193 + 194
193 - Từ hư không
Khi Sunny rời bệnh viện tâm thần, thế giới vẫn đang bị mưa trút xuống.
Bầu trời đang xả ra một trận lụt dường như bất tận, như thể muốn nhấn chìm thành phố bên dưới.
Các rãnh nước bị tràn, và người đi bộ bám vào hai bên đường, sợ bị những chiếc ô tô lao qua làm cho một trận tắm lạnh.
Nhìn lên, Sunny nhắm mắt lại và đưa mặt ra hứng mưa, cảm nhận dòng nước chảy rửa trôi mùi máu khỏi lỗ mũi.
'Ít nhất thành phố sẽ sạch sẽ hơn nhờ mưa.'
Nhưng sau đó, sẽ có nóng và ẩm.
Tuy nhiên, cái nóng không bao giờ chạm đến gốc rễ của thành phố - ở đó, trong bóng tối ẩm ướt, mọi thứ mà nước đã rửa trôi sẽ bắt đầu thối rữa.
Sự thối rữa sẽ sinh ra những bầy sâu bọ khổng lồ...
Đứng đó với đôi mắt nhắm nghiền, Sunny mỉm cười.
'Bầy sâu bọ, hả.'
Cứ như thể thành phố này chưa bị nhiễm loại sâu bọ tồi tệ nhất trong số đó.
Con người.
Sâu bọ con người cũng phát triển mạnh ở những nơi tối tăm, và giống như rác rưởi, chúng hoàn toàn thối rữa khi rời xa ánh sáng.
Lắc đầu, cậu đi bộ đến ô tô của mình qua những vũng nước.
Khi cậu làm vậy, hình ảnh người phụ nữ đang cười với đôi mắt đỏ son hiện lên trong tâm trí cậu.
Tại sao cậu lại cảm thấy như mình đã gặp cô ấy ở đâu đó?
Xét đến những khách hàng thông thường của bệnh viện, cô ấy hẳn là con cháu của một gia đình giàu có.
Sunny hiếm khi tiếp xúc với những người như vậy, vì vậy cậu phải vật lộn để tưởng tượng họ đã gặp nhau ở đâu... trừ khi, tất nhiên, cậu đã thấy cô ấy trong một cơn ác mộng.
Một người có mắt màu đỏ rực rỡ chính xác là thứ gì đó mà cậu sẽ mơ thấy.
Nhưng làm thế nào một người phụ nữ mà cậu chưa bao giờ gặp lại xuất hiện trong giấc mơ của cậu?
'Mình tự hỏi cô ấy muốn mình giết ai.'
Sunny thở dài.
Người giàu thường kết thúc trong một trại tâm thần vì hai lý do - hoặc gia đình họ muốn loại bỏ họ, hoặc họ là những kẻ nghiện ngập.
Xét đến tuổi tác và hành vi mất trí của người phụ nữ, lý do sau có nhiều khả năng hơn.
Được rồi, cô ấy có thể đã bị tiêm thuốc do bị đưa vào bệnh viện tâm thần, chứ không phải ngược lại... nhưng đó không phải là việc của cậu.
'Tìm Athena?'
Athena không phải là một loại nữ thần ngoại giáo nào đó sao? Cậu sẽ tìm một người như vậy ở đâu chứ?
'Thôi nào. Cậu không nghiêm túc nghĩ về những gì một kẻ điên khùng nào đó đã nói chứ?'
Sunny mím môi khi trèo vào ô tô của mình.
Cậu khá chắc chắn rằng mình lại bị ảo giác - đó có lẽ là lý do tại sao mắt người phụ nữ có vẻ đỏ rực.
Mất ngủ và thuốc ngủ đôi khi khiến cậu khó phân biệt giữa giấc mơ và thực tại, và cảnh tượng máu là một tác nhân cũ.
Vậy, liệu cậu có thực sự có cơ sở để gọi ai đó là kẻ điên khùng không?
Khi cậu đang vặn chìa khóa trong ổ khóa, điện thoại của cậu reo.
Liếc nhìn màn hình bị nứt và vỡ, cậu mỉm cười đen tối và nhận cuộc gọi.
"Vâng. Ừ... sao, ông ta mong loại bỏ tôi dễ dàng như vậy à? Vậy thì xin lỗi đã làm thất vọng. Tôi sẽ đến đó hôm nay."
Sau đó, cậu dừng lại một lúc, giọng điệu thay đổi một cách tinh tế.
"Vậy là, có một xác chết mới... chà, chà, chà. Cứ như thể ai đó muốn chào đón tôi trở lại vậy."
Kết thúc cuộc gọi và ném điện thoại lên ghế, cậu nhìn về phía trước với vẻ mặt u ám.
"...Chờ thêm một chút nữa, đồ khốn. Tao sẽ tìm ra mày."
Chiếc ô tô gầm gừ khe khẽ và lao đi, lội qua mưa.
***
"Anh hẳn đã thực sự mất trí rồi, ngài thám tử. Không, anh thực sự điên rồi. Làm thế quái nào mà anh lại qua được bài đánh giá tâm lý? Này, thằng khốn nhỏ. Nhìn tôi này. Tôi là một trò đùa đối với anh à?"
Sunny, người đang ngồi trong văn phòng của Đội trưởng Đội Điều tra Án mạng, nhìn người đàn ông già cáu kỉnh trước mặt mình và mỉm cười.
"Một chút, vâng."
Người đàn ông nhìn cậu sững sờ.
"Anh vừa nói gì? Này, Sunny... tôi có thể đã tống cái mông điên của anh vào tù vì trò hề mà anh đã làm hồi đó. Anh biết điều đó, phải không? Đồ khốn, anh chỉ ngồi đây ngay bây giờ vì sự tôn trọng của tôi đối với cựu đội trưởng, người đã đánh giá cao anh. Bà ấy đã thấy gì ở anh, tôi không biết, nhưng bây giờ tôi là người phụ trách. Vì vậy, anh sẽ phải đối xử với tôi một cách tôn trọng. Anh hiểu không?"
Sunny gật đầu.
"Tôi đã nói rằng ông, quả thực, là một chút trò đùa đối với tôi. Tôi không biết rằng ông có thể đã tống tôi vào tù. Và vâng, tôi hiểu."
Cậu nhìn vị đội trưởng mới một cách u ám.
Người đàn ông đó là một cựu binh của Cảnh sát thành phố Mirage... nhưng ông ta mới được giao phụ trách Đội Điều tra Án mạng gần đây, và đó không phải vì thành tích xuất sắc hay năng lực.
Đó là bởi vì vị đội trưởng mới là một người biết vị trí của mình và được tin tưởng sẽ làm cho cuộc sống của cấp trên dễ dàng hơn.
Nói cách khác, ông ta biết cách làm ngơ khi cần thiết.
Người đàn ông đó không phải lúc nào cũng tham nhũng, nhưng ông ta có thể tham nhũng khi có lệnh từ trên xuống.
Hồi đó, Sunny quả thực đã gây ra một mớ hỗn độn có thể khiến cậu phải ngồi tù.
Tuy nhiên, vụ án đó là một vụ án cực kỳ công khai, và việc loại bỏ cậu sẽ gây ra một cơn ác mộng chính trị.
Vì vậy, người đàn ông già nua này đã được đưa vào chiếc ghế trống của đội trưởng và được yêu cầu làm cho tiếng ồn biến mất một cách lặng lẽ.
Vì vậy, ngay cả khi ông ta muốn loại bỏ Sunny vĩnh viễn, ông ta cũng không thể.
Tuy nhiên, Sunny không quan tâm đến cách này hay cách khác.
"Chà, dù sao đi nữa, tôi sẽ nói lại lần nữa. Xác chết được phát hiện bên bờ sông sáng nay? Giao cho tôi phụ trách vụ án đó, làm ơn... thưa sếp."
Người đàn ông già nghiến răng.
"Tại sao tôi lại phải giao vụ án đó cho cậu, trong số tất cả mọi người?! Cậu có thực sự điên không, đồ quỷ nhỏ?!"
Sunny nhìn ông ta vài giây, khiến vị Đội trưởng hơi rùng mình, rồi nhếch mép cười.
"Tôi không điên. Tôi có giấy tờ để chứng minh rằng tôi không điên, trên thực tế. Còn về lý do tại sao ông sẽ giao cho tôi vụ án đó - ông biết câu trả lời cũng như tôi... thưa sếp. Đó là bởi vì, không giống như những thuộc cấp tuân thủ hơn của ông, tôi sẽ thực sự giải quyết nó. Chắc hẳn ông đang bị áp lực nặng nề để bắt tên khốn đó, phải không? Một khi báo chí biết rằng có nạn nhân thứ bảy, áp lực đó sẽ chỉ tăng lên."
Vị đội trưởng nhìn cậu một cách u ám.
Thành phố Mirage là một nơi bệnh hoạn vào những lúc tốt đẹp nhất, nhưng gần đây, nó đã bị một căn bệnh mới, ghê tởm hoành hành...
Căn bệnh đó là một kẻ giết người hàng loạt điên cuồng, nhưng xảo quyệt, để lại những xác chết bị cắt xén sau lưng trong khi tránh bị bắt như một bóng ma.
Đoạn Diệt Giả.
---
The Nihilist (Kẻ Hư Vô/Người theo Chủ nghĩa hư vô). Mình dịch là Đoạn Diệt Giả cho nó hay.
Chủ nghĩa hư vô theo mình tra cứu thì nó là:
Cuộc sống không có ý nghĩa, mục đích hay giá trị nội tại. Đạo đức không tồn tại một cách khách quan; các quy tắc đạo đức chỉ là sản phẩm của xã hội. Kiến thức là không thể có, hoặc ít nhất là không đáng tin cậy...
194 - Sói đơn độc
Đoạn Diệt Giả... là cái tên ngớ ngẩn mà các nhà báo đã đặt cho kẻ săn mồi mất trí rình rập trong những con hẻm tối tăm của Thành phố Mirage.
Các vụ giết người có vẻ ngẫu nhiên, nhưng được thực hiện quá hoàn hảo để có thể là bất cứ thứ gì khác ngoài việc được lên kế hoạch tỉ mỉ.
Kẻ sát nhân cũng không phân biệt đối xử trong việc lựa chọn nạn nhân, vì vậy cả thành phố đều đang trên bờ vực căng thẳng.
Vụ việc đã dẫn đến việc Sunny bị gửi đi tư vấn bắt buộc, cũng như sự thăng chức đột ngột của vị đội trưởng mới, cũng liên quan đến Đoạn Diệt Giả.
'Chết tiệt. Ngay cả mình cũng bắt đầu gọi hắn bằng cái tên ngớ ngẩn đó.'
Không chỉ Sunny ghét ý tưởng đặt cho một kẻ thua cuộc bệnh hoạn, hèn nhát một cái tên khoa trương như vậy, mà nó còn là một sự coi thường cá nhân đối với cậu.
Kẻ giết người hoàn toàn không để lại dấu vết và chọn nạn nhân của mình thông qua một quá trình dường như vô nghĩa, vì vậy các tờ báo đã phát minh ra một biệt danh đáng ngại - Đoạn Diệt Giả - để thu hút nhiều sự chú ý hơn đến câu chuyện và bán được nhiều bản hơn.
Mỗi khi một nạn nhân mới được tìm thấy, doanh thu quảng cáo của họ lại bùng nổ.
Trong khi đó, các chính trị gia đưa ra những bài phát biểu đầy nhiệt huyết để xây dựng các nền tảng dân túy đồng thời giới thiệu các luật lệ xâm phạm dưới cái cớ giả tạo là đảm bảo an toàn công cộng để thắt chặt quyền kiểm soát của họ đối với người dân.
Nhiều kẻ trục lợi đang gặt hái lợi ích từ những cái chết ghê rợn của các nạn nhân của kẻ giết người hàng loạt...
Nhưng đủ là đủ rồi.
Những chính trị gia đã sử dụng sự hoảng loạn của công chúng để ghi điểm sẽ bắt đầu trông giống như những kẻ ngốc nếu Đoạn Diệt Giả không sớm bị bắt.
Báo chí không thể tiếp tục bán cùng một câu chuyện lặp đi lặp lại mà không làm mất đi sự quan tâm của công chúng.
Và những người trong ngành thực thi pháp luật đã leo lên nấc thang sự nghiệp với những lời hứa về kết quả nhanh chóng đang ngày càng tuyệt vọng để tạo ra chúng.
Vì vậy, dù vị đội trưởng mới ghét và bị Sunny đe dọa đến đâu, ông ta cũng không thể làm gì được.
Bởi vì Sunny quả thực là thám tử giỏi nhất trong đội, vượt xa tất cả.
Cậu đã thăng tiến một cách công bằng, đầu tiên là một cảnh sát tuần tra, sau đó là một thám tử trong Đội Phòng Chống Tội phạm có Tổ chức... tự nhiên, cậu đã có không ít kẻ thù trong Sở Cảnh sát Thành Phố Mirage tham nhũng và thối nát.
Sự thật rằng cậu chưa bao giờ bị giáng chức hay sa thải là bằng chứng tốt nhất cho thấy cậu giỏi trong công việc của mình như thế nào.
Mặc dù phương pháp của cậu thường lộn xộn, Sunny luôn mang lại kết quả.
Vị đội trưởng mới nhìn cậu im lặng, sôi sục vì tức giận.
Nhưng Sunny không quan tâm - cậu sẽ bắt Đoạn Diệt Giả và một kẻ nịnh hót đơn thuần sẽ không ngăn cản được cậu.
"Vậy... tôi có thể đi xem hiện trường vụ án trước khi mưa rửa trôi mọi thứ không? Thưa sếp."
Người đàn ông già nghiến răng, rồi chửi lớn.
"Được rồi! Tôi sẽ giao cho cậu vụ án, chết tiệt! Nhưng hãy cẩn thận - nếu cậu thất bại trong việc bắt tên khốn bệnh hoạn đó, đầu của cậu sẽ bay. Tôi sẽ ném cậu cho báo chí và biến cậu thành một con dê tế thần thực sự. Đừng nói tôi không cảnh báo cậu!"
Sunny nhún vai với một nụ cười chế giễu.
"Còn gì mới nữa đâu? Vậy tôi đi đây."
Vị đội trưởng nghiêng người về phía trước.
"Không nhanh thế đâu, đồ khốn. Tôi đã nói tôi sẽ giao cho cậu vụ án, nhưng tôi không nói rằng sẽ không có điều kiện kèm theo. Thực tế, tôi có một điều kiện."
Sunny thở dài một hơi dài.
"Tại sao hôm nay ai cũng muốn đưa ra điều kiện cho tôi vậy? Đội trưởng... ông sẽ không đưa cho tôi số của ông chứ?"
Người đàn ông già khịt mũi.
"Cậu đang nói cái quái gì vậy... thực ra, thôi bỏ đi. Cậu có thể nhận vụ án, nhưng tôi sẽ giao cho cậu một đối tác. Dù sao thì cũng cần ai đó trông chừng cậu - kẻo sự cố gần đây lặp lại."
Sunny cau mày sâu, rồi nói với một chút tức giận gần như không thể kìm nén trong giọng nói:
"Chắc chắn là không rồi. Ông biết tôi làm việc một mình mà, đội trưởng."
Vị đội trưởng nhìn cậu với đôi mắt mở to.
"Cậu đang nói nhảm cái gì vậy? Cậu có đập đầu vào thứ gì đó cứng nhiều lần không, Sunny? Cậu làm việc một mình... cái gì? Tôi không quan tâm sở thích của cậu là gì, đây là Sở Cảnh sát Mirage. Có những quy tắc mà ngay cả những tên khốn như cậu cũng phải tuân theo."
Ông lắc đầu, rồi thở dài và vẫy tay.
"Nếu cậu lo lắng đó là người tôi gửi đến để theo dõi cậu, thì đừng. Đây là một... tình huống khác. Cô ấy là một người dễ mến - một cựu vận động viên quốc gia với một câu chuyện đầy cảm hứng về việc vượt qua nghịch cảnh. Cô ấy là niềm tự hào của quốc gia, niềm tự hào! Cậu hiểu không? Tất cả chúng tôi đều ăn mừng khi một người như vậy đăng ký vào Học viện Cảnh sát!"
Người đàn ông già thở dài tiếc nuối.
"Cô ấy cũng tốt nghiệp đầu lớp, và làm rất tốt với tư cách là một sĩ quan tuần tra. Kết quả là, cô ấy đang trên đà nhanh chóng trở thành thám tử trước khi, chà... dù sao đi nữa, bây giờ cô ấy đã trở lại sau một kỳ nghỉ thai sản kéo dài và mới được thăng chức lên Đội Điều tra Án mạng, tôi muốn cậu chỉ cho cô ấy những điều cơ bản. Và hãy tử tế về điều đó!"
Sunny nghiên cứu vị đội trưởng một cách nghi ngờ.
"Thực ra, tôi không hiểu. Đó là toàn bộ lý do à?"
Người đàn ông già nhìn cậu với vẻ ghê tởm, rồi lại thở dài.
"Chà... và cô ấy trông rất tuyệt trên một tấm poster. Không phải một tên côn đồ như cậu sẽ hiểu tầm quan trọng của một hình ảnh trong sạch và khuấy động. Vì vậy, khi các phóng viên bao vây cậu - và cậu biết họ sẽ làm vậy, xét đến vụ án - tôi muốn cậu đặt cô ấy vững chắc trước máy quay và lùi lại một bước. Tốt hơn hết, hãy lùi lại ba bước và ra khỏi khung hình, đồ khốn u sầu của cậu. Dù sao thì cậu cũng không thích đối phó với quan hệ công chúng, vì vậy đó là một chiến thắng cho cả hai bên."
Ông nghiêng người về phía trước và nói thêm bằng một giọng đều đều:
"Trong mọi trường hợp, đó không phải là một cuộc thảo luận. Đó là một mệnh lệnh. Hoặc là cậu nhận một đối tác và hợp tác, hoặc tôi sẽ giao vụ án cho người khác."
Sunny im lặng một lúc, nhìn người đàn ông già một cách đen tối.
'Vậy là, ông ta muốn mình mang theo một bà mẹ bỉm sữa hết thời và để cô ấy đứng trước máy quay?'
Mọi thứ bên trong Sunny nổi loạn chống lại ý tưởng mang theo một người mà giá trị duy nhất là trông ưa nhìn vào cuộc săn lùng Đoạn Diệt Giả.
Nhưng cậu hiểu rằng nếu có một điều mà cấp trên quan tâm, đó là hình ảnh.
Một vận động viên quốc gia - với một câu chuyện truyền cảm hứng nào đó, không hơn không kém - chọn Sở Cảnh sát là một chiến thắng lớn cho Phòng Quan hệ Công chúng.
Bây giờ cô ấy còn là một phụ nữ gia đình đúng mực và một người mẹ tận tụy, tất cả họ có lẽ đều đang thèm muốn.
Làm dịu hình ảnh của lực lượng cảnh sát truyền thống thô kệch và cộc cằn, chủ yếu là nam giới, là viên kẹo mà những tên khốn đó không thể cưỡng lại.
Vậy thì sao nếu cậu phải mang theo gánh nặng?
Trông trẻ một tân binh yếu đuối, vô dụng và mềm yếu không phải là hình phạt tồi tệ nhất.
Và nếu cô gái poster đó... chà, bà mẹ poster... cuối cùng thực sự chết, đó là do cô ấy.
Không phải do cậu.
Sunny chửi thầm rồi gật đầu.
"Được rồi. Miễn là cô ấy không cản đường tôi, tôi sẽ không gửi cô ấy về chơi trò gia đình."
Vị đội trưởng nhìn cậu một cái nhìn dài.
"Tuyệt vời. Cô ấy sẽ đợi cậu ở hiện trường vụ án. Bây giờ, cút khỏi văn phòng của tôi!"
Sunny đứng dậy và làm đúng như vậy, đã nghĩ về những gì cậu sẽ tìm thấy tại hiện trường vụ án.
'Cơn mưa chết tiệt đó...'
Nước có thể rửa trôi máu, và đôi khi, nó thậm chí có thể rửa trôi cả xác chết.
Nhưng nó không thể rửa trôi tội lỗi.
Làm sạch thành phố khỏi tội lỗi là công việc của Sunny, và cậu khá giỏi trong việc đó - ngay cả khi, trong quá trình đó, nhiều máu hơn đã đổ.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro