chính xác, Vườn Đêm đã đi vào vùng biển Ấn Độ Dương đầy rẫy quái vật.

Nó đã đến Trái Đất.

12 - Phi vụ mờ ám

Mùa thu đang dần đầu hàng sự khắc nghiệt của mùa đông, và những cơn gió lạnh giá đang thổi qua những con đường đông đúc của NQSC.

Người Thức Tỉnh June đã bỏ qua việc triệu hồi PTGTCN, nên cậu phải đi bộ một quãng khá xa từ trạm giao thông công cộng gần nhất đến đích.

Lúc đầu có vẻ là một ý hay, nhưng đến giờ, cậu đang hối hận về lựa chọn của mình.

Cậu thấy mình mệt mỏi với thời tiết lạnh kể từ khi trở về từ Nam Cực.

Nhưng rồi một lần nữa, cậu cũng thấy mình mệt mỏi với thời tiết nóng kể từ khi trở về từ Mộ Thần.

Chìm sâu hơn vào áo khoác, June thở dài.

Thật vậy, thiên nhiên chẳng có gì tốt đẹp để ban tặng cả.

Thế hệ của cậu thật không may mắn.

Tuy nhiên, có lý do tại sao cậu quyết định đi bộ.

June đã không về quê của mình trong một thời gian dài, vì vậy cậu tò mò muốn xem NQSC đã thay đổi bao nhiêu.

Những thay đổi rất tinh tế, nhưng không thể phủ nhận.

Các tòa nhà vẫn như cũ, những con đường vẫn như cũ, và sự vô vị giòn tan của không khí được lọc cũng vẫn như cũ - ít nhất là ở trung tâm thành phố này.

Tuy nhiên, bầu không khí hoàn toàn khác.

Nó vừa sôi động hơn nhiều vừa sốt sắng hơn nhiều, với sự phấn khích và sợ hãi hòa quyện với nhau một cách ngang bằng.

Hầu hết mọi người dường như phấn chấn và tự tin một cách kỳ lạ.

Họ tràn đầy năng lượng.

Cứ như thể những tia lửa sáng rực đang tỏa sáng trong mắt họ - nói một cách ẩn dụ... đối với hầu hết mọi người.

June thấy lạ khi họ trông tràn đầy sức sống như vậy mặc dù biết rằng thế giới sắp kết thúc.

Nhưng mặt khác, cậu hiểu.

Ngay cả cậu, từng là một kẻ hoài nghi cay đắng, cũng cảm thấy như vậy.

Thật khó để không cảm thấy kinh ngạc sau khi được cứu mạng bởi ngọn lửa kỳ diệu của một nữ thần sống.

Mọi người ở khắp mọi nơi đã sống trong một thế giới mà họ bí mật biết rằng đang chết dần trong nhiều thập kỷ.

Bây giờ, bản án tử của nó đã được chính thức tuyên bố - nhưng, đồng thời, họ được trao hy vọng và chỉ ra một con đường rõ ràng đến sự cứu rỗi.

Họ đã được trao một mục tiêu rõ ràng.

Hơn thế nữa, có ai đó để dẫn dắt họ trên con đường gai góc đó.

Một người tiêu biểu cho chính những lý tưởng về lòng nhân từ, đức hạnh và sức mạnh chính nghĩa.

Ngôi Sao Thay Đổi của Gia tộc Bất Diệt Hoả... một huyền thoại sống, một người được biết đến là người tạo ra phép màu.

Nói một cách đơn giản, cô ấy có danh tiếng xuất sắc và thành tích đã được chứng minh trong việc dẫn dắt mọi người thoát khỏi những tình huống bất khả thi.

Vì vậy, thay vì bỏ cuộc, mọi người được tiếp thêm sinh lực, lao vào làm việc hướng tới một mục tiêu chung một cách không màng đến bản thân.

Tất nhiên, không phải tất cả bọn họ.

Đó là lý do tại sao bầu không khí ở NQSC lại sốt sắng như vậy.

Cũng có những người đang hoảng loạn, đầu hàng sự tuyệt vọng, và đơn giản là mất trí.

Khi June đi bộ, cậu nhận thấy xác của một vài chiếc PTGTCN bị cháy bên lề đường.

Những bức tường bị hư hại bởi những vết sẹo do chiến tranh để lại.

Một đám đông người biểu tình đã tụ tập gần một hàng rào cao được dựng lên xung quanh một Cổng đang hoạt động.

Không phải tất cả họ đều là những sát thủ lão luyện - cũng có những người có Phân Loại Hỗ Trợ.

Trên thực tế, những người đó thường quý giá hơn nhiều so với các chuyên gia chiến đấu.

Nhưng hầu hết họ là vậy.

Mỉm cười thân thiện, June gật đầu với các Người Thức Tỉnh ưu tú và ngồi xuống.

'Mình tự hỏi tất cả chuyện này là về cái gì.'

Lý do cậu trở về NQSC và bây giờ đang ngồi trước một văn phòng không biển hiệu có chút kỳ lạ.

Đó là một tin đồn... không, giống một truyền thuyết đô thị hơn trong số những tay sai chính phủ dày dạn kinh nghiệm như cậu.

Một câu chuyện đáng sợ về một lực lượng ưu tú hoàn toàn riêng biệt, vô hình hoạt động trong bóng tối của Lĩnh Địa Nhân Loại.

Một lực lượng ưu tú hơn cả những Người Giữ Lửa cao quý, và được cho là nguy hiểm hơn.

Hầu hết mọi người bác bỏ những tin đồn này như một câu chuyện đáng sợ, nhưng một số người đào sâu hơn.

June là một trong những người đã điều tra tin đồn một cách nghiêm túc hơn.

Kết quả là, cậu thấy mình tham gia vào một thử thách khốc liệt và, thành thật mà nói, có phần mờ ám.

Sau khi đánh bại tất cả các đối thủ khác một cách tàn nhẫn, cuối cùng cậu cũng đến được đây.

Sự tò mò của cậu sắp được thỏa mãn.

Cậu đã dành khoảng một giờ trong phòng chờ trước khi được triệu tập vào văn phòng.

Ở đó, một phụ nữ Thức Tỉnh đang ngồi sau bàn làm việc, kiểm tra thứ gì đó trên màn hình trước mặt.

Cô ấy có vóc dáng nhỏ nhắn, với mái tóc màu nâu xám và khuôn mặt không mấy nổi bật.

Tuy nhiên, ánh mắt cô ấy bình tĩnh và tự tin, khiến June cảm thấy hơi bối rối.

"Người Thức Tỉnh June?"

Cậu gật đầu.

"Tôi là Người Thức Tỉnh Kim. Mời ngồi."

June ngồi xuống chiếc ghế trống duy nhất trong văn phòng và lặng lẽ nhìn Người Thức Tỉnh Kim.

Sau khi kiểm tra màn hình lần cuối, cô quay sang cậu và nói bằng một giọng đều đều:

"June. Thành phố gốc: NQSC. Bị nhiễm Ma Pháp Ác Mộng năm mười sáu tuổi, Thức Tỉnh một Phân Loại Thăng Hoa - được cho là vậy. Điểm xuất sắc tại Học Viện, gia nhập chính phủ sau khi Thức Tỉnh. Thành viên của Quân Đội Sơ Tán Đầu Tiên... Đội Bất Thường Thứ Hai ở Đông Nam Cực. Phục vụ xuất sắc. Sau đó nghỉ hưu, làm việc tại nhiều cơ sở tư nhân với tư cách là chuyên gia an ninh và vệ sĩ. Ở Mộ Thần... binh lính của Quân Đội Kiếm - cuộc viễn chinh Hồ Khô Cằn, Tim Thần, Cuộc vây hãm Đại Giao Lộ... tái gia nhập lực lượng chính phủ sáu tháng trước."

Cô dừng lại và nhìn June, người mỉm cười.

"Đó là tôi."

Người Thức Tỉnh Kim gật đầu.

Tuy nhiên, điều cô nói tiếp theo khiến June cứng người và cảm thấy một cơn rùng mình lạnh lẽo chạy dọc sống lưng.

"Bí danh hoạt động ngầm: Corsair. Thợ săn Sinh Vật Ác Mộng chợ đen, kẻ thực thi... sát thủ. Bảy mươi sáu hợp đồng được xác nhận - số lượng thực tế không rõ. Tỷ lệ thành công chín mươi tư phần trăm. Sinh Vật Ác Mộng Sa Ngã, Bậc Thầy mất trí... một cuộc viễn chinh Vùng Chết không được phê chuẩn? Ấn tượng đấy."

June im lặng vài giây, che giấu sự sốc và bất an của mình.

Cuối cùng, cậu ho khan.

"Ờ... đó cũng là tôi."

Người Thức Tỉnh Kim - dù cô ta là ai đi chăng nữa - dường như đã biết mọi thứ, và với chi tiết lạnh người như vậy.

Vì vậy, không có lý do gì để giả vờ ngây thơ.

Cô nghiên cứu cậu chăm chú một lúc, rồi hỏi với một chút tò mò:

"Này, vụ thảm sát Pandavar... không phải là anh đấy chứ, hay là tình cờ?"

June đối mặt với ánh mắt cô, cân nhắc lời nói tiếp theo của mình trong một hoặc hai khoảnh khắc, rồi mỉm cười.

"Những gã đó à? Ừm... họ đã dính vào một số phi vụ thực sự ghê tởm cho một gia tộc sa ngã. Nếu không, tiền thưởng cho đầu của họ đã không cao như vậy."

Người Thức Tỉnh Kim nán lại vài giây, rồi đột nhiên bật cười khúc khích.

"Một tên cướp biển săn lùng cướp biển, hả? Thật trớ trêu..."

Cô dừng lại và dường như ngập ngừng một lúc.

Cuối cùng, cô hỏi:

"Anh là cháu trai của Vandal, phải không? Tôi đã gặp ông của anh ở Nam Cực. Ông ấy là một Người Thức Tỉnh vĩ đại."

June nhìn cô vài giây dài, biểu cảm của cậu thay đổi.

Nhưng dưới ánh mắt bình tĩnh của người phụ nữ không mấy nổi bật, tiếng cười của cậu dần tắt lịm.

Chờ đã, cô ấy nghiêm túc à?

Cậu nhìn cô trong im lặng.

Có... đủ loại Phân Loại ngoài kia.

"...Ông ấy không đủ vĩ đại, tôi đoán vậy. Nếu không, ông ấy đã sống sót."

Người Thức Tỉnh Kim nhướng mày:

"Có câu hỏi nào không?"

June suy nghĩ về câu trả lời của mình một chút, rồi nhún vai và gật đầu sẵn sàng.

"Chỉ một thôi. Câu hỏi quan trọng nhất."

Cậu dừng lại một lúc và với một tia sáng trong mắt:

"Lương thế nào?"

Người phụ nữ không mấy nổi bật chớp mắt vài lần, rồi nhìn xuống và thở dài.

"Ồ, cô ta sẽ thích người này đây..."

Lắc đầu, Người Thức Tỉnh Kim ngẩng đầu lên và nhìn June một cách sắc bén.

"Rất hậu hĩnh."

Cậu gật đầu hài lòng.

"Tuyệt vời. Tôi ký ở đâu?"

Đứng dậy từ sau bàn làm việc, cô mỉm cười.

"Không cần ký ở đâu cả."

Người Thức Tỉnh Kim dừng lại một lúc, rồi ngập ngừng nói thêm:

"Ồ, nhưng tôi nên hỏi. Anh cảm thấy thế nào về hình xăm?"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro