45 + 46
45 - Phương sách cuối cùng
Mọi thứ cần nói đều đã nói. Mọi thứ cần làm đều đã làm. Mặc dù phải công nhận, những chuẩn bị đó cũng không nhiều lắm. Sunny và Nephis đang ở trong tình cảnh tuyệt vọng, và họ đã chỉ có thể thoát khỏi bằng cách dùng đến những biện pháp quyết liệt nhất. Đây sẽ là lúc. Họ sẽ sống, hoặc là sẽ chết.
Sunny nhìn về phía bề mặt sần sùi của bộ mai của con Rùa Đen trong lúc đi về phía bờ. Đá đen, rêu xanh, và những khe đá sâu với nước lung linh trong vài chỗ...cậu đã dùng tháng đầu tiên của Ác Mộng ở nơi này.
Đó là một nơi khủng khiếp - hay nên nói, nó đáng lẽ nên khủng khiếp. Nhưng, kì lạ là, cậu chỉ có thể nhớ đến những kí ức tốt đẹp về hòn đảo hắc ám này.
Rèn luyện với Nephis đến khi cơ thể đẫm mồ hôi và sự mệt mỏi thoải mái lắng vào cơ bắp họ. Nằm trên rêu và nhìn chằm chằm bầu trời như mơ, không hề phiền muộn với những chuyển động của thế giới. Ăn những bữa ngon lành và uống dòng nước mát lạnh, ngọt ngào. Tắm trong sự ấm áp của lửa trại trong lúc trò chuyện với nhau trong bóng tối.
Toàn bộ sẽ kết thúc. Nó đã kết thúc.
Cậu...miễn cưỡng với việc từ bỏ thiên đường khủng khiếp này.
Nhưng mà không có lựa chọn khác.
'Có lẽ mình thật sự điên rồi.'
Sunny đã tiến vào Ác Mộng trong trạng thái hoàn toàn bị vùi dập. Từ Falcon Scott đến trận chiến Đầu Lâu Đen, cậu đã nếm trải không gì ngoài thất bại đắng chát. Cậu đã ước bản thân mạnh mẽ. Cậu đã khiến điều ước thành hiện thực, chỉ để biết được ở sau cùng đó là vô dụng.
Như thể trêu chọc cậu, định mệnh đã hủy diệt mọi thứ.
Tuy nhiên...bằng cách nào đó...cậu đã thật sự thỏa mãn trên hòn đảo hắc ám. Đi trên dòng sông làm từ máu báng bổ, trên cái xác của một con quái vật đáng sợ, bị kéo vào quá khứ bởi dòng chảy - cậu đã vui vẻ trên chuyến đi đó, và vui vẻ hơn nữa vì đã chia sẻ nó cùng với người mà cậu...thích. Rất thích.
Cậu đã vui vẻ trong đáy sâu của một cơn ác mộng.
'...Điên thì có sao chứ?'
Ngày hôm nay, cậu sẽ cần sự điên rồ để sống sót.
Ba người họ - Sunny, và Nephis, và Thánh - đến dốc của hòn đảo. Bên dưới họ, Dòng Sông Vĩ Đại trôi chảy bất tận, lu mờ bởi vì màn đêm sắp đến.
Những giờ tăm tối nhất - thời gian ngắn ngủi sau khi những mặt trời đã chìm vào dòng sông nhưng mà trước khi nước trong trẻo bắt đầu tỏa ánh sáng dịu nhẹ - đang nhanh chóng đến gần.
Sunny hít một hơi sâu.
'Bình tĩnh lại. Mày đã chuẩn bị cho việc này...mày đã chuẩn bị nó ngay từ đầu.'
Quả thật, Sunny đã không dùng cả tháng vừa qua chỉ thư giãn và nhàn nhã với Nephis. Cậu đã luôn biết kì nghỉ bất ngờ này là sẽ không kéo dài. Vậy nên, cậu đã quan sát Rắn Lam.
Đến hiện tại, Sunny biết con thú điên khùng kia tốt hơn cậu biết đa số người khác. Cậu đã học mọi thứ về nó - cách con rắn chiến đấu, cách nó suy nghĩ. Những cảm xúc nào dẫn dắt nó, thứ đam mê hắc ám gì cháy trong linh hồn tà ác, tha hóa của nó.
Cậu cũng đã học cách cơ thể khổng lồ của sinh vật di chuyển và hoạt động, đến những chi tiết nhỏ nhất, cũng như cách con rắn sông vĩ đại ra lệnh cho nước biến thành vũ khí. Về mặt đó, kinh nghiệm của Sunny lúc chiến đấu cùng những hậu nhân của Nhà Đêm đã rất hữu ích.
Sau khi học được toàn bộ những thứ này... Sunny biết chắc rằng cậu sẽ không bao giờ có thể đánh bại Rắn Lam trong một trận chiến.
Nhưng mà...
Đó là nếu Rắn Lam lành lặn và khỏe mạnh.
Nó không còn nữa.
Quái Thú Vĩ Đại đã bị tiêu hao bởi những trận chiến với Rùa Đen và Bướm Hắc Ám, những đợt tấn công khủng khiếp của bầy nhuyễn thể, và những đợt tấn công xảo quyệt của những sinh vật đánh lén. Da thịt của nó rách nát và tơi tả, sức mạnh của nó cạn kiệt, và tâm trí nó thì bị mù mờ bởi sự điên cuồng loạn xạ.
Nên, có lẽ...chỉ có lẽ...Sunny có cơ hội chiến thắng trận chiến này.
Nếu cậu thắng, thì họ sẽ phải rời khỏi hòn đảo hắc ám ngay lập tức và không bao giờ nhìn lại. Nếu không thì, con bướm quái vật kia sẽ buông xuống từ bầu trời hắc ám, phát hiện họ, và cắn xé họ.
Nếu cậu thua, họ sẽ chết.
...Ít nhất thì cậu sẽ chết trước, biến những lời mà Tội Lỗi An Ủi từng thì thầm thành một lời nói dối.
'Mình đã sẵn sàng.'
Thở dài, Sunny quay sang Nephis và nở một nụ cười yếu ớt. Cậu im lặng vài giây, rồi nói bằng phẳng:
"Con kế tiếp sẽ là đến lượt cô."
Cô gật đầu nghiêm túc, hoàn toàn bỏ lỡ giọng điệu đùa giỡn của cậu.
"Đương nhiên."
Sunny lắc đầu, rồi nhận lấy tay cô, chuyển Ngọc Trai Tinh Túy từ linh hồn mình sang cô.
"Tôi nói đùa, cô biết mà hả?"
Nephis im lặng một giây. Đột nhiên, cô nắm chặt tay cậu và nhìn thẳng vào mắt cậu.
"...Tôi thì không."
Cậu giữ ánh mắt đó một vài giây dài, thấm thía, trước khi rút tay ra khỏi và thở dài. Rồi, Sunny liếc nhìn Thánh.
"Cô biết phải làm gì."
Hiệp sĩ duyên dáng nâng cung với cử chỉ hờ hững. Cô cũng có một vai trò quan trọng trong trận chiến này - Nephis có lẽ không có thể cường hóa cô với ngọn lửa trắng, nhưng Thánh đã mang Tiếng Thét Nghẹn Ngào gần cả tháng qua.
Tốt hơn nữa, đúng như Sunny đã nghĩ, đi trên Dòng Sông Vĩ Đại đã có hiệu ứng kì lạ đối với món bùa Siêu Việt. Đến hiện tại, pháp thuật mà nó mang lại cho cái Bóng trầm mặc là vĩ đơn hơn hẳn nó đáng lẽ nên là. Kể cả không có sự tăng cường từ ngọn lửa bóng tối, cô cũng mạnh mẽ đáng sợ.
Cuối cùng, Sunny nhìn lại Nephis.
"Làm thôi."
Cậu cảm giác sự ấm áp thanh lọc tràn vào cơ thể và linh hồn mình, cường hóa cả hai. Cùng lúc, cả năm cái bóng quấn quanh cơ thể cậu. Trong chớp mắt, Sunny cảm giác đủ mạnh để nghiền nát đá đen bằng tay không, và khiến cả thế giới rung chuyển với mỗi bước đi của mình.
Quay sang Dòng Sông Vĩ Đại, cậu hít sâu và thì thầm.
"Lạc Khỏi Ánh Sáng. Nhớ. Đó là tên của ngươi..."
Rồi, cậu mở ra cổng của Lồng Đèn Bóng Tối và cho phép một dòng lũ bóng tràn ra, nhấn chìm dốc đảo. Chúng tràn ra ngoài như một cơn sạt lở hắc ám, chạm đến cả mặt nước.
Sunny nhắm mắt và tiêu tan vào bóng tối.
...Trong giây kế tiếp, những cái bóng di chuyển, và có thứ gì đó xé ra từ vòng tay hắc ám của chúng.
Một con rắn khổng lồ với vảy đen như mã não hiện ra từ bóng tối và lặn xuống nước với tiếng gầm rú điếc tai.
46 - Điệu nhảy quái vật
Sunny đã sẵn sàng cho trận chiến này.
Giờ thì...cậu không còn là Sunny nữa.
Cậu là một con rắn hùng mạnh, trong một lớp giáp mã não, với răng nanh sắc bén như kim cương và đủ sự phẫn nộ để thiêu hủy thế giới này.
Nhưng mà đó là không đủ.
Theo sau tiếng rống thịnh nộ, Vỏ ẩn giấu bên dưới vảy của cậu hóa thành Áo Choàng cứng cáp. Một bộ giáp hắc ám đáng sợ bọc lấy cơ thể dẻo dai của cậu, nhẹ như lông vũ và được chế tạo tinh xảo đến mức không hạn chế chuyển động của cậu chút nào cả.
Nước nổ tung vào không khí trong lúc cậu lặn xuống sâu...nơi nước sâu này thuộc về cậu, và chỉ riêng cậu.
"RẮN GIÀ!"
Tiếng gọi thoát khỏi miệng quái vật của cậu, biến thành một tiếng rống vô nghĩa.
...Việc cậu đã làm là đơn giản, nhưng mà cũng khó khăn đển không tả nổi.
Cậu đã chìm sâu hơn vào Khiêu Vũ Bóng, sâu hơn bao giờ cả, chiếu theo cả tâm trí lẫn thể chất của một Sinh Vật Ác Mộng. Cậu đã không chắc việc đó là khả thi đến tận khoảnh khắc cuối cùng, nhưng mà sự chuẩn bị tỉ mỉ của cậu đã có thành quả.
Đây là làm hoặc chết, không gì kém hơn cả.
Cậu đã dùng vô số giờ quan sát Rắn Lam và học mọi thứ có thể học về nó. Rồi, cậu đã tiêu tan vào bóng tối, và khiến bản thân hiện hữu trở lại thành dạng vật chất. Cuối cùng, cậu triệu hồi cái bóng đã chết của Rùa Đen, thứ mà cậu đã dẫn vào trong Lồng Đèn Bóng Tối, để hình thành một cái vỏ hùng mạnh quanh hóa thân dễ vỡ này.
Nhưng mà, lần đầu tiên, hình dạng của vỏ lại không phải là bóng chủng. Thay vì đó, là hình dạng của một con rắn thủy quái...hình dạng con quái thú điên rồ mà cậu sợ hãi, ngưỡng mộ và muốn giết.
Đương nhiên, Vỏ Bóng Tối này không thể so sánh với hàng thật. Dù sao thì cậu chỉ là một Người Thăng Hoa mà thôi, còn Rắn Lam kia là một Quái Thú Vĩ Đại. Nó yếu hơn, kém bền bỉ, và nhỏ hơn - có lẽ chỉ một phần tư kích thước của sinh vật thật sự.
Nhưng mà, nó được lấp đầy năng lực từ cả những cái bóng lẫn ngọn lửa linh hồn, cho nó sức mạnh mà vượt xa giới hạn của thứ mà Người Thăng Hoa đáng lẽ nên sở hữu.
Nó cũng được bảo vệ bởi Áo Choàng, và được tạo ra để ngự trì đáy sâu.
Chỉ là...có một kẻ khác thách thức quyền ngự trì đó.
Một sự phẫn nộ điên dại nuốt lấy tâm trí cậu, và cậu bắn xuyên qua nước như một mũi giáo đen. Cậu có thể cảm nhận nó...mùi máu tràn ra từ cơ thể tàn tạ của con quái thú cổ xưa hơn, mạnh mẽ hơn.
Nó già hơn thì sao chứ? Nó mạnh hơn thì sao chứ? Dù sao thì nó cũng sẽ bị xé xác mà thôi.
Rắn Lam cũng đã cảm nhận được cậu.
Cậu cảm giác thấy một cái bóng bao la đang dâng lên từ bên dưới để đón gặp cậu. Nó tràn trề sức mạnh đáng sợ và sự điên dại khủng khiếp...
Nhưng mà cậu không e sợ.
Cậu không biết cách e sợ.
Cậu chỉ biết thịnh nộ và khát máu.
Hai kẻ ở đây - một con rắn khổng lồ trong lớp vảy lam xinh đẹp và một con nhỏ hơn trong bộ giáp đen bóng, bọc trong bóng tối và ánh sáng trắng chói lòa - va chạm trong nước, khiến những làn sóng khổng lồ dâng lên trên bề mặt Dòng Sông Vĩ Đại.
Sự va chạm đầu tiên của họ đã là cuối cùng nếu cậu không vặn vẹo cơ thể vào khoảnh khắc sau cùng, né tránh cái mồm chết chóc của Rắn Lam và lặn xuống dưới bụng nó.
Cậu phải nhắc nhở bản thân...
Rằng cậu là Lạc Khỏi Ánh Sáng.
Cậu không phải một con Sinh Vật Ác Mộng vô tri. Cậu không phải một Quái Thú. Cậu khôn khéo, ứng biến, và điêu luyện. Cậu sở hữu ý thức chiến đấu của một chiến binh tài ba và một linh hồn mạnh mẽ của Bạo Chúa.
Đó là một việc kì lạ, để tin tưởng cậu là một con rắn với toàn bộ trái tìm mình, và vừa biết bản thân là một thứ khác. Đánh mất bản thân trong điệu nhảy này là quá dễ dàng...nhưng mà Tên Thật của cậu như là một ngọn đèn hiệu dẫn đường về nhà.
Cậu...Sunny...hiêu được cậu phải nhớ lấy bản thân nếu muốn sống sót. Hình dạng hiện tại của cậu là cực kì mạnh mẽ - có lẽ không hề kém so với dạng biến thân của một vị Thánh. Cậu có thể cảm giác được bức tường mà ngăn cậu nắm giữ bước thứ tư của Khiêu Vũ Bóng đang tan vỡ. Cậu có thể cảm giác sức mạnh dã thú, vô tận của mình.
Nhưng mà, ở trước Rắn Lam, sức mạnh đó gần như nực cười. Bất chấp những vết thương khủng khiếp đầy người con Quái Thú Vĩ Đại, nó vẫn mạnh hơn cậu vô số lần.
Đó là tại sao cậu phải xảo quyệt, khôn ngoan, và tỉnh táo nếu muốn giết được kẻ địch của mình.
Cậu cũng phải điên rồ và bị sự phẫn nộ áp đảo nữa.
...Cậu phải dẫn dắt sự phẫn nộ điên rồ của mình vào thành một lưỡi kiếm lạnh lùng và tàn nhẫn.
Sunny vặn cơ thể rắn của mình, né cái mồm của sinh vật cổ đại kia, và cắn răng vào một vết thương trên cổ Rắn Lam. Nhưng mà chỉ trong một giây thôi - từ bỏ việc xé ra một tảng thịt từ đó, cậu thả ra và phóng lên trên một tích tắc sau đó.
Vừa kịp lúc, bởi vì hàm của con thủy quái đã khép lại chỉ sau cậu một mét trong giây kế đó.
Hai con rắn họ tiếp tục chiến đấu dữ dội trong lúc bơi lên trên từ dưới sâu. Rắn Lam to, mạnh mẽ hơn hẳn, và cũng lấn át đến khủng khiếp. Con rắn đen nhỏ hơn và linh hoạt hơn, vòng quanh con quái thú đáng sợ kia và tung ra hết cú cắn này đến cú cắn khác.
Nhưng mà, ngay cả khi không bị hàm của con quái thú bắt trúng, Sunny vẫn phải chịu tổn thương nghiêm trọng.
Trong lúc cơ thể họ va chạm vào nhau, một phần lớn của Áo Choàng rạn nứt và tan vỡ. Bóng tối bên dưới gợn sóng, cấu trúc bên trong của vỏ vặn vẹo và tan vỡ. Những dòng chảy bạo lực mà được tạo ra từ cơ thể con Rắn Lam vượt ngang qua khiến cậu chậm lại một chút, và da thịt hắc ám của cậu bị cắt mở ra bởi những vây lưng của sinh vật kia.
Vỏ của cậu chảy ra bóng tối.
Tinh túy cậu bị thiêu đốt.
Tâm trí cậu chìm trong đau đớn và điên dại.
'Nhiều hơn! Nhiều hơn! Nhiều hơn!'
Mặc dù biết cái giá phải trả là tính mạng mình, Sunny vẫn cảm thấy thôi thúc cắn lấy kẻ địch và không thả ra, khiến kẻ địch đau đớn nhiều nhất có thể, kể cả nếu đó đồng nghĩa với cái chết.
Xé xác. Cắn nuốt. Hủy diệt.
...Thay vì vậy, cậu tiếp tục tránh né những đòn tấn công của Rắn Lam với sự thấu hiểu và kĩ năng, toàn bộ trong lúc vẫn tấn công với sự căm ghét và phẫn nộ mỗi khi có thể.
Và, trong lúc đó, cậu vẫn đang dẫn Quái Thú Vĩ Đại lên trên.
Cuối cùng, họ ra khỏi mặt nước và lại chiến đấu bên trên nước. Mặt trời đã không còn, và dòng sông vẫn chưa tỏa sáng.
Thế giới rung lắc tăm tối.
Với một tiếng rống đè nén, Sunny né răng nanh của Rắn Lam và cố cắn vào vết thương hở trên cơ thể tơi tả của nó, nơi mà xương trắng lộ ra ngoài. Nhưng mà, trước khi cậu có thể, cái đuôi của con thú điên cuồng đập vào cậu như một cỗ máy tông thành, khiến những mảnh vỡ của Áo Choàng bay qua không trung và một cơn đau điếng đánh vào linh hồn cậu.
'Argh!'
Sunny nặng nề ngã xuống nước, và một vòi nước sủi bọt trắng bay lên trời.
Rắn Lam phát ra một tiếng gầm gừ điên cuồng và lao về phía cậu, ý định cắn con sâu đáng ghét trước mặt nó làm đôi.
...Nhưng trước khi nó có thể thì hai mũi tên - một đen, một trắng - rơi xuống từ hắc ám và xuyên thủng thịt nó.
Thánh và Nephis đã tham chiến.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro