425 - 435
425 - Những lựa chọn đơn giản
Trên bờ Đảo Cung Điện, một đạo quân bóng tối đang chìm ngập trong biển ma quái.
Hồ nước đã bị bao phủ bởi lớp sương cuộn cuộn, phát sáng ánh sáng ma ảo khi một hạm đội tàu ma vô tận trôi lướt trên mặt nước. Chúng đông đến mức người ta có thể đi từ bờ này sang bờ kia chỉ bằng cách nhảy từ boong tàu này sang boong tàu khác; mỗi con tàu ma chở theo hàng chục linh hồn bị giam cầm trong khoang, và ngay khi chạm vào Đảo Cung Điện, những linh hồn ấy liền được thả ra để gia nhập trận chiến.
Hòn đảo đang bị nuốt chửng bởi sương mù, và Quân Đoàn Bóng Tối đang bị vây hãm bởi làn sóng ma quái kinh hoàng.
Jet đã chìm vào trạng thái tập trung chiến đấu quen thuộc. Thế giới lúc này vừa đơn giản vừa vô cùng phức tạp, không cảm xúc, nhưng tràn đầy ý định được tính toán kỹ lưỡng. Trong thế giới ấy không có quá khứ hay tương lai — chỉ có hiện tại, chỉ có hành động và phản ứng, nguyên nhân và kết quả, diễn ra nhanh đến mức gần như đồng nhất.
Chiến đấu thật đơn giản.
Nó thực sự là điều giản dị nhất trong vạn vật, cả về nguyên tắc lẫn định nghĩa. Bởi lẽ chiến đấu chỉ gồm hai yếu tố — lựa chọn và thực thi. Thực thi chỉ là vấn đề đưa hành động khớp với ý định, còn lựa chọn thì dễ dàng thực hiện bằng cách luôn theo đuổi hiệu quả tối ưu.
Hiệu quả trong chuyển động, hiệu quả trong cảm xúc, hiệu quả trong suy nghĩ... Động tác hiệu quả nhất luôn là động tác tiết kiệm nhất, ít lãng phí nhất, và do đó luôn là đơn giản nhất. Cấu thành từ những lựa chọn đơn giản ấy, chiến đấu chính là sự giản đơn thuần túy.
Có lẽ cách tiếp cận như vậy không mấy thanh nhã, nhưng những kẻ chỉ trích Jet vì thiếu tinh tế lại chính là những người đầu tiên run rẩy khi nhìn thấy lưỡi kiếm của cô.
Vậy thì ai quan tâm?
Cô chắc chắn chẳng thèm bận tâm chút nào. Điều duy nhất quan trọng là tiêu diệt đối phương và sống sót... hoặc ít ra là tồn tại ở trạng thái gần như sống.
'Haa'
Lúc này, Jet cảm thấy rất sống động.
Đó là bởi Lưỡi Đao Sương Mù đã gặt hái vô số sinh mạng — hoặc thứ gì đó thay thế cho sinh mạng nơi lũ ma quái — và những dòng thác tinh tuý cuồn cuộn đang đổ vào linh hồn đói khát của cô.
Mỗi bóng ma cô tiêu diệt lại thêm vào hồn tâm vỡ vụn của cô thêm một mảnh. Jet là cựu binh của vô số chiến trường, nhưng chưa từng thu hoạch được lượng linh hồn mạnh mẽ dồi dào đến thế. Điều đó đáng lẽ đã khiến cô phấn khích, nếu không phải quá đáng sợ... nếu cô còn đủ khả năng để cảm thấy phấn khích khi đang lạnh lùng đưa ra vô vàn lựa chọn tối ưu.
Thời gian trôi chậm lại, mỗi khoảnh khắc chứa đựng vô số hành động. Trong khi đó, Jet di chuyển nhanh như tia chớp — hoặc có lẽ nhanh như xung điện cuối cùng chạy dọc dây thần kinh của kẻ sắp chết trước khi bóng tối ôm lấy họ.
Các bóng ma bao vây cô khắp nơi. Thân thể ma quái của chúng tuy mờ ảo và vô hình, nhưng điều đó không có nghĩa là vũ khí của chúng không thể cắt cô, không thể hạ gục cô. Vì thế, cô phải luôn đi trước cơn lũ vô tận những đòn trí mạng — hoặc bằng cách giữ thăng bằng và nhanh hơn cả cái chết, hoặc bằng cách giết kẻ nhắm vào mình nhanh hơn chúng giết được cô.
Lưỡi Đao Sương Mù tựa như một kẻ săn mồi hung ác và thay đổi khôn lường, khi thì như ngòi độc đâm xuyên, khi thì như lưỡi dao mổ rạch gọn, khi thì hóa thành quả cầu thép lấp lánh xoay quanh cô. Hàng chục con ma đã ngã xuống dưới lưỡi hái của cô, và hàng chục nữa sẽ theo sau ngay lập tức... một cuộc tàn sát kinh hoàng ngay cả theo tiêu chuẩn của cô, đặc biệt khi xét đến sức mạnh đáng sợ của những bóng ma này.
Thế nhưng, tất cả cũng chỉ như một giọt nước giữa đại dương.
Các tướng lĩnh của Quân Đoàn Bóng Tối — bức tượng sống, con quỷ thép, cái bóng rắn — cũng đang trong tình thế tương tự.
Những cái bóng im lặng đang chống đỡ trước làn sóng ma quái, nhưng số lượng của họ đang dần vơi đi, trong khi đạo quân của Người Hà Lan Bay dường như vô tận.
Cung thủ sát nhân vẫn đang trút cơn mưa tên chết chóc từ tường Lâu Đài Đen Tối.
Naeve vẫn còn sống, thậm chí còn chiến đấu rất tốt. Cậu ta đang chiến đấu song song với cái bóng của một chiến binh cao lớn mặc giáp lộng lẫy, cầm ngọn thương đáng sợ, thể hiện sức mạnh xứng tầm Tối Thượng.
Họ tạo thành một cặp đôi chết chóc và kỳ lạ đến mức hài hòa, thăng hoa giữa hỗn loạn chiến trường.
Nhưng số lượng kẻ thù đơn giản là quá nhiều để họ có thể tiêu diệt hết.
'Cái khoang hàng của Người Hà Lan Bay sâu đến mức nào chứ?'
'Hắn ta đã nuốt và khuất phục bao nhiêu linh hồn qua bao thời đại?'
Và hắn đến từ đâu?
Jet không thực sự tin vào câu chuyện về một thuyền trưởng si tình và kho báu bị nguyền mà hắn tìm thấy.
Ác Ma An Nghỉ không phải kiểu nhân vật gợi cảm hứng yêu thương — ả ta là hiện thân của nỗi kinh hoàng. Cô ta chính là minh chứng rõ ràng cho câu nói rằng có những thứ còn tệ hơn cả cái chết.
Tương tự, thuyền trưởng của Người Hà Lan Bay cũng chẳng giống kẻ bị mù quáng bởi tình cảm.
Hắn trông như kiểu người bị mù quáng bởi cơn đói khát quyền lực tàn nhẫn và độc ác. Một kẻ đã hiến tế linh hồn mình theo đuổi một ý đồ rõ ràng và đáng sợ.
Jet hiểu con người — hiểu quá rõ — đặc biệt là những kẻ khao khát sự tha hóa của quyền lực. Cô chỉ liếc mắt nhìn thẳng vào thuyền trưởng Người Hà Lan Bay một lần, nhưng thế là đủ để nhận ra hắn thuộc loại sinh vật nào.
'Tên khốn đó đang làm gì vậy? Hắn đáng lẽ đã phải ở giữa hồ rồi chứ...'
Jet nhảy lùi lại, tạo khoảng cách ngắn ngủi với lũ ma quái gần nhất, rồi liếc nhìn xa xăm.
Ở đó, ẩn trong màn sương...
Đôi mắt cô nheo lại.
Ngay lúc đó, bóng dáng khổng lồ của Người Hà Lan Bay biến mất.
Không... nó không biến mất. Thay vào đó, nó hóa thành một thanh đoản kiếm ma quái và rơi vào tay thuyền trưởng của nó.
Jet biết điều đó bởi thuyền trưởng Người Hà Lan Bay bỗng vút lên không trung bằng một cú nhảy ngoạn mục, vượt qua khoảng cách còn lại đến Đảo Cung Điện rồi lao xuống như trận lốc xoáy rực ánh sáng xanh lục.
Chỉ một khoảnh khắc sau, hắn đáp xuống vùng nước nông, làm bắn lên cột nước bọt trắng xóa, rồi quăng ánh mắt lạnh lùng từ đôi mắt xanh biển đáng ngại của mình về phía những cái bóng đang vật lộn.
Jet mím chặt môi.
'Chết tiệt...'.
426 - Sự thật ẩn
"Chết tiệt!"
Sunny loạng choạng và chống tay vào tường kim loại của hành lang rộng lớn để giữ thăng bằng.
Đáng tiếc, trên tường mọc đầy nấm mốc, và ngay khi bàn tay cậu chạm vào lớp mốc ấy, nó lập tức bắt đầu lan vào da cậu.
Sunny nhìn chằm chằm vào bàn tay đang nhanh chóng biến thành thứ gì đó kinh dị, rồi nhăn mặt khi cảm nhận Dệt Máu đang tấn công lớp mốc lan nhanh bằng cơn đói dữ dội.
Không muốn chịu đựng cơn đau lâu hơn, cậu biến cả cánh tay thành bóng tối, nhìn những khối u đen đáng ghét rơi xuống sàn, rồi dẫm nát chúng.
Sau đó, cậu làm cánh tay trở lại hữu hình, âm thầm triệu hồi Áo Choàng và bao bọc bản thân trong một lớp giáp bằng ngọc bích đen.
Vòng Tay Tiện Dụng vẫn đang thì thầm vào tai cậu lúc ấy:
[Bóng của bạn đã bị tiêu diệt]
[Bóng của bạn đã bị tiêu diệt.]
[Bóng của bạn đã...]
Biểu cảm của Sunny tối sầm trong chốc lát.
'Thế là cuối cùng cũng xảy ra rồi.'
Cậu đã gặp phải một sinh vật có thể xóa sổ vĩnh viễn những cái bóng của mình.
Những kẻ bất tử của Thành Phố Vĩnh Hằng và các chiến binh ma ảo của đạo quân ma quái đều không thể tiêu diệt nổi dù chỉ một cái bóng, nhưng ngay khi thuyền trưởng Người Hà Lan Bay trực tiếp lao vào Quân Đoàn Bóng Tối, vung thanh đoản kiếm xanh lục ma quái với kỹ năng thuần thục, hàng chục cái bóng liền tan thành mây khói trong chớp mắt.
Tên khốn đó mạnh thật.
Thực tế, hắn đáng sợ đến mức kinh hoàng.
Và đó thậm chí còn chưa phải là vấn đề lớn nhất của Sunny lúc này.
Người Đi Đêm quay lại, nhìn cậu với ánh mắt chất vấn.
"Có chuyện gì vậy?"
Sunny im lặng vài giây.
"Là thuyền trưởng Người Hà Lan Bay. Hắn đã nhập cuộc. Và hắn... là một khuôn mặt quen thuộc."
Dĩ nhiên, Sunny đã nhận ra kẻ ma quái ấy ngay lập tức. Hắn thay đổi rất nhiều so với lần cuối cậu gặp, giờ đã trở thành ma quái và là Sinh Vật Ác Mộng nhưng khó mà nhầm hắn với bất kỳ ai khác.
Thuyền trưởng của Người Hà Lan Bay chính là...
[Sunny! Tôi biết Người Hà Lan Bay là gì rồi.]
Giọng Cassie vang lên khẩn thiết khiến cậu thở dài.
Vậy là Sunny nhận ra được danh tính thuyền trưởng con tàu bị nguyền, trong khi Cassie lại nhìn thấu bản chất của chính con tàu ấy.
"Thật đúng lúc."
Cậu hít sâu, nét mặt tối lại đầy u ám.
Người lái con tàu Người Hà Lan Bay không ai khác chính là thuyền trưởng da đồng từng là một trong Bộ Chín.
"Bộ Chín lại xuất hiện..."
Cậu nhíu mày.
Dấu vết độc hại của họ dường như hiện diện khắp nơi trong Cõi Mộng, thường xuyên biến thành chướng ngại cản đường Sunny.
Liệu mối quan hệ đầy bi kịch giữa họ và Weaver vẫn đang truy đuổi Sunny kể cả sau khi cậu trở nên Vô Mệnh?
Hay chỉ đơn giản là bất kỳ ai muốn vươn đến đỉnh cao quyền lực đều không thể tránh khỏi việc giẫm phải những vọng ấn từ những tội lỗi không thể nói thành lời của họ?
Dù là lý do nào, Sunny vẫn ước gì thuyền trưởng Người Hà Lan Bay hóa ra là một quái vật nào đó, chứ không phải là bóng ma tha hóa của một trong Bộ Chín. Sau khi từng đối đầu với Sát Thủ, Sunny không khỏi cảm thấy cơn đau ảo khi nghĩ đến khả năng phải chiến đấu với một kẻ khác trong số họ.
Cậu thở dài lần nữa.
[Người Hà Lan Bay là gì? Nói đi.]
Cassie lập tức trả lời:
[Giếng Linh Hồn... đó là Linh Hồn Của Kanakht.]
Mắt Sunny mở to một chút.
Đột nhiên, vài mảnh ghép tri thức khớp vào nhau, trao ý nghĩa cho vô số bí ẩn trong những ngày gần đây. Đó chưa hẳn là một lý thuyết được xác nhận, nhưng cậu có linh cảm mạnh mẽ rằng mình đang đi đúng hướng.
'Linh Hồn Của Kanakht... Thịt Của Kanakht...'
Người Đi Đêm từng nói với họ rằng Người Hà Lan Bay đã săn lùng ông ta hàng chục năm vì tấm bản đồ đến Thành Phố Vĩnh Hằng nằm trong tay ông ta.
Và huyền thoại cổ xưa về Giếng Linh Hồn kể về một thuyền trưởng si tình dành cả đời tìm kiếm Thành Phố Vĩnh Hằng vì tình yêu đơn phương dành cho Ác Ma An Nghỉ chỉ để rồi bị nguyền rủa.
Nhưng nếu sự thật đã bị bóp méo thì sao? Eurys trong Bộ Chín từng được phái đi xâm nhập Đế Chế Chiến Tranh. Aletheia được phái đi vạch trần lời dối trá của các vị thần. Auro nhận một nhiệm vụ bí ẩn được cho là đau khổ nhất trong số họ. Còn sáu người còn lại thì sao?
Orphne được phái đi giết Weaver. Aemedon được phái đến chỗ Nether để ông ta có thể tập hợp anh em mình và khơi mào Cuộc Chiến Diệt Vong. Omer được phái đi thuyết phục Mirage tham gia...
Đó là ba trong số Bộ Chín, nhận nhiệm vụ liên quan đến ba trong số những daemon.
Liệu có hợp lý khi cho rằng Bộ Chín cũng có kế hoạch cho những daemon còn lại?
Sợ Hãi, Khát Vọng... và An Nghỉ.
'Không, đợi đã. Mình có quên một kẻ nào không?'
Sunny nhíu mày, rồi lắc đầu.
Nếu thuyền trưởng không yêu Repose, mà chỉ tiếp cận bà ta để hoàn thành nhiệm vụ, thì câu chuyện cổ tích kia bỗng trở nên đáng sợ đến rợn người.
Còn về việc tại sao hắn lại lấy Linh Hồn Của Kanakht, hiến tế bản thân cho nó, rồi khuất phục nó... Sunny có thể nghĩ ra vô số lý do. Đơn giản nhất là nhu cầu tuyệt vọng để có được quyền lực. Dù sao, Bộ Chín vốn được tạo ra để giúp các daemon chiến thắng trong Cuộc Chiến Diệt Vong, và để làm được điều đó, họ cần đi thật xa trên Con Đường Thần Thánh. Dù tất cả họ đều mang Định Mệnh, không phải ai cũng như Orphne — người từng giết Ác Ma Định Mệnh đến hai lần chỉ bằng ý chí và lòng quyết tâm. Một số người hẳn đã phải tìm ra những lối tắt để có được sức mạnh.
Hợp nhất với linh hồn của một Người Tối Thượng bị Thần Bóng Tối nguyền rủa bất tử chính là một lối tắt như vậy.
Nó hiệu quả đến mức Người Hà Lan Bay và thuyền trưởng của nó đã sống sót qua Cuộc Chiến Diệt Vong... trong khi cả các vị thần lẫn các daemon đều không còn.
Tuy nhiên, họ không sống sót mà không chịu tổn thương.
Cả hai đều đã sa vào vực sâu tha hóa.
Sunny cau mày.
'Sau hàng nghìn năm bị tha hóa, liệu còn bao nhiêu phần người còn sót lại trong hắn ta?'
Chắc chẳng còn bao nhiêu.
Điều đó đặt ra câu hỏi: tại sao tên ma quái ấy vẫn ám ảnh bởi Thành Phố Vĩnh Hằng đến thế? Nhưng câu trả lời lại quá rõ ràng.
Bởi vì Thịt Của Kanakht đang ở đây.
Hắn đã khuất phục được Linh Hồn Của Kanakht, nhưng một khi đã nếm trải quyền lực, thì không bao giờ là đủ. Có lẽ thuyền trưởng Người Hà Lan Bay đã không còn hài lòng với thân phận ma quái kinh hoàng.
Có lẽ hắn còn muốn có được một thể xác đáng sợ nữa.
'À, chết tiệt thật.'
Sunny chửi thầm.
Đột nhiên, một luồng lạnh chạy dọc sống lưng cậu.
'Không, đợi đã. Không thể nào...'
Thịt Của Kanakht và Linh Hồn Của Kanakht hiện đang ở đây, trong Thành Phố Vĩnh Hằng.
Nhưng Trái Tim Của Kanakht chẳng phải cũng đang ở đây sao?
Nó đã bị tiêu diệt và giam giữ trong Lưỡi Đao Sương Mù của Jet. Và nếu ba bộ phận của con quỷ cổ xưa ấy đều đang ở đây...
Thì Sunny có một nghi ngờ về danh tính thực sự của sinh vật Ác Mộng bí ẩn ở phía đông.
427 - Mặt trận sương mù
Thuyền trưởng Người Hà Lan Bay xé toạc đội hình của Quân Đoàn Bóng Tối trong chớp mắt. Những cái bóng im lặng, vốn dường như bất khả xâm phạm trước đó, giờ ngã rụng dưới lưỡi kiếm ma quái của hắn như lá thu. Một khoảnh khắc sau, lũ ma quái liền theo gót chỉ huy lao vào khoảng hở, khiến đội hình đen đặc bắt đầu rạn nứt.
'Không ổn rồi...'
Những cái bóng tầm thường hoàn toàn không có cơ hội khi đối đầu với bóng ma đáng sợ này. Trong khi đó, các tướng lĩnh của Quân Đoàn Bóng Tối hoặc là quá xa, hoặc đang cố ngăn các đoạn khác của đội hình sụp đổ.
Jet là người gần nhất.
Cassie đã thì thầm vào tai cô, truyền đạt thông tin mới về Người Hà Lan Bay và thuyền trưởng của nó. Tuy nhiên, điều kỳ lạ hơn cả là cô đồng thời nghe thấy giọng của Chúa Tể Bóng Tối vang lên trong tai bên kia.
Hắn nói:
"Cô cần mua cho tôi chút thời gian."
Jet liếc nhìn thuyền trưởng Người Hà Lan Bay trong một phần giây.
'Thần linh ơi.'
Lạ thay, cô cảm giác như hắn đang nhắm thẳng vào mình.
"Được thôi... không vấn đề."
Giọng cô đều đều. Nghe thấy giọng điệu thản nhiên ấy, Chúa Tể Bóng Tối bật ra một tiếng cười lo lắng.
"Ít ra một trong hai người chúng ta vẫn bình tĩnh, tôi đoán vậy. Dù sao thì, bốn hóa thân của tôi đang rải rác khắp chiến trường — chúng đang tăng cường sức mạnh cho binh lính và kiềm chế kẻ thù. Quân Đoàn Bóng Tối có thể bị xóa sổ nếu không có chúng, nhưng nếu cô cần, tôi sẽ triệu hồi chúng thành phân thân và tự mình xông vào xử lý tên khốn đó."
Jet mỉm cười u ám.
Vậy là hắn đang đề nghị giúp đỡ sao?
'Thật ân cần.'
"Không cần."
Cô dừng lại một chút, rồi thêm vào bằng giọng gần như vội vàng:
"Ý tôi là, chưa cần ngay lúc này. Cứ xem tình hình thế nào đã... nếu thấy tôi bị thứ đó nghiền nát hoàn toàn, thì hãy tới cứu tôi ngay lập tức."
Cô không thể nhìn thấy Sunny — giọng nói dường như vang lên từ chính bóng tối — nhưng cô nghi rằng lúc này khuôn mặt đáng ghét đẹp trai của hắn đang nở một nụ cười toe toét.
"Chốt vậy."
Cassie cũng đã dứt lời, nghĩa là không còn thời gian để chần chừ.
'Chết tiệt.'
Jet hóa thành sương mù.
Trôi lướt giữa những cái bóng im lặng như một dòng thác, cô bao trùm chiến trường và bao vây con ma vĩ đại từ mọi phía. Thanh đoản kiếm của hắn phát sáng trong sương mù như một ngọn hải đăng ma ảo, nhấn chìm thế giới trong làn lạnh lẽo đầy chết chóc.
Sau đó, hai ánh sáng xanh băng giá bùng lên giữa làn sương. Đó là Jet trở lại hình dạng con người. Cô bước tới, hạ thấp lưỡi hái chiến tranh, và nhìn thẳng vào đôi mắt của Kẻ Lang Thang Bị Nguyền.
Cô mỉm cười khẽ.
"Ta là Thuyền Trưởng của Vườn Đêm, Jet — Kẻ Gặt Hồn. Ta được lệnh phải chặn ngài lại."
Gần như, thuyền trưởng của Linh Hồn Của Kanakht trông giống một con người — ờ, ít nhất là bóng ma của một con người. Hắn mặc chiếc áo choàng sang trọng rách nát cùng bộ áo giáp xích ma ảo bên dưới. Mái tóc dài được buộc gọn sau đầu, để lộ vầng trán hẹp. Da hắn lẽ ra phải có màu đồng, nhưng vì tính chất ma ảo và trong suốt, nên chỉ phát ra thứ ánh sáng nhợt nhạt.
Tuy nhiên, chẳng ai có thể nhầm hắn là người được, bởi ánh điên cuồng quái vật đang cháy trong đôi mắt vô cảm và phi nhân tính của hắn.
Nụ cười của Jet nở rộng hơn chút nữa.
"Nhưng chặn ngài thì có gì vui? Ta nghĩ tôi sẽ giết ngài luôn cho rồi."
Nói xong, cô lao tới.
Thuyền trưởng Người Hà Lan Bay — Kẻ Lang Thang Bị Nguyền Rủa — không thực sự mạnh mẽ. Thực ra, hắn chỉ là một Ác Quỷ Đồi Bại, ít nhất là theo lời Cassie. Tuy nhiên, hắn đã khuất phục và cai trị Bạo Chúa Vĩ Đại — Linh Hồn Của Kanakht — và cướp lấy sức mạnh của nó.
Đây là một tình huống kỳ lạ, khi một tay sai lại trở thành chủ nhân của chính Bạo Chúa.
'Những chuyện kỳ quái hơn thế vẫn xảy ra...'
Jet là một Thánh có sức mạnh thể chất sánh ngang Người Tối Thượng, trong khi Kẻ Lang Thang Bị Nguyền Rủa chỉ là một Ác Quỷ chiếm đoạt sức mạnh của một quái vật Vĩ Đại. Về lý thuyết, họ đáng lẽ phải ngang tài ngang sức, hoặc ít nhất cùng tồn tại trong một cấp độ.
Tuy nhiên, thực tế lại khác xa lý thuyết.
Vừa tấn công, Jet đã cảm nhận được một điều gì đó sai trái đến khó chịu. Nhịp độ trận chiến dường như lệch pha, không gian bị bóp méo tinh vi. Cơ thể cô không phản ứng lại mệnh lệnh một cách nhuần nhuyễn như thường lệ, và đường kiếm của cô hơi lệch. Cô di chuyển chậm hơn dự kiến... và đòn đánh yếu hơn.
Dường như chính thế giới đang chống lại cô và hỗ trợ Sinh Vật Ác Mộng kia.
Cảm giác ấy ngột ngạt đến mức Jet chỉ có thể so sánh với lần cô — khi còn là một Người Thức Tỉnh — đứng trước sự hiện diện của các Thánh hùng mạnh. Khi ấy, sự hiện diện huyền bí của họ tạo thành áp lực vật lý, như thể sẵn sàng ép cô quỳ gối.
Tương tự, con ma vĩ đại trước mặt cô cũng đang tạo ra áp lực ấy.
Và cô biết rõ áp lực đó là gì. Đó là Ý Chí — thứ sức mạnh huyền bí nhưng hữu hình mà những thực thể cấp cao biết cách vận dụng.
Đáng tiếc, dù Jet mạnh như một Người Tối Thượng, cô không phải là Bá Chủ. Cô thậm chí còn chưa thể hình dung nổi cách sử dụng Ý Chí non nớt của bản thân, chứ đừng nói đến việc dùng nó để chống lại ảnh hưởng của một nỗi kinh hoàng cổ xưa hơn nhiều.
Nhưng như thế cũng không sao.
'Sự tha hóa chắc đã làm thối rữa não hắn rồi: Việc sở hữu Ý Chí quả là ấn tượng, nhưng thuyền trưởng Người Hà Lan Bay dường như đã quên mất một sự thật đơn giản — sự thật đơn giản nhất.
Trong một trận chiến giữa hai chiến binh lão luyện, người dùng vũ khí dài hơn thường thắng.'
'Ai bảo ngươi biến Linh Hồn Của Kanakht thành một thanh đoản kiếm chứ, đồ ngốc?'
Dù cả thế giới dường như chống lại Jet, lưỡi hái chiến tranh của cô vẫn chạm tới bóng ma đáng sợ kia trước khi thanh kiếm của hắn kịp đến gần.
Đúng là cô chậm hơn mong đợi, và đường kiếm hơi lệch. Nhưng điều đó vẫn buộc Kẻ Lang Thang Bị Nguyền Rủa phải đỡ đòn bằng lưỡi đoản kiếm ma ảo của hắn.
Jet từng thấy lưỡi kiếm kinh khủng ấy chém qua những cái bóng dễ dàng đến mức nào — xé toạc thân thể đen đặc của chúng như không gặp trở ngại. Dù sao thì, đó là Linh Hồn Của Kanakht — một thực thể cổ xưa và mạnh mẽ hơn chúng rất nhiều. Một mảnh vỡ của con quỷ đáng sợ gần như già bằng chính sự tồn tại.
Nhưng khi Linh Hồn Của Kanakht chạm vào Lưỡi Đao Sương Mù...
Một vết nứt xuất hiện trên bề mặt nó, và Kẻ Lang Thang Bị Nguyền Rủa ngã vật lùi.
Cuối cùng, chiếc mặt nạ lãnh đạm và ác độc của hắn bị lật tung, để lộ khoảnh khắc hiếm hoi của bối rối và kinh ngạc.
Jet nhe răng cười.
Cô là Kẻ Gặt Hồn mà. Phân Loại của cô cho phép cô tấn công trực tiếp vào những linh hồn vô hình.
Vậy thì tại sao lại có ai dại dột đến mức dùng Linh Hồn Của Kanakht để đỡ đòn của cô?
428 - Đối thủ thứ ba
Kẻ Lang Thang Bị Nguyền Rủa không bối rối lâu. Thực ra, sự kinh ngạc của hắn chỉ kéo dài một phần giây — rồi hắn lạnh lùng rút thanh đoản kiếm lại và tiến lên, tìm cách lách qua Lưỡi Đao Sương Mù. Hắn nhanh đến mức thời gian dường như chậm lại, những làn sương mờ bị đóng băng giữa không trung.
Tất nhiên, Jet cũng nhanh không kém.
...Gần như vậy.
Cô lùi lại cùng tốc độ hắn tiến lên, tính toán lạnh lùng xác suất thành bại. Cán lưỡi hái chiến tranh của cô rất dài, nên nếu cô giữ được khoảng cách tối ưu, lợi thế sẽ thuộc về cô. Ngược lại, nếu bóng ma đáng sợ kia tiến quá gần, cô sẽ chết.
Vì vậy, cô tuyệt đối không để hắn vượt qua lưỡi hái của mình.
'Thật buồn cười...'
Đây cô đang chiến đấu với một sinh vật ngoài thế gian tại trung tâm của địa ngục vĩnh cửu. Thế mà, những nguyên tắc cơ bản cô học được từ những buổi luyện tập vụng về ở Học Viện vẫn có thể quyết định kết quả trận chiến này. Sự thành thạo tuyệt đối những điều cơ bản chưa bao giờ làm cô thất vọng.
Lưỡi Đao Sương Mù di chuyển nhanh lẹ và chuẩn xác, nhắm vào cổ họng con ma vĩ đại. Thông thường, kẻ địch có thể dễ dàng đỡ hoặc né một đòn tấn công thô sơ như thế, nhưng Kẻ Lang Thang Bị Nguyền Rủa lại e dè để Linh Hồn Của Kanakht chạm vào lưỡi hái ma quái — nên hắn buộc phải né.
Và để né, hắn phải từ bỏ ý định tiến gần hơn.
Jet mỉm cười.
'Sao ngươi lại chạy trốn chứ?'
Lần này, chính bóng ma đáng sợ kia lùi một bước, và Jet là người tiến lên.
Trong vài giây, cả hai hóa thành cơn lốc hỗn độn của sương mù và thép lạnh, đều nhắm giết đối phương. Mặt đất Đảo Cung Điện nứt toác dưới sức ép của cuộc giao chiến, và những cái bóng xung quanh buộc phải rút lui nếu không muốn bị xóa sổ.
Đạo quân ma quái ngừng tiến và đứng im. Đội hình tan vỡ của Quân Đoàn Bóng Tối có cơ hội tái tổ chức.
Nhưng trước khi điều đó xảy ra, toàn bộ hòn đảo bỗng rung chuyển, và một luồng chớp trắng rực rỡ chiếu sáng bầu trời phía sau Cung Điện.
Jet liếc nhanh về phía đông.
'Nephis.'
Dường như đối thủ thứ ba cuối cùng đã xuất hiện.
***
Ngay trước đó, Nephis đứng trên bờ phía đông của hòn đảo, tựa vào Phước Lành. Khoảng hồ Cung Điện cuồn cuộn sóng trước mặt cô, và bên kia bờ, những tàn tích của Thành Phố Vĩnh Hằng liên tục bị phá hủy rồi tái tạo.
Đống đổ nát bị che khuất bởi những đám bụi đen cuộn xoáy, và có thứ gì đó đang di chuyển phía dưới lớp màn ấy.
Ngày càng đến gần.
Đó là gì?
Nephis không biết, nhưng cô cảm nhận được điều mà cô đã lâu không trải qua...
Đó là một thoáng sợ hãi.
Những xúc tu lạnh lẽo và xảo quyệt của nỗi sợ bò ra từ dưới lớp cảnh giác quen thuộc, khiến tim cô nhói đau.
'Thật kỳ lạ.'
Liệu trên đời vẫn còn điều gì có thể làm cô sợ hãi sao? Dù có đi nữa, cô cũng không thấy lý do gì để gán cảm xúc ấy cho Sinh Vật Ác Mộng bí ẩn ẩn trong đám bụi đen. Vậy tại sao cô lại sợ?
'Liệu mình có đang chịu một dạng tấn công tinh thần nào chăng?' Nephis nhíu mày.
Chắc hẳn phải là như vậy. Nếu không, cô sẽ không cảm thấy sợ.
'Thử xem thứ quái vật đó là gì đã.'
Cô giơ Phước Lành lên, định dẫn truyền ngọn lửa của mình để thiêu sạch lớp bụi. Nhưng ngay trước khi kịp làm vậy, một bóng dáng mờ ảo cuối cùng cũng hiện ra từ trong bụi.
Đó chính là thứ Nephis sợ.
Một người đàn ông mặc bộ đồ phi hành gia rách rưới bước đi giữa đống đổ nát, hai tay khoanh sau lưng. Khuôn mặt hắn bị che khuất bởi tấm kính mũ tròn, nhưng cô có thể thấy được làn da khô quắt qua những khe nứt. Người đàn ông dừng lại một lúc ở mép nước, rồi nhẹ nhàng bước lên mặt hồ và ung dung đi ngang qua.
Mắt Nephis nheo lại.
Cô cũng im lặng một lúc, rồi từ từ bay lên không trung.
Bay đến giữa hồ, Nephis lơ lửng ngay trên mặt nước, tay cầm Phước Lành chĩa thẳng xuống.
Người đàn ông kỳ lạ tiếp tục bước tới cho đến khi chỉ còn cách cô vài chục mét, rồi cúi người, nhìn cô từ dưới lớp kính nứt nẻ của chiếc mũ.
Sự im lặng bao trùm giữa họ một lúc.
Rồi, một tiếng cười khàn khàn vang lên từ chiếc mũ rách nát.
"Nephis bé bỏng, cháu gái yêu của ta. Cháu lớn rồi đấy."
Nephis không đáp lời. Người đàn ông ngắm cô một lát, rồi đưa tay lên, như thể muốn chạm vào cô.
Nhưng ngay sau đó, bàn tay hắn rũ xuống vô lực.
"Cháu không chào chú Aster một tiếng à?" Giọng hắn nghe gần như... tổn thương.
Nephis nhìn hắn im lặng. Rồi, một nụ cười mỉa mai nhạt nhòa hiện trên môi cô.
"Đây là thứ ngươi nghĩ ta sợ sao?"
Người đàn ông khẽ nhún vai.
"Tình yêu, hận thù, sợ hãi, dũng cảm... chẳng phải đều là cảm xúc của con người sao? Nhưng chúng ta không phải con người, cháu và chú. Chúng ta chưa từng là con người, và chắc chắn sẽ chẳng bao giờ là."
Nephis bật cười, không chút vui vẻ.
"À, ta hiểu rồi. Có lẽ đó cũng chính là điều ta sợ."
Nói xong, cô hít sâu, rồi nhìn chằm chằm vào người đàn ông với ánh mắt lạnh lùng, ngọn lửa trắng bừng cháy trong đôi mắt.
"Đó là một nỗ lực tốt... nhưng ngươi không phải Asterion."
Cô nghiêng đầu nhẹ, rồi thêm bằng giọng xa cách:
"Mặc dù giờ đây tên hắn đã được nhắc đến, ta đoán hắn sẽ theo dõi."
Nâng Phước Lành lên lần nữa, cô chĩa thẳng vào người đàn ông trong bộ đồ phi hành gia rách nát và nói đều đều:
"Vậy hãy để hắn xem đi. Thế thì, ngươi thực sự là ai? Tâm Trí Của Kanakht? Suy Nghĩ Của Kanakht? Hay là Cơn Dại Của Kanakht?"
Người đàn ông cười.
"À... một Nephilim. Trong tất cả sinh vật trên đời, sao ta lại phải gặp phải một kẻ ghê tởm như ngươi?"
Hắn bước tới một bước, rồi đột nhiên dường như tan biến hình dạng, trở nên bao la và khó dò.
"Ta là ai ư? Ồ... Cơn Điên Của Kanakht. Đó là cách họ gọi ta."
Nephis gật đầu nghiêm nghị.
"Ta hiểu rồi. Vậy thì..."
Lưỡi của Phước Lành bừng sáng rực rỡ, và mặt nước hồ bắt đầu sôi sục dưới nhiệt độ thiêu đốt.
"Cút ngay ra khỏi đầu ta."
Ngay khoảnh khắc sau, thế giới bùng nổ thành một biển lửa trắng tinh khiết, lạnh lùng và không chút xót thương.
429 - Động cơ vĩnh cữu
Cung Điện là một nơi rợn người và khắc nghiệt. Những hành lang kim loại trơn nhẵn kéo dài vô tận, chỉ chứa đầy sự hủy diệt, những cụm nấm mốc đen kỳ dị và bào tử lơ lửng. Người Đi Đêm dường như rất tự tin khi dẫn đường qua mê cung phức tạp này, nhưng gần như cảm giác như anh ta đang chọn hướng một cách ngẫu nhiên.
Đôi khi, họ đi lên, đôi khi lại đi xuống. Một số hành lang dốc nghiêng, một số mở ra những giếng sâu không đáy. Có hành lang ngổn ngang đổ nát, có hành lang lại trống rỗng.
Dù sao thì, càng ở lâu trong Cung Điện, Sunny càng ít tin rằng đây là nơi một Daemon từng sinh sống. Những mảnh vỡ không nhận dạng được kia có thể từng là đồ nội thất, đúng vậy, nhưng chúng trông giống mảnh vỡ của cỗ máy huyền bí hơn. Không có không gian nào phù hợp cho sinh hoạt thường nhật. Bố cục ở đây... chẳng thể lý giải được.
Cảm giác như họ đang đi xuyên qua ruột gan kim loại của một con thú khổng lồ đã chết.
Sunny từng đến nhiều pháo đài thuộc về các Daemon. Tất cả đều kỳ lạ một cách tinh tế, như thể được xây cho sinh vật có hình dáng gần giống con người nhưng không hoàn toàn — ngoại trừ Tháp Hy Vọng, nơi chủ nhân từng sống giữa loài người và yêu quý họ. Tháp Mun, Ngọc Cung, Lâu Đài Gương và Vườn Đêm đều mang đặc điểm ấy.
Nhưng Cung Điện của Thành Phố Vĩnh Hằng lại hoàn toàn khác biệt. Nó trông giống một cỗ máy phức tạp hơn là một mái nhà.
Có lẽ đúng là như vậy.
Dù sao thì, Thành Phố Vĩnh Hằng về cơ bản là một trạm không gian khổng lồ. Nó được tạo ra để tồn tại trong chân không vũ trụ, nên việc có một cỗ máy phép thuật ở trung tâm là điều hợp lý.
Sunny có thể tưởng tượng Cung Điện từng trông như thế nào khi Thành Phố Vĩnh Hằng trôi dạt giữa các vì sao. Nó hẳn đã rực rỡ ánh bạc, với những dòng thác lửa sao và hồn tinh cuồn cuộn chảy qua những hành lang này...
Nhưng giờ đây, Cung Điện tối tăm và vô hồn.
Dù vậy... điều đó không có nghĩa là phép thuật của nó đã biến mất.
"Ngoài kia đang xảy ra chuyện gì?" Giọng Người Đi Đêm nghe u ám.
Sunny do dự một lát, rồi hít một hơi và dùng chính luồng khí ấy để trả lời.
"Lũ ma đang đẩy lùi những Bóng của tôi. Jet đang chiến đấu với Người Hà Lan Bay và kẻ điều khiển nó. À... hóa ra Người Hà Lan Bay chính là Linh Hồn Của Kanakht. Nephis đang chiến đấu với Cơn Điên Của Kanakht."
Người Đi Đêm nhìn cậu im lặng, khiến Sunny phải nói thêm:
"Naeve vẫn còn nguyên vẹn."
Hướng dẫn viên của cậu quay đi và khẽ gầm gừ: "Ồ... mọi chuyện dường như vẫn trong tầm kiểm soát."
Sunny thở dài và lắc đầu.
"Thế à? Tôi đoán là vậy — ít nhất là lúc này. Đáng tiếc là còn một vị khách chưa tới."
Quân Đoàn Bóng Tối đang cầm chân lũ ma, Jet đang giữ chân Linh Hồn Của Kanakht, và Nephis đang kìm hãm Cơn Điên của hắn. Cả ba trận chiến đều mong manh, treo trên một sợi dây cân bằng mỏng manh... nhưng như vậy vẫn ổn.
Điều không ổn là: Thịt Của Kanakht vẫn đang tiếp tục tiến hóa ngay lúc họ nói chuyện. Và một khi nó trở thành Titan, sự cân bằng mỏng manh ấy sẽ vỡ tan ngay lập tức.
'Chưa kể đến khả năng các mảnh vỡ của Kanakht hợp nhất lại.'
Đó có lẽ sẽ là một thảm họa không thể cứu vãn. Thân thể, Linh hồn, Tâm trí và Tinh thần. Đó là tất cả các phần cấu thành một sinh linh mà Sunny từng biết — ngoại trừ phần cuối cùng: Bóng.
Thịt Của Kanakht, Linh Hồn Của Kanakht và Cơn Điên Của Kanakht tạo thành ba phần đầu tiên. Phần thứ tư — Tinh thần — hiện đang ở cùng Jet dưới dạng Trái Tim Của Kanakht. Một phần của Ác Quỷ ấy bị giam trong Lưỡi Đao Sương Mù trong khi phần còn lại đã được kết hợp vào hồn tâm vỡ vụn của cô.
Bóng của Kanakht thì lại biến mất — nhưng cũng hợp lý, vì Kanakht từng bị Thần Bóng Tối nguyền rủa. Cái bóng của một người chính là cái chết của họ... vậy thì một sinh vật bất tử liệu có bóng không?
Eurys có bóng, nhưng cảm giác như một thứ rỗng tuếch và vô hồn — giống bóng của vật thể, chứ không phải của sinh linh.
Điều gì sẽ xảy ra nếu các mảnh kia của Kanakht hợp nhất? Con quỷ cổ xưa ấy sẽ được hồi sinh chăng?
'Thật là bất lợi.'
Sunny thậm chí còn chưa biết cách đối phó với Thịt Của Kanakht sau khi nó tiến hóa, chứ đừng nói đến việc xử lý toàn bộ con quỷ bất tử khốn kiếp ấy. Vì vậy, điều tốt nhất là ngăn không để các mảnh Kanakht đến gần nhau.
"Cũng buồn cười đấy chứ, phải không?" Người Đi Đêm nhướng mày.
"Cái gì?"
Sunny nhún vai.
"Chúng ta tham gia chuyến thám hiểm này để tìm bến cảng, dòng dõi của Thần Bão Táp, dấu vết do một vị Daemon mơ hồ để lại... và dĩ nhiên là kho báu. Có quá nhiều thứ có thể thu được ở Thành Phố Vĩnh Hằng. Nhưng hai thế lực kia lại đến đây không phải vì kho báu — mà vì những con quái vật canh giữ kho báu ấy."
Thuyền trưởng Người Hà Lan Bay và Cơn Điên Của Kanakht hoàn toàn không quan tâm đến những thứ Sunny muốn lấy. Tất cả những gì chúng quan tâm chỉ là Thịt Của Kanakht — đó là lý do chúng lao vào cuộc đua chết người đến Thành Phố Vĩnh Hằng.
Thời gian là yếu tố then chốt.
"Bao xa nữa thì đến đích?"
Người Đi Đêm im lặng một lát.
"Chúng ta đã tới rồi."
Trước khi Sunny kịp ngạc nhiên, họ bước vào một đại sảnh rộng lớn. Nơi này khác hẳn mọi ngã tư họ từng đi qua — hình tròn và quy mô hoành tráng. Một hố sâu chiếm phần lớn diện tích, bao quanh bởi những mảnh vỡ khổng lồ của tấm kim loại bị xé toạc... tựa như một chiếc nồi bị vỡ nắp.
Hoặc một nhà tù có niêm phong bị phá.
Đại sảnh tối tăm và trống rỗng, như phần còn lại của Cung Điện. Lớp mốc ở đây dày hơn nhiều, và làn sương xám mờ trôi lơ lửng trên sàn.
Ngay trước khi Người Đi Đêm bước vào làn sương, Sunny túm cổ áo anh ta và kéo lại.
"Đừng chạm vào lớp sương đó nếu anh muốn sống."
Người Đi Đêm nhíu mày.
"Tại sao? Nó là gì?"
Sunny liếc quanh rồi đáp bằng giọng xa xăm:
"Nó là Hư Không."
Bỏ qua vẻ bối rối của Người Đi Đêm, cậu quan sát trung tâm Cung Điện với ánh mắt u ám.
Cuối cùng, một nụ cười nhạt nhòa hiện trên môi cậu.
"Có lẽ chúng ta đã tìm được chiếc lồng từng giam giữ Thịt Của Kanakht."
430 - Lồng trống
Ác Ma An Nghỉ từng giúp lật đổ một thực thể cổ xưa và huyền bí ngang hàng với cô ta — Kanakht, một trong những con người nguyên sơ được sinh ra từ tia lửa của Ngọn Lửa Khao Khát, kẻ mang lời nguyền của Thần Bóng Tối, và là vua của vương quốc loài người đầu tiên.
Lĩnh Địa Nhân Loại đầu tiên.
Rất có thể chính cô là người chia Kanakht thành từng mảnh và phong ấn từng phần riêng biệt. Thành Phố Vĩnh Hằng từng giữ một trong những phong ấn ấy — thực ra, việc giam giữ Thịt Của Kanakht có lẽ chính là mục đích ban đầu của thành phố này.
Giờ đây, Thành Phố Vĩnh Hằng đã rơi khỏi Bầu Trời Đen, và phong ấn đã bị phá vỡ.
Sunny đang nhìn thẳng vào những mảnh vỡ của phong ấn.
Người Đi Đêm chớp mắt vài lần.
"Hư Không? Ý cậu là gì?"
Sunny thở dài.
"À... các Daemon chưa bao giờ ngại ăn cắp. Nether đặc biệt thích lấy bất kỳ ý tưởng hữu ích nào bị bỏ rơi bừa bãi — dù là của anh em mình hay của các vị thần. Có vẻ Ác Ma An Nghỉ cũng học theo sách của các vị thần."
Cẩn thận tránh một làn sương xám, cậu nói thêm:
"Hư Không là thứ các vị thần từng dùng để niêm phong Hư Vô. Nó giống như... một lớp cách ly giữa Hư Vô và nan chấn của chiếc lồng. Một trạng thái phi tồn tại tuyệt đối. Chạm vào nó, anh sẽ bị xóa khỏi hiện hữu."
Cậu nhìn Người Đi Đêm và mỉm cười. "Trừ khi anh là người phi thường như tôi, dĩ nhiên. Tôi từng chịu đựng Hư Không gần một năm trời. Đó là trải nghiệm kinh khủng, nên tôi không khuyên anh thử."
Đi đến mép hố sâu — nơi từng giam giữ Thịt Của Kanakht — cậu liếc xuống và nhăn mặt.
Những cụm nấm mốc kinh tởm bên trong trông như những ngọn đồi đen rợn, với những bông hoa kỳ lạ hé mở cánh thịt khi nghe tiếng bước chân cậu.
Một nét nhăn sâu dần hiện lên trên trán. Người Đi Đêm im lặng một lúc, rồi hỏi:
"Ừm... giờ thì sao?"
Sunny nhìn anh ta u ám.
"Anh chắc chắn đây là trung tâm của Cung Điện chứ?"
Người hướng dẫn trẻ tuổi gật đầu.
"Rất chắc chắn."
Sunny quay đi và gãi đầu.
"Vậy thì tôi không biết. Chưa."
Trận chiến đang cuộn ngoài kia. Jet gần như đang giành giật sự sống, và Nephis thì đang chiến đấu với một con quỷ cổ xưa chuyên về công kích tinh thần. Dù hàng phòng ngự tinh thần của cô có vững đến đâu, điều đó vẫn khiến Sunny bất an.
Cậu phải giải được câu đố này nhanh chóng.
Người Đi Đêm nhìn cậu với vẻ không tin. "Chỉ vậy thôi à? Cậu chẳng có kế hoạch nào sao?"
Sunny nhíu mày.
"Làm sao tôi có thể lên kế hoạch khi chẳng biết tí gì về phép thuật mà Repose dùng để tạo ra Thành Phố Vĩnh Hằng? Tôi có lý do để tin rằng mình có thể phá giải nó, được chưa?"
Cậu dừng lại một lát, rồi nói thêm:
"Nhiều năm trước, tôi từng tự học phép thuật của Weaver để can thiệp vào phép thuật của Hope. Khi ấy, tôi chỉ là một Người Thức Tỉnh gần như chẳng biết gì, đang ngồi một mình trong lồng. Không cần nói thêm, giờ tôi mạnh hơn rất nhiều. Tôi biết nhiều hơn, làm được nhiều hơn, và đã trở thành pháp sư giỏi hơn rất nhiều. Tôi cũng có những người như tôi bên cạnh. Vì vậy, tôi ít nhất cũng có thể phá vỡ bất kỳ phép thuật nào mà Ác Ma An Nghỉ để lại."
Sunny liếc thêm lần nữa vào hố sâu rồi thở dài nặng nề.
"Vấn đề là tôi cần nhìn thấy cơ chế vận hành bên trong của phép thuật ấy trước đã. Anh thấy vấn đề chưa?"
Người Đi Đêm do dự một chút, rồi nhìn quanh.
"Chẳng có gì ở đây cả. Mọi nơi trong Cung Điện đều giống nhau... chết chóc và trống rỗng."
Sunny mỉm cười nhạt.
"Ừ. Thật mỉa mai khi chỉ tìm thấy cái chết và sự trống rỗng ở trung tâm một thành phố bất tử."
Cậu im lặng một lúc, rồi nhắm mắt lại.
Giác Quan Bóng của cậu vẫn bị áp chế, nhưng cậu cố gắng mở rộng nó hết mức... dù thực ra cũng chẳng được bao xa.
'Phải có thứ gì đó...'
Cung Điện rõ ràng là một cấu trúc được tạo ra để dẫn truyền phép thuật hùng mạnh. Sunny đã tin điều đó ngay cả trước khi bước vào, và giờ thì chắc chắn. Ác Ma An Nghỉ đã xây Thành Phố Vĩnh Hằng xung quanh Cung Điện này. Mọi kênh đào đều dẫn về hồ bao quanh nó. Mái vòm cao nhất nằm ngay trên những ngọn tháp của nó.
[Cassie? Trực giác của cô có mách bảo gì không?]
Sunny từng có trực giác siêu nhiên, nhưng từ khi trở thành Vô Mệnh, nó đã trở nên tầm thường. Trong khi đó, Cassie đã mất khả năng nhìn thấy tương lai... dù vậy, cô vẫn bẩm sinh gắn kết với tấm thảm vĩ đại. Cô có thể cảm nhận những kết nối ẩn giữa vạn vật, những giao điểm tinh vi của Sợi Chỉ Định Mệnh, và ý nghĩa ẩn giấu trong đó.
Vì thế, có cô bên cạnh là rất tiện. Và giờ cô gần như sống trong đầu Sunny, nên chẳng cần cô phải ở gần.
Cassie không trả lời ngay, rồi gửi cậu một thông điệp đơn giản:
[Xuống.]
Sunny thở dài não nề.
"À, chết tiệt. Tôi biết cô sẽ nói thế mà."
Cậu nhìn Người Đi Đêm và triệu hồi chiếc mũ của Áo Choàng Ngọc Bích.
"Chúc tôi may mắn đi."
Người Đi Đêm mở miệng định nói gì đó, nhưng trước khi kịp lên tiếng, Sunny đã bước tới và nhảy thẳng xuống hố.
Cậu rơi vào lớp mốc, cảm nhận nó sũng nước và tách ra dưới sức nặng. Một đám mây bào tử đen bốc lên, che khuất tầm nhìn, và những bông hoa kinh tởm cử động, cố dùng cánh hoa bao bọc cậu. Những chiếc gai sắc cào vào giáp, để lại những vết xước nông.
Thật là ghê tởm.
Giật mình thoát khỏi cái ôm của chúng, Sunny lội qua lớp mốc trườn bò, từ từ tiến về đáy hố. Cảm giác như cậu đang lặn vào một vũng lầy ghê tởm.
Cậu hy vọng sẽ tìm thấy thứ mình cần ở dưới đó, chôn vùi dưới lớp mốc. Nhưng cậu thất vọng — đáy hố nơi từng giam Thịt Của Kanakht chẳng khác gì phần còn lại của Cung Điện. Không có gì cả. Không có rune khắc trên kim loại, không có sợi kim cương, không có dòng tinh chất, không có Sợi Chỉ Định Mệnh nào được rút ra từ tấm thảm số phận và quấn lấy nhau... chỉ có một khoảng không gian rộng lớn với kim loại cong vênh và rỉ sét.
Tuy nhiên...
Mắt Sunny mở to một chút.
Có thứ gì đó dưới đáy hố.
Ở đó, ngay rìa ngoài cùng của Giác Quan Bóng...
'Cái quái gì... vậy?'
Cậu cảm nhận được những Cái Bóng.
Hàng nghìn Cái Bóng, bất động, im lặng, yên ắng. Chúng là bóng của những sinh linh còn sống.
431 - Hồ đỏ
"Chúa Tể Bóng Tối... Sunny... cậu còn cần bao lâu nữa?!"
Giọng Jet nghe đầy căng thẳng.
Trận chiến vẫn đang diễn ra xung quanh cô, và Quân Đoàn Bóng Tối đang dần mất lợi thế. Những cái bóng im lặng đã tiêu diệt vô số ma, nhưng dù họ phá hủy bao nhiêu kẻ thù đi nữa, vẫn luôn có thêm nhiều hơn nữa hiện ra từ làn sương.
Điều tệ hơn là, những dòng ánh sáng ma ảo thỉnh thoảng trào ra từ thanh đoản kiếm ma quái của Kẻ Lang Thang Bị Nguyền thấm nhuần sương mù bằng ánh sáng lục. Điều đó có nghĩa là vẫn còn vô số ma bị giam trong Linh Hồn Của Kanakht — có thể hàng vạn — và đội quân bất tử này liên tục được bổ sung.
Bản thân Jet gần như đang trụ lại bằng sợi chỉ mỏng.
Trận chiến của cô với thuyền trưởng Người Hà Lan Bay dữ dội nhưng kỳ lạ. Con ma vĩ đại kia né tránh mọi đòn tấn công của cô thay vì đối đầu trực diện, trong khi cô dồn hết sức để giữ khoảng cách. Dù sức mạnh khủng khiếp từ cuộc giao tranh đang bùng nổ, cả hai vẫn chưa chịu một vết thương nào.
Bởi chỉ cần một nhát cắt từ thanh đoản kiếm xanh lục cũng đủ giết chết Jet. Trong khi đó, Kẻ Lang Thang Bị Nguyền Rủa quá mạnh mẽ và quỷ quyệt để cho phép lưỡi hái của cô chạm vào hắn.
Jet đã dựng nên một tuyến phòng thủ vững chắc nhờ nỗ lực phi thường.
Tuy nhiên, cô không thể tấn công hiệu quả dù đã cố gắng hết sức... và cô thực sự đang chiến đấu hết mình — vừa chống lại chính thế giới, vừa chống lại giới hạn của bản thân.
Thoạt nhìn, tình thế này có lợi cho cô. Dù sao thì, cô đâu cần giết chết bóng ma đáng sợ ấy — nhiệm vụ của cô chỉ là giữ chân hắn.
Nhưng thực tế, viễn cảnh ngày càng u ám theo từng khoảnh khắc trôi qua. Bởi những trận chiến cường độ cao như thế này thường không kéo dài lâu.
Khi một Người Siêu Việt dồn toàn bộ bản thân vào trận chiến, vượt qua giới hạn để sánh ngang sức mạnh của kẻ vượt trội hơn, kết quả thường được định đoạt trong vài giây.
Thế nhưng Jet đã giằng co ác liệt với Kẻ Lang Thang Bị Nguyền Rủa suốt... thần linh ơi, cô thậm chí không biết bao lâu rồi. Thân thể và linh hồn có thể chưa tổn thương, nhưng tinh tuý của cô đang cạn dần. Tệ hơn, cô đang kiệt sức.
Sự mệt mỏi này không phải thể chất, mà là tinh thần. Duy trì tâm trí trong trạng thái tập trung tuyệt đối là điều vô cùng tốn kém, và giờ đây, sự tập trung cường độ cao ấy đã bắt đầu suy yếu. Cô chưa mắc sai lầm nào, nhưng với tốc độ này, một sai lầm là điều không tránh khỏi.
Và trong thế giới của Ma Pháp Ác Mộng, chỉ một sai lầm thôi cũng đủ khiến ngươi mất mạng. Đó là lý do Jet cố gắng tìm hiểu xem cô còn phải cầm cự bao lâu nữa.
Lần này, giọng Sunny không vang lên từ những cái bóng xung quanh. Thay vào đó, Cassie thì thầm nhẹ nhàng vào tai cô:
[Cậu ấy đã tìm được một sợi dây. Giờ chỉ cần kéo thôi... nhưng không biết sẽ mất bao lâu. Cố chiến đấu thêm chút nữa!]
Jet nghiến chặt răng.
'Lần trước cô cũng nói y như vậy!'
Ngay lúc đó, Kẻ Lang Thang Bị Nguyền Rủa cuối cùng cũng vượt qua được phòng tuyến của cô. Lưỡi Đao Sương Mù chậm một phần giây, và điều đó đã đủ để con ma vĩ đại né lưỡi hái rồi lao tới với ác ý lạnh lùng. Jet chỉ kịp đưa cán vũ khí ra chặn, tránh được cảnh bị đâm xuyên người.
Nhưng hắn không định đâm cô.
Thay vào đó, thuyền trưởng Người Hà Lan Bay bước nhanh một bước và đưa tay túm lấy Jet.
Ngay khi lòng bàn tay hắn chạm vào lớp giáp da đen của cô, Jet hét lên.
Không... chính cơ thể cô mở miệng, ngửa đầu ra sau, và thét lên một tiếng rú kinh hoàng. Cô hoàn toàn không kiểm soát được.
Ngay sau đó, như thể một bức tường vô hình đập vào người, Jet bị hất văng xa, đâm sầm vào những cái bóng im lặng rồi ngã vật xuống đất.
Cô khạc ra một ngụm máu và gượng đứng dậy.
Khi nhìn về phía Kẻ Lang Thang Bị Nguyền Rủa, nét mặt cô tối sầm lại. "Cái quái gì... vậy?"
Ở phía bên kia hồ Cung Điện...
Một thứ khổng lồ và đáng sợ đang trồi lên khỏi làn sương.
Jet chửi thầm.
'Có vẻ may mắn của chúng ta đã cạn rồi.'
Những dòng thịt nghiền nát từ khắp Thành Phố Vĩnh Hằng bị nén lại dưới sức nặng kinh hoàng của Nghiền Ép cuối cùng đã hợp nhất thành một hồ nước thứ hai — một hồ máu đỏ đặc sệt, nhầy nhụa và đầy mô vụn.
Hồ đỏ được tạo thành từ xác những kẻ bất tử tha hóa bị xé nát. Nó nuốt trọn một hòn đảo, nhấn chìm đống đổ nát. Mặt hồ sôi sục và gợn sóng, chịu đựng áp lực của Nghiền Ép...
Rồi bắt đầu phình to.
Một khối u khổng lồ mọc lên ở chính giữa, vươn cao lên trời. Từ xa, trông như một ngọn núi đỏ đang mọc lên giữa lòng Thành Phố Vĩnh Hằng.
Sau đó, ngọn núi nổ tung, và một cánh tay khổng lồ vươn lên bầu trời đen của địa ngục chìm ngập này.
Jet tái mặt.
Xương được tạo thành đầu tiên, mọc với tốc độ kinh người. Tủy máu rỉ ra, tràn qua những khe hở đang nhanh chóng biến mất. Tiếp đó, gân bao bọc lấy xương, rồi những bó cơ khổng lồ quấn quanh.
Những mảng da mọc lên trên cơ... nhưng rồi, điều gì đó sai lệch.
Thay vì bao phủ toàn bộ cánh tay khổng lồ, những mảng da ấy đen lại và co rút. Cơ bắp co giật dị dạng, xương bị vặn xoắn. Cuối cùng, cánh tay khổng lồ ấy vẫn còn dang dở — hoặc có lẽ chỉ đơn giản là khác biệt — vươn cao trên đống đổ nát như một đài tưởng niệm quỷ dị. Máu chảy dọc theo chiều dài khổng lồ của nó, và sự tha hóa đang lan rộng trong mô thịt.
Cánh tay to lớn ấy trông giống như của một kẻ vừa bị lột da sống. Rồi nó hạ xuống, để lòng bàn tay ấn vào đống đổ nát.
Và một cánh tay khác được giải phóng.
Cùng nhau, chúng bắt đầu từ từ kéo thân thể của Thịt Của Kanakht ra khỏi hồ máu đỏ..
432 - Sự ra đời của một Titan
Một sinh vật khổng lồ từ từ trồi lên từ hồ máu đỏ, hấp thụ nó. Sau hai cánh tay khổng lồ, đến lượt chiếc lưng với cột sống cong vẹo lộ ra.
Tiếp đó là đỉnh sọ đẫm máu, đôi vai lệch lạc, và thân hình kéo dài vô tận. Cuối cùng, hai chân khổng lồ được tạo thành từ phần còn lại của hồ, kết thúc bằng bàn chân cụt cụn.
Sinh vật bò lê trên đống đổ nát, bị Nghiền Ép ép chặt xuống, rồi mở hàm và thét lên một tiếng rú kinh hoàng, điếc tai và đầy đau đớn.
Cơ bắp co giật trên cánh tay khổng lồ lại thắt chặt lần nữa, và nó từ từ đẩy mình khỏi mặt đất.
'Địa ngục...'
Ngay sau đó, Jet không còn thời gian quan sát hình dáng titan mới tiến hóa của Thịt Của Kanakht nữa.
Thuyền trưởng Người Hà Lan Bay xuất hiện từ sương mù, và chỉ một phần giây sau, thanh đoản kiếm của hắn đã bay cắt ngang cổ cô. Jet cảm giác như đang ngạt thở trong chính máu của mình, nhưng vẫn kịp né, lầm bầm chửi rủa khi cố hít một hơi.
Cô buộc phải dồn toàn bộ tâm trí vào trận chiến với con ma vĩ đại lần nữa...
Tuy nhiên, hình ảnh của Titan mới sinh vẫn in hằn trong tâm trí cô, như thể bị khắc cháy. Thứ đó trông giống một con người khổng lồ... hoặc đúng hơn, là một nỗ lực thất bại để tạo ra con người.
Thân hình khổng lồ của nó kinh dị và méo mó, bao phủ bởi những mảng tha hóa đáng kinh tởm. Da của sinh vật hoàn toàn biến mất, để lộ cơ bắp co thắt liên tục và rỉ máu.
Hộp sọ biến dạng của nó bị chôn vùi trong lớp thịt trườn bò, với hàm dưới treo lủng lẳng, chỉ còn dính vào khuôn mặt bằng sụn thối rữa.
Trong hốc mắt trống rỗng của nó không có chút trí tuệ nào, chỉ có ánh sáng dã thú và đói khát.
Jet không biết trạng thái kinh khủng của Thịt Của Kanakht là do Nghiền Ép hay do sự tha hóa đã thấm sâu vào nó. Nhưng điều cô biết chắc chắn...
Là thứ kinh tởm ấy không nghi ngờ gì nữa — là một Titan.
Trong lúc chiến đấu với Kẻ Lang Thang Bị Nguyền Rủa, Thịt Của Kanakht từ từ đứng thẳng dậy. Kích cỡ của nó khổng lồ đến mức đầu gần như chạm tới mái vòm vô hình, ngang bằng với công trình Cung Điện hùng vĩ.
'Chết tiệt.'
Tình hình của họ đang rất xấu.
Phía bên kia hồ, Thịt Của Kanakht lại gầm lên một tiếng đau đớn và bước về phía trước, khiến mặt đất rung chuyển. Cùng lúc đó, Kẻ Lang Thang Bị Nguyền Rủa tung thêm một đòn nữa, hất Jet bay ngược.
Cô ngã xuống đất và lăn tròn, cảm nhận máu chảy dọc mặt. Tầm nhìn mờ đi khi máu tràn vào một bên mắt, gây bỏng rát.
Không xa, cây lao của Naeve vỡ tan, để lại cậu tay không.
Lâu Đài Đen Tối thận trọng lùi lại khi đạo quân ma quái tiến lên bờ Đảo Cung Điện.
Quân Đoàn Bóng Tối ngày càng suy yếu, và mỗi cái bóng mất đi lại càng khiến thất bại của họ trở nên chắc chắn hơn.
Ở phía đông, khuất sau khối kiến trúc Cung Điện vươn cao, những tia chớp trắng rực đang ngày càng tiến gần bờ. Nephis cũng đang bị đẩy lùi.
Jet nhăn mặt, khạc máu, rồi hóa thành ma quái và dịch chuyển để né nhát chém trí mạng từ thanh đoản kiếm xanh lục.
Trở lại hình dạng con người, cô giơ Lưỡi Đao Sương Mù lên và chỉ thẳng vào Kẻ Lang Thang Bị Nguyền Rủa, mệt mỏi.
Cô cảm thấy không được khỏe chút nào.
"Sunny, cậu gần xong chưa đấy?"
Im lặng một giây, rồi giọng Cassie lại vang lên trong đầu cô:
[Cậu ấy cần thêm vài phút nữa.]
Jet thở dài.
Với tốc độ này, họ sẽ chết hết trước khi vài phút trôi qua.
Đoàn thám hiểm cùng viện binh có thể đối đầu Cơn Điên Của Kanakht, Thịt Của Kanakht, hoặc Linh Hồn Của Kanakht cùng chủ nhân của nó... nhưng không thể cùng lúc chiến đấu với cả ba.
Nếu muốn sống sót thêm vài phút trong địa ngục này, một trong số kẻ thù của họ phải chết. Nhìn Kẻ Lang Thang Bị Nguyền Rủa, Jet nheo mắt cười và từ từ hạ Lưỡi Đao Sương Mù xuống.
Khi làm vậy, lưỡi hái chiến tranh dài biến hình, thành một thanh khopesh đen, khiến cô mất lợi thế tầm đánh.
Sương mù trở nên lạnh buốt, và một lớp băng hình thành trên mặt đất nứt nẻ.
Cô nắm chặt thanh kiếm hái, hạ thấp thế đứng, và nhìn thẳng vào đối thủ với ánh mắt u ám.
"Trái Tim của ngươi từng bảo ta đầu hàng và khuất phục, ngươi biết chứ?"
Nụ cười của cô nở rộng hơn chút nữa.
"...Đoán xem ai mới là người khuất phục cuối cùng?"
Khi Thịt Của Kanakht bước thêm một bước, tiến gần hồ Cung Điện, Kẻ Lang Thang Bị Nguyền Rủa lao tới.
Jet cũng vậy.
***
Trong lòng Cung Điện, Sunny đã bước xuyên qua bóng tối và vượt qua sàn của hố tròn khổng lồ. Dưới đó chỉ là kim loại đặc, kéo dài khoảng một trăm mét.
Phạm vi bị áp chế của Giác Quan Bóng vừa đủ để cậu cảm nhận một khoảng trống phía dưới — khi xuất hiện dưới trần của không gian ấy, cậu chửi thề và chuẩn bị lao xuống.
Dưới Phòng Niêm Phong còn ẩn giấu một đại sảnh lớn khác, hoàn toàn hình tròn, không có cửa nào dẫn vào không gian rộng lớn ấy. Sunny tưởng mình sẽ rơi, nhưng ngạc nhiên thay, cậu không rơi.
Thực ra, cậu cảm thấy kỳ lạ — như thể không trọng lượng, trôi lơ lửng trong không khí...
À, không hẳn là không khí. Trong đại sảnh hình cầu này gần như không có không khí, chỉ có chân không lạnh lẽo.
Cũng chẳng có trọng lực, nên Sunny rơi vào trạng thái kỳ quặc: rơi mãi mãi mà vẫn đứng yên tại chỗ.
Cậu triệu hồi một xúc tu từ bóng tối, kéo mình lên "trần" của đại sảnh — hoặc "sàn" tùy góc nhìn — rồi tạo ra một lớp bóng mỏng dưới đế giày, khiến nó có tính dính.
Bước lên tấm kim loại lạnh, cậu cảm thấy mình dính chặt vào đó.
Cậu liếc quanh.
'Sao chuyện này có thể xảy ra?'
Xung quanh cậu, đứng bất động...
Là những Cái Bóng.
Chúng là bóng của những kẻ bất tử thuộc Thành Phố Vĩnh Hằng.
433 - Phòng chân không
Lạnh.
Căn phòng trống rỗng chỉ chứa ánh sáng chói lòa, những Cái Bóng và cái lạnh không chịu nổi. Ngay cả Sunny — với thân thể Tối Thượng được bao bọc bởi lớp giáp từ Áo Choàng Ngọc Bích — cũng cảm nhận được hơi ấm đang nhanh chóng rút khỏi cơ thể.
Đồng thời...
Cậu giơ tay lên. Lòng bàn tay chìm trong bóng tối đặc quánh, trong khi mu bàn tay lại rực sáng dưới dòng ánh sáng chói lòa phun trào giữa các Cái Bóng — gần như sắp hóa tro bụi.
Cảm thấy da bắt đầu phồng rộp dưới lớp ngọc lam tinh khiết, Sunny nhăn mặt và giấu tay vào bóng tối.
Căn phòng hình cầu rộng lớn bị nhấn chìm trong ánh sáng của một ngọn lửa bạc dữ dội đang cháy ở trung tâm, lơ lửng trong chân không như một ngôi sao thu nhỏ. Thực ra, có lẽ đó đúng là một ngôi sao — giống như ngôi sao bị giam trong Ngọn Hải Đăng — chỉ là ngôi sao này còn nhỏ hơn nhiều, đến mức Sunny có thể dễ dàng nắm gọn trong tay.
Dĩ nhiên, cậu sẽ bị thiêu rụi từ lâu trước khi chạm tới quầng sáng rực rỡ bao quanh nó.
Khoảng trống mênh mông của căn phòng, những bóng tối sâu thẳm, ngọn lửa rực sáng cháy giữa hư vô đen đặc như một trái tim đang đập...
Gần như là một mô hình thu nhỏ của Hư Vô và Ngọn Lửa.
Những Cái Bóng của những kẻ bất tử đứng im lìm trên những bức tường lõm của căn phòng, tắm trong ánh sao... cô độc và lạc lõng. Phần lớn thuộc về con người, nhưng một số lại giống thú vật. Có cái nhỏ, có cái khổng lồ. Một số Sunny nhận ra, số còn lại thì xa lạ.
Cậu muốn bật cười, nhưng không một âm thanh nào thoát ra khỏi môi. Rốt cuộc, trong căn phòng này không có không khí, nên chẳng có gì để truyền tiếng nói của cậu.
'Thì ra lão già kia đã đúng sau cùng.'
Hồi ở Ngọn Hải Đăng, Người Đi Đêm từng đùa rằng Ác Ma An Nghỉ đã lấy cảm hứng từ lời nguyền Thần Bóng Tối đặt lên Kanakht để thiết kế Thành Phố Vĩnh Hằng. Hóa ra, ông ta đúng hơn bất kỳ ai từng tưởng tượng.
'Đây chính là phép thuật của bà ta!'
Kanakht bị tước đoạt cái chết, nguyền rủa phải tồn tại mãi mãi mà không được hưởng vòng tay cuối cùng ấy — vì thế, hắn không có Cái Bóng. Thần Bóng Tối đã lấy nó đi.
Và đây cũng là cách Ác Ma An Nghỉ tạo ra những kẻ bất tử của mình. Bà ta tách họ khỏi Cái Bóng, rồi phong ấn những Cái Bóng ấy vào trung tâm Cung Điện — ngăn chúng trở về chủ nhân, cũng như ngăn chúng thực hiện hành trình đến Cõi Bóng Tối.
Đó là lý do vì sao những tù nhân của Thành Phố Vĩnh Hằng bất tử. Họ không thể chết, bởi cái chết của họ tồn tại ở một nơi khác.
Cái chết của họ đang ở ngay trước mặt Sunny.
Dĩ nhiên, cậu hoàn toàn không biết Ác Ma An Nghỉ đã tách sinh linh đang sống khỏi Cái Bóng mà không giết chết họ bằng cách nào. Cậu cũng không biết bà ta đã giam những Cái Bóng vô chủ và chống lại lực hút từ Cõi Bóng Tối như thế nào.
Ngoài ra, Sunny chỉ có thể đoán tại sao những công trình trong Thành Phố Vĩnh Hằng liên tục tự phục hồi.
Cái gì đang duy trì mái vòm phía trên thành phố? Làm sao sức nóng hủy diệt từ những ngôi sao bị giam được kiềm chế? Nó có được thu hoạch không? Và Ác Ma An Nghỉ đã dùng phương tiện nào để hiện thực hóa phép thuật này? Cậu không biết chi tiết nào trong số đó. Tuy nhiên...
Cậu không cần biết hết mọi đáp án để gây rối. Rốt cuộc, phá hủy thứ gì đó luôn dễ hơn tạo ra nó rất nhiều.
Đặc biệt là khi Sunny đặc biệt phù hợp để hủy hoại biểu hiện phép thuật thần thánh này.
Nhưng trước đó, cậu phải giải quyết một vấn đề khác.
Một vấn đề rất nghiêm trọng.
'À, chết tiệt thật.'
Căn phòng chân không này được tạo ra để giam giữ Cái Bóng.
Và Sunny... chính là một Cái Bóng.
Giác Quan Bóng của cậu bị bao bọc hoàn toàn trong quả cầu ánh sáng và bóng tối, nên cậu không thể dùng Bước Bóng Tối.
Cậu cũng không thể quay về Thế Giới Thức Tỉnh.
Cậu không thể triệu hồi Cái Bóng của mình hay gọi các cái bóng khác. Thực tế, cậu không thể làm gì để thoát khỏi nơi trống rỗng này.
Rốt cuộc, căn phòng chân không được tạo ra để tách một phần thế giới khỏi các quy luật phổ quát của hiện thực. Đây là nơi cấm mọi lối đi đến Cõi Bóng Tối — vậy thì một Người Tối Thượng đơn thuần làm sao mà thoát nổi?
Sunny đứng im một lúc, rồi bước đi trên bề mặt kim loại của bức tường căn phòng bằng cách luân phiên thay đổi tính dính dưới đế giày. Đến gần Cái Bóng gần nhất, cậu đưa tay ra chạm vào nó.
Không có gì xảy ra khi cậu chạm vào. Cũng không có gì xảy ra khi cậu ra lệnh cho nó nhập vào linh hồn và phục tùng cậu. Tuy nhiên, khi cậu dịu dàng khuyên dụ và xoa dịu nó, nó do dự quay về phía cậu — rồi biến mất không dấu vết.
Một cái bóng mới được thêm vào đạo quân của cậu.
Điều đó đủ khả quan... đáng tiếc là nó cũng sẽ không giúp cậu khiến những kẻ bất tử kinh khủng kia trở lại phàm tục đủ nhanh — đơn giản vì có vô vàn Cái Bóng trong căn phòng này, và cậu không đủ xa xỉ để thuyết phục từng cái bóng một.
Sunny bước giữa những Cái Bóng mồ côi, quan sát kỹ lưỡng và lần lượt hấp thụ chúng vào linh hồn. Cậu đang tìm kiếm điều gì đó, đồng thời suy nghĩ dữ dội về cách thoát khỏi nơi này. Cuối cùng, Sunny dừng lại và cúi đầu một lúc.
Rồi cậu ngẩng lên với nụ cười u ám.
'Được rồi.'
Không thành vấn đề.
Cậu đã tìm ra cách phá hủy phép thuật của Ác Ma An Nghỉ — và giải pháp rất đơn giản.
Vì những Cái Bóng vô chủ không thể đi đến Cõi Bóng Tối...
Cậu sẽ mang Cõi Bóng Tối đến với chúng.
Khi ánh sáng từ ngôi sao đang cháy ở trung tâm căn phòng chân không mờ đi đôi chút, Sunny giơ tay lên và triệu hồi một Ký Ức đặc biệt — tất nhiên, đó là Lồng Đèn Bóng Tối.
'Do đó, Weaver phán: họ sẽ mở các cánh cổng...'
Nắm chặt Lồng Đèn Bóng Tối trong tay, cậu mở cánh cổng của nó — Cổng Bóng Tối — kéo cánh tay lại... rồi ném chiếc đèn lồng về phía trung tâm căn phòng.
Ngay khi Cổng mở ra, như thể một gợn sóng vô hình lan khắp khoảng không mênh mông. Như thể một luồng gió lạnh thổi qua không gian không có không khí.
Một lực hút mạnh mẽ giáng xuống căn phòng hình cầu, tựa như Nghiền Ép đảo ngược. Dĩ nhiên, nó chỉ ảnh hưởng đến các Bóng.
Tất cả bọn chúng đồng loạt quay về phía chiếc đèn đá tinh xảo.
Và rồi, cái đầu tiên bỗng bị hút phăng vào cánh cổng đang mở..
434 - Tiếng gọi của bóng tối
'À, chết tiệt...'
Lồng Đèn Bóng Tối là một Ký Ức Thần Thánh nhưng nó luôn kín đáo và khiêm tốn. Thông thường, chẳng có gì rực rỡ xảy ra khi Sunny mở cánh cổng của nó — thực ra, chẳng có gì xảy ra cả. Chính cậu phải ra lệnh hoặc dụ dỗ những Cái Bóng bước vào, hoặc gọi chúng quay trở lại từ bên kia.
Nhưng điều đang diễn ra lúc này lại hoàn toàn khác.
Ngay khi Cổng Bóng Tối mở ra, một gợn sóng kỳ lạ lan khắp căn phòng chân không, và ánh sáng rực rỡ của ngôi sao đang bị giam cầm, cháy bỏng ở trung tâm, dường như mờ đi đôi chút.
Một lực hút mạnh mẽ giáng xuống các Cái Bóng, kéo chúng về phía Lồng Đèn Bóng Tối — đang trôi khỏi Sunny trong trạng thái không trọng lực, xoay chậm. Rồi đột ngột, Lồng Đèn Bóng Tối ngừng lại, bám trụ vào thế giới như một trụ cột của hiện hữu.
Đó là lúc rắc rối bắt đầu. Mọi thứ dường như đứng im một khoảnh khắc, rồi thế giới rung chuyển.
'Cái gì...'
Sunny mất thăng bằng và quỵ gối. Ngẩng đầu lên, cậu liếc nhìn Lồng Đèn Bóng Tối ở xa với đôi mắt mở to.
Cánh cổng nhỏ bé của nó bỗng trở nên mênh mông, vô biên — như chính Cõi Chết. Lực hút tinh tế nó từng tác động lên những Cái Bóng mồ côi giờ đã trở thành hủy diệt.
Hơn thế nữa, lực hút ấy đang ngày càng áp đảo theo từng khoảnh khắc.
Ngay cả Sunny cũng bị kéo bay lên, chỉ giữ được vị trí nhờ cắm những chiếc vuốt từ găng tay giáp vào sàn kim loại.
Xung quanh cậu, những Cái Bóng của những kẻ bất tử — hàng trăm nghìn — đang từ từ bay lên, bị hút về phía bóng tối vô tận của Cổng.
Giống như một phiên bản đen tối, méo mó của Ngày Phán Xét.
Những quy luật hiện hữu đã bị ý chí bướng bỉnh của Ác Ma An Nghỉ thách thức suốt vô số kỷ nguyên, và giờ đây, vũ trụ dường như đang cuồng nhiệt sửa lại sai lệch ấy, dùng Lồng Đèn Bóng Tối làm kênh dẫn. Ít nhất thì Sunny — người đang bị cuốn vào quá trình dữ dội này — cảm nhận như vậy.
Ngôi sao trắng rực vẫn đang cháy ở tim căn phòng chân không, nhưng giờ đây, một điểm kỳ dị đối lập đang phản chiếu nó — một chấm đen hoàn hảo, đang hút mọi thứ về phía mình. Những Cái Bóng đang đổ vào miệng Lồng Đèn Bóng Tối, và dường như nó đang nuốt luôn cả dòng ánh sáng sao chói lòa kia.
Mỗi Cái Bóng vượt qua Cổng, ánh sáng rực rỡ của ngôi sao bị giam đều mờ đi một chút.
'K—không ổn rồi...'
Sunny từng nghĩ Lồng Đèn Bóng Tối chỉ hút những Cái Bóng, nhưng khi sàn kim loại cậu đang bám vào biến dạng và cong lên, cậu nhận ra mình đã sai.
Toàn bộ nơi này dường như đang chậm rãi sụp đổ vào trong.
(Thay vì phá huỷ ảnh chọn triệu hồi lỗ đen)
...
Bên ngoài Cung Điện, Cassie đang đứng trên tường Lâu Đài Đen Tối. Trận chiến kinh hoàng giữa liên minh Lĩnh Địa Lửa và Lĩnh Địa Bóng Tối với liên minh đáng sợ từ những mảnh vỡ của Kanakht đang cuộn xung quanh cô — nhưng cô bỗng bị thu hút bởi điều khác.
Một giọt chất lỏng lạnh buốt vừa rơi xuống đầu cô.
Đưa tay lên, Cassie quệt ngón tay qua trán, rồi đưa lên môi.
Cô nếm vị mặn.
'Không phải máu... là nước?'
Ngẩng đầu lên như thể muốn ngắm bầu trời đen, cô nhíu mày.
Cô phải đợi một trong những dấu ấn của mình làm điều tương tự mới có thể quan sát rõ. Những giọt nước đang rơi xuống đống đổ nát mênh mông của Thành Phố Vĩnh Hằng, bắn tung tóe trên gạch vụn đây đó — như thể trời sắp mưa.
Tự nhiên, không thể có mây mưa tụ lại trên thành phố chìm ngập. Điều đó chỉ có thể dẫn đến một kết luận...
[Cậu. Rốt cuộc... cậu đã làm cái quái gì vậy?]
Điều đó chỉ có nghĩa là mái vòm phía trên Thành Phố Vĩnh Hằng đang sụp đổ.
Giọng cậu vang lên trong đầu cô một lát sau:
[À, về chuyện đó... cô còn nhớ tôi từng hứa sẽ gỡ bỏ phép thuật của Repose chứ? Tôi nghĩ...]
Xa xôi, nơi trung tâm Cung Điện, phân thân của Sunny gợn sóng và hóa thành con quỷ bốn tay, dùng tất cả móng vuốt — cả đuôi — bám chặt vào sàn đang cong vênh.
[Tôi nghĩ mình đã thành công... hơi quá mức!]
Sunny chửi thầm và lao qua căn phòng chân không đang sụp đổ, liếc nhìn tứ phía một cách điên cuồng.
Ngôi sao rực sáng đang từ từ mất đi ánh hào quang, trong khi Cổng đen đối diện dường như ngày càng tối hơn. Giờ đây, nó giống một vết nứt hình cầu trên tấm vải hiện hữu, bao quanh bởi quầng sáng chảy trôi — rồi biến mất vào bóng tối mênh mông ấy.
Căn phòng chân không đang từ từ co lại khi tự sụp đổ vào chính mình.
'Anh ở đâu... anh ở chỗ quái nào vậy?'
Ánh mắt Sunny lia qua những Cái Bóng đang trôi nổi. Các giác quan khác của cậu cũng đang dò tìm.
Cậu gần như đã quay hết một vòng quanh căn phòng đang sụp đổ thì cuối cùng cũng tìm thấy thứ mình cần.
"Tìm thấy rồi!"
Sunny muốn hét lên, nhưng phổi cậu trống rỗng — và quanh đây cũng chẳng có không khí để hít vào.
Do dự một lát, cậu buông sàn kim loại biến dạng và phóng mình vào không trung.
Cổng Bóng Tối kéo cậu về phía nó với lực hút kinh hoàng, nhưng cậu đã tính trước được điều ấy.
Bay xuyên qua cơn lốc hỗn độn giữa ánh sáng sao và bóng tối sâu thẳm, cậu với tới một Cái Bóng cụ thể và túm lấy nó. Việc nắm bắt một Cái Bóng nghe như điều không thể — nhưng cậu buộc bàn tay mình làm điều ấy, bất chấp mọi lý lẽ.
'Xin lỗi, anh. Chưa phải lúc để anh tìm được bình yên đâu.'
Cái Bóng cậu túm lấy là của Người Đi Đêm.
Xoay người giữa không trung, Sunny triệu hồi một cây kunai nặng, nối với một sợi xích đen, rồi ném nó ngược về phía sàn đang sụp. Cây kunai cắm sâu vào lớp kim loại suy yếu, và Sunny bám chặt vào sợi xích bằng mạng sống, dựa vào nó để không bị hút vào hố đen kinh hoàng của Cổng Bóng Tối.
Chưa phải lúc rời khỏi căn phòng này.
'Bám chặt vào!'
Cậu không nói to những lời ấy — và Cái Bóng của Người Đi Đêm dù sao cũng chẳng nghe được.
Nhưng dường như nó trở nên bất động trong tay cậu.
Căn phòng chân không đang chậm rãi tan rã quanh họ.
Và quanh căn phòng ấy, Cung Điện cũng đang tan rã theo.
435 - Lâu đài được xây trên sương
Một tràng cười quái dị vây quanh Nephis khi cô bay lượn trên mặt hồ, chiếu sáng mặt nước cuồn cuộn bằng ánh hào quang của mình.
Cô đã sớm hóa thân thành linh hồn của ngọn lửa, dùng Phước Lành để chiến đấu với Cơn Điên Của Kanakht.
Sinh Vật Ác Mộng cổ xưa ấy tựa một đám mây khổng lồ gồm khói và bụi đen, không ngừng biến đổi và chuyển động, che khuất hàng trăm hình dạng méo mó ẩn sâu trong lớp tối của nó. Nó không có móng vuốt, không có nanh, cũng không có tay để cầm vũ khí giết người... tuy nhiên, nó cũng chẳng có máu để chảy, chẳng có tim để đâm thủng, và chẳng có đầu để chém rơi.
Hình dạng của nó chính là sự điên cuồng đang nuốt chửng kẻ thù, và sức mạnh của nó là sự ám ảnh khiến chúng suy yếu.
Những ảo giác do bụi đen hình thành sở hữu sức mạnh kinh hồn, đủ để đánh vỡ núi non và xé toạc các Titan.
Tuy nhiên, điều khiến Cơn Điên Của Kanakht thực sự đáng sợ là cơn bão khủng khiếp những đòn tấn công tinh thần xảo quyệt mà nó dội vào nạn nhân.
Nephis cảm nhận được điều đó khi cô niệm cái tên Hủy Diệt dẫn truyền ngọn lửa qua Phước Lành, triệu hồi một cơn bão lửa dữ dội — một hiện diện ác độc xâm nhập vào tâm trí cô, gieo rắc cơn mê sảng kinh hoàng.
Dưới cơn đau không chịu nổi và trạng thái choáng váng do ảo giác xâm lấn, cô lạnh lùng ra lệnh cho cơn bão lửa nuốt chửng dải khói đen đang cuộn trào.
Cơn Điên Của Kanakht cười to hơn khi bốc cháy.
"Nữa... đốt ta nữa, làm ta đau thêm, nữa... nữa!"
Khối mây khổng lồ bị thiêu rụi, hóa thành một cơn lốc tro tàn.
Tuy nhiên, chỉ một giây sau, tro tàn lại hóa thành khói và bụi đen, tràn tới như một trận lũ để nuốt chửng cô.
Đó là điều tệ nhất. Dù Nephis đã phá hủy Cơn Điên Của Kanakht bao nhiêu lần đi nữa, nó dường như chẳng bao giờ chết.
"Cô có biết không, Nephilim?"
Một trận lũ những đòn công kích hủy diệt trút xuống cô từ mọi phía, buộc Nephis phải múa kiếm giữa không trung để phòng thủ.
"Ta chưa từng gặp ai điên cuồng như cô..."
Nephis dùng Ý Chí cắt ngang thế giới, tạo ra một vết nứt trong không gian vô tận của Cơn Điên Của Kanakht.
Cô thoát khỏi vùng tối mênh mông ấy, xoay người và tung một đòn nữa.
Một dòng thác lửa trắng rộng hàng trăm mét đổ xuống từ trên cao, xé đôi đám mây đen làm hai. Ngay khi chạm mặt nước, một vụ nổ điếc tai vang lên, và tất cả chìm trong làn hơi nước.
"Ta hút sức mạnh từ sự điên cuồng, và tâm trí cô... à, một món ngon tuyệt hảo... một bữa tiệc thịnh soạn..."
Chỉ một khoảnh khắc sau, Cơn Điên Của Kanakht đã hồi phục và lao tới, đẩy cô ngày càng gần bờ hơn.
Nephis nén một tiếng rên, choáng váng vì cơn đau dữ dội từ Khiếm Khuyết của mình.
Bình thường, cô chịu đựng tốt hơn nhiều, nhưng tâm trí cô đã suy yếu do bị tấn công liên tục bởi cơn mê sảng ghê tởm.
"Aiii."
Họ từng cho rằng cơn mê sảng đang nuốt chửng tâm trí cô chỉ là một đòn tấn công nhằm làm nhiễm và suy yếu cô — nhưng hóa ra, mục đích chính của nó lại ngược lại: nó dùng chính tâm trí cô để củng cố Cơn Điên Của Kanakht.
Nephis biết rõ mình không phải người bình thường nhất.
Những khao khát của cô luôn ở ranh giới của ám ảnh, và ý chí của cô luôn cực đoan hơn hẳn người khác — thật ra, hơn hẳn tất cả mọi người, theo như cô biết.
Hơn nữa, cô là Người Tối Thượng và mọi Người Tối Thượng đều phải hơi điên để gánh vác gánh nặng khổng lồ từ sự thách thức phi lý của mình.
Vì thế, nếu Cơn Điên Của Kanakht hút sức mạnh từ sự điên loạn của nạn nhân, nó có thể thu được rất nhiều từ cô.
Nhưng Nephis đã niệm cái tên Đam Mê ngay từ đầu trận chiến, tiếp thêm nhiên liệu cho những khao khát vốn đã cháy bỏng của cô. Đó là cách để củng cố Ý Chí, nhưng vô tình lại ban cho kẻ thù một ân huệ lớn hơn nhiều.
Không ngạc nhiên khi con quỷ ấy mạnh khủng khiếp đến thế.
"Dẫu vậy, thật kỳ lạ..."
Cơn Điên Của Kanakht ập xuống cô như một bầy quái vật kinh hoàng, khiến mặt hồ sôi sục.
"Có quá nhiều thứ thiếu vắng trong cô. Tâm trí cô đã thành đống đổ nát — không phải do ta, mà do kẻ khác... Ai đã làm cô tàn tật đến thế?"
Nephis ước lượng khoảng cách còn lại đến Đảo Cung Điện và nhíu mày. Cô sẽ thắng trận chiến này bằng cách nào?
"Ý ngươi là sao?"
Dù đang đau đớn và dằn vặt tinh thần, giọng cô vẫn đều đều.
Một tiếng gầm đáng sợ vang lên từ trong đám mây đen kinh hoàng, ập vào cô như một cơn sóng:
"Ở đây có những lỗ hổng khắp nơi. Những thứ bị mất tích. Như thể có kẻ đã xé toạc một nửa trái tim cô và thay thế bằng sương mù. Làm sao một lâu đài có thể đứng vững trên sương mù? À... Ta chưa từng thấy sinh vật kỳ lạ nào như thế trước đây..."
Nephis do dự một phần giây.
Liệu hắn đang nói về những khoảng trống trong ký ức cô sau Lăng Mộ Ariel? Làm sao nó biết được? Và nó biết những gì?
Không... con quỷ ấy vừa nói gì? Nghe có vẻ quan trọng...
Chỉ một khoảnh khắc do dự ấy cũng đủ để một đòn trí mạng giáng vào cơ thể rực sáng của cô, khiến ngọn lửa trắng nhiễm đầy những vòng xoáy hắc ám.
Cô thét lên — tiếng thét ấy chìm lấp trong tràng cười quái dị của Cơn Điên Của Kanakht.
"Cô và ta chẳng khác nhau là bao, phải không?"
Thiêu cháy sự nhiễm bẩn trong người, Nephis để nỗi đau thanh tẩy tâm trí, rồi mở rộng đôi cánh.
Bụi đen quanh cô tan chảy, khói bị thiêu rụi. Chính không khí cũng bốc cháy, gây ra phản ứng dây chuyền hủy diệt và tạo thành một bong bóng chân không lạnh lẽo.
Ôm ấp trong cái lạnh chết người, Nephis giơ cao Phước Lành.
Lúc này, lựa chọn khôn ngoan nhất là buông bỏ cái tên Đam Mê — tước đi một phần sức mạnh của kẻ thù...
Hình bóng rực rỡ của cô bừng sáng ánh sáng không khoan nhượng, khi không khí, khói và bụi đen đổ ồ ạt vào vùng chân không.
"Ngươi ăn sự điên cuồng?"
Cô mỉm cười.
"Vậy hãy xem ngươi nuốt được bao nhiêu..."
Nói xong, cô đọc từng Tên một
Tên của Hận Thù, Tên của Tình Yêu, Tên của Tuyệt Vọng, Tên của Dũng Cảm, Tên của Phẫn Nộ...
Cô gọi đến mọi đam mê và mọi sắc thái của nó, nhấn chìm bản thân trong những cảm xúc không chịu nổi, áp đảo.
Cô để mình bị nuốt chửng bởi điên cuồng.
...Cơn Điên Của Kanakht loạng choạng..
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro