49 + 50
49 - Sóng dữ
Sunny cắn vào cột sống con Rắn Lam, thiêu đốt chút sức mạnh ít ỏi còn trong người thành sự bạo lực và phẫn nộ. Bóng tối và ngọn lửa chập chờn trên vảy mã não của cậu và quấn quanh cậu như một tấm vải liệm. Mắt cậu tỏa ra ánh sáng điên cuồng, khát máu và sát ý lạnh lẽo đến ớn lạnh.
Hàm cậu kẹp vào với đủ lực để nghiền nát ngọn núi.
...Nhưng mà cột sống con Quái Thú Vĩ Đại là mạnh mẽ hơn nhiều so với một dãy núi. Nó kháng cự răng nanh đen tuyền của cậu, không chịu gãy, nứt, hay thậm chí trầy.
'Chết! Chết đi!'
Nhấn chìm trong sự giận dữ, Sunny đặt toàn bộ quyết tâm của mình, toàn bộ sự căm ghét, và toàn bộ khát vọng vào việc nghiền nát thứ xương không thể phá hủy đó. Cậu bạo lực giật đầu trái phải, gặm nó như một con chó dại. Nếu cậu không thể cắn xuyên nó, cậu sẽ cưa đứt nó. Nếu không thể cưa đứt nó, cậu sẽ mài nó xuống...
Rắn Lam sẽ chết, cho dù thế nào đi nữa. Nó dù sao cũng đã chết được một nửa...
Nhưng mà, Sunny cũng vậy.
Cậu cảm nhận cơ thể khổng lồ của con thủy quái cổ đại di chuyển, và lạnh lẽo không chịu để ý đến nó. Con quái thú điên khùng kia có cố hủy diệt cậu như nào đều không quan trọng, thậm chí nếu nó có thành công cũng chả sao. Sunny đã vứt bỏ bản năng sinh tồn của mình. Con thú điên kia không thể chạm đến cậu với cái hàm đáng sợ của nó, có nghĩa là nó sẽ không thể ngay lập tức giết cậu.
Ngay lúc này cậu chỉ cần biết nhiêu đó.
Trong lúc răng nanh cậu cạ trên cột sống của Rắn Lam trong sự điên cuồng, cơ thể tàn tạ của con vật dâng lên và quấn lấy Sunny như một kiềm hủy diệt. Một khi cậu bị thân thể nó vòng quanh bắt lấy, thì sẽ không có trốn thoát nữa...cậu biết vậy, nhưng không quan tâm.
Cậu chỉ quan tâm đến cảm giác có một vết nứt mảnh, nông hiện ra dưới răng mình. Cột sống con rắn khổng lồ... đang chịu thua.
'Chết đi!'
Trong lúc sự vui sướng đen tối tràn qua tim cậu, những vòng cơ thể nó căng lại, nghiền nát bộ vỏ tơi tả của cậu. Sức mạnh trong chúng là không như bất cứ thứ gì Sunny từng trải nghiệm. Nó thật sự và hoàn toàn khủng khiếp.
Với sức mạnh khủng khiếp, Rắn Lam biến bộ mai cẩm thạch của Áo Choàng thành bụi đá. Cơ thể rắn bên dưới cũng ngay lập tức bị phá vỡ, những vảy mã não tan tành, những mảnh xương vỡ sắc bén đâm xuyên da và lồi ra từ những vết thương rùng rợn.
Có cơn đau điếng hoa mắt...nhưng Sunny không quan tâm.
Càng nhiều vết nứt hơn nữa đã xuất hiện trên cột sống con vật, lan tỏa và liên kết vào nhau, và cậu có thể cảm giác cơ thể khổng lồ của kẻ địch co giật trong đau đớn. Cậu cũng có thể cảm giác mảnh xương chìm vào dưới răng nanh mình.
Thay vì chật vật cứu lấy bản thân Sunny hung hăng cắn xuống cột sống thương tổn của con rắn khổng lồ và kiên trì nỗ lực điên cuồng bẻ gãy và tàn phá nó.
'Để xem tao với mày ai chết trước, con rắn già...miễn sao...mày chết trước...tao không ngại chết sau...'
Vây lưng của con Quái Thú Vĩ Đại dễ dàng cắt vào bộ vỏ của cậu, chém nó mở toang như một lưỡi cưa. Thay vì máu, hắc ám tràn ra từ con rắn bị mổ xẻ, chỉ để tiêu tan và biến mất trong nước lung linh.
Sunny đè hàm răng của mình xuống với một sự thịnh nộ hoàn toàn áp đảo...và cuối cùng cảm giác được xương vỡ vụn bên dưới cú cắn của mình.
'Hiện thân của mình sẽ bị phá hủy? Hay là không?'
Mà cũng không quan trọng lắm...
Giết kẻ địch là thứ duy nhất quan trọng. Không có gì khác cả! Một âm thanh kì lạ mà một nửa như tiếng hét bệnh hoạn một nửa như gào thét đau đớn phát ra khỏi mồm cậu. Hàm răng trên dưới của cậu đang chậm rãi di chuyển về phía lẫn nhau.
Cùng lúc, thương tổn mà cơ thể cậu đã nhận gần đến mức thảm họa. Nhìn như nào đi nữa, thì bộ vỏ của cậu đáng lẽ đã là tan tành - nhưng mà Sunny đã đắm chìm thật sâu vào trong cảm giác làm một con rắn đến mức sự tin tương tuyết đối của cậu vẫn đang giữ nó tồn tại.
Cậu cảm giác bóng tối tách ra trước lưỡi sắc bén của vây con vật kia, mở ra một đường thẳng đến hiện thân bé tí trốn trong chúng. Tử vong đang nhanh chóng đến gần...
Nhưng mà cùng lúc, cậu cảm thấy cột sống con Rắn Lam vỡ tan trong lúc răng nanh cậu chìm vào trong tủy ngọt ngào của nó.
Con quái thú điên rồ co giật và phát ra một tiếng rống đau đớn tê liệt. Nhưng mà, cũng như Sunny, nó không biết cách đầu hàng. Nó cũng chỉ có giết chóc trong tâm trí, và vì vậy, thân thể nó bóp chặt hơn nữa, nghiền ép và cắt xé con sâu đáng ghét này với sự thịnh nộ không thể giải tỏa.
Lớp bóng phòng ngự của Sunny bị hủy diệt là vấn đề tính bằng giây.
"Chết!"
Cậu không biết liệu cậu đang kêu gọi cái chết của kẻ địch, hay là chào đón của bản thân mình.
Trong một tích tắc, ngọn lửa bóng tối tỏa ra từ cơ thể tàn tạ của cậu cháy lên với sự mãnh liệt choáng váng. Trong tâm trí Sunny, mọi thứ biến mất. Thứ duy nhất còn lại là một tín niệm tối cao là giết kẻ địch.
Hàm cậu ngậm chặt lại với một tiếng vỗ điếc tai.
...Trong giây kế tiếp, không có gì ngoài đau đớn.
Sunny mất đi thị giác, thính giác, khứu giác, và xúc giác...thậm chí giác quan bóng cũng không còn, để cậu trong một vực thẳm trống rỗng nơi thứ duy nhất tồn tại là đau đớn.
Toàn bộ ý nghĩ của cậu bị thiêu hủy, và toàn bộ nhận thức bị lưu đày bởi sự tra tấn.
'A...a...'
Cậu thậm chí không thể hét lên, bởi vì cậu không còn nhớ cách.
Nhưng mà bất chấp toàn bộ thứ đó...
Cậu thỏa mãn. Cậu sung sướng.
Cậu vui vẻ.
'Mình...mình...mình...đã giết nó. Đúng không?"
Không có cách nào để biết cả.
Nhưng rồi...
Như thể trả lời tiếng kêu gọi yếu ớt đó, một giọng nói quen thuộc thì thầm:
[Bạn đã giết một Quái Thú Vĩ Đại, Daeron Của Biển Chạng Vạng.]
[Bạn đã nhận được một Ký Ức.]
Tiếng thì thầm tràn vào linh hồn cậu trong lúc hắc ám đến gần tâm trí cậu.
[...Bóng của bạn trở nên mạnh hơn.]
Trong lúc hòn đảo hắc ám lúc lắc dưới sự tấn công của những cơn sóng dữ, có thể nhìn thấy hai bóng dáng tan vỡ trong nước dữ dội, chậm rãi trôi xa nhau.
Một, to hơn nhiều, có một vết thương khủng khiếp trên cổ. Cột sống nó hoàn toàn bị bẻ gãy, và nó đã bị đứt đầu hơn một nửa. Một ngọn lửa của sự điên dại không tả nổi chậm rãi phai đi từ con mắt thương tổn của con thủy quái, ánh mắt mà khóa vào hình dạng bất động của kẻ địch ngay cả sau khi đã chết.
Cơ thể Rắn Lam đang chậm rãi biến mất trong dòng nước xinh đẹp tỏa sáng, chìm xuống càng lúc càng sâu hơn.
Cái bóng còn lại, nhỏ hơn, bị xé rách và tan nát không thể nhận ra nổi. Cơ thể rắn của con thú mã não bị chặt chém và tan vỡ, với những vết thương khủng khiếp trên khắp chiều dài cơ thể. Nó có vẻ chuần bị tiêu tan thành một đống bóng tối không vật chất...
Nhưng trước khi nó làm vậy, một bóng người duyên dáng trong bộ tunic trắng tung bay nhảy xuống từ dốc cao của đảo và ném mình vào cơn sóng dữ.
Chật vật chống lại dòng chảy điên cuồng, Nephis chịu đựng cơn đau từ Khiếm Khuyết và bơi về phía con rắn mã não.
50 - Người đẹp và quái vật
Sunny chìm trong một biển đau đớn. Tâm trí cậu, chút ít ỏi còn sót lại, đã trở nên yếu ớt và dễ dàng tan vỡ, sẵn sàng sụp đổ bất cứ lúc nào. Nhưng mà nó vẫn chưa sụp đổ. Thật ra thì, cũng có một tin tức tốt. Việc cậu có thể cảm giác đau đớn có nghĩa là cậu vẫn còn sống. Việc cậu còn sống...có nghĩa là Rắn Lam đã chết. Nếu không thì, nó đã dứt điểm Sunny rồi.
'Mình...đã thắng...'
Đó là một sự an ủi nhỏ. Cơn đau đớn là không chịu nổi đến mức cậu gần như ước gì bản thân chết đi. Nhưng mà, Sunny quá lưu luyến tính mạng để vứt bỏ nó - nếu như có một cơ hội nhỏ bé nhất để sống sót, cậu sẽ tuyệt vọng bám víu nó với mọi thứ mình có. Trước đó, cậu đã làm vậy chỉ vì không bằng lòng... nhưng giờ, có những thứ mà cậu trân trọng và có những mục tiêu mà cậu ao ước đạt được. Cậu thật sự muốn sống.
'Chuyện...quái gì...đang xảy ra?'
Khó để hình thành những ý nghĩ đàng hoàng, nhưng mà cậu bằng cách nào đó đánh giá tình trạng hiện tại của mình. Đau đớn đang lấn át, mất đi mọi giác quan...cậu đang bị sốc. Cậu đang bị sốc đau đớn bởi vì việc hiện thân bóng tối nhận được tổn thương nghiêm trọng. Linh hồn cậu đã bị thương nghiêm trọng. Có nghĩa là...gì? Cậu không biết. Cậu nên làm gì? Có thể làm gì hay không? 'Argh...đau thật sự...'
Hiện tại, Sunny quyết định làm hết sức để chịu đựng cơn đau và giữ tâm trí mình không hoàn toàn vỡ vụn. Đó là không dễ, hay thoải mái, hay thậm chí là khả thi... nhưng mà cậu vẫn kiên trì. Cậu kiên trì với toàn bộ thứ mình có. Và, sau thời gian dài tra tấn, cuối cùng có sự thay đổi. Sunny có vẻ đã lấy lại thính giác. Thứ đầu tiên cậu nghe thấy là tiếng khóc vặn vẹo của Neph:
"Sunny! Đừng có chết! Làm ơn đi mà!"
Cậu cảm thấy khó chịu kì lạ.
'Cứt thật...đó là một mệnh lệnh, phải không vậy?'
Cô ta nói không giữ lời! Mà cũng không thể thay đổi gì... sẽ rất tuyệt vời nếu Nephis ra lệnh cho cậu sống sót và bằng cách ma thuật nào đó cơ thể cậu tự động lành lại mọi vết thương. Nhưng mà Sunny phải có thể thực hiện mệnh lệnh thì Liên Kết Bóng Tối mới có thể buộc cậu hành động - hay là không hành động. Nên, nếu Nephis đột nhiên quyết định ra lệnh cho cậu mang mặt trăng đến cho cô một ngày nào đó, thì nhiều nhất là cậu sẽ cố gắng hết sức mà không có kết quả mà thôi.
...Và với lại, cậu vốn đã cố hết sức để sống sót rồi!
'Thật sự chứ, cô ta coi mình là người như nào hả?'
Nephis vốn là người đã gọi cậu là một con gián. Là một lời khen. Đương nhiên, cậu sẽ làm mọi thứ trong khả năng để sống sót rồi. Cần gì phải kêu với gọi chứ...
Sunny chậm chạp nhận ra những ý nghĩ của bản thân đang trở nên dài hơn và rõ ràng hơn.
'Có gì đó thay đổi...'
Dần dần, những giác quan của cậu trở lại, từng thứ một. Đầu tiên là thính giác, theo sau là giác quan bóng, rồi xúc giác, khứu giác, vị giác, và cuối cùng là thị giác. Nhưng mà đều là lộn xộn cả - thị giác cậu mù mờ, và những giác quan khác thì cũng rối loạn.
Cũng có nhiều đau đớn hơn nữa, lần này là đau đớn thể chất.
'Tại sao mình lại cảm giác đau đớn chứ? Mình hiện tại tính đúng ra là một cái bóng được hiện hữu...'
Có lẽ đó là cơn đau ma. Mặc dù Sunny không sở hữu cơ thể người vào lúc này, tâm trí cậu vẫn là của một nhân loại. Và khi tâm trí ghi nhận tổn thương đáng sợ mà đã được gây ra với cơ thể bóng tối của cậu, thì nó đã phản ứng theo cách duy nhất mà nó biết được - hoảng loạn và nhấn chìm bản thân với đau đớn.
'Nguyền rủa...'
Sunny nghiến răng, và bị giật mình trước việc cậu lại có khả năng nghiến răng. Ngạc nhiên hơn nữa là việc đó là răng nanh chứ không phải răn bình thường đang đè vào nhau. Bộ vỏ của cậu có vẻ như đã duy trì, bằng cách nào đó.
Cuối cùng, cậu trở nên đủ tỉnh táo để hiểu được tình hình hiện tại.
Nước hỗn loạn của Dòng Sông Vĩ Đại vẫn còn tỏa ra ánh sáng nhẹ nhàng, cho thấy đang vẫn là đêm. Hơn thế nữa, cậu cho rằng không đến một phút đã trôi qua kể từ khi kết thúc trận chiến với Rắn Lam...với Daeron Của Biển Chạng Vạng.
Cậu biết là vậy bởi vì cái xác khổng lồ của con Quái Thú Vĩ Đại hung hăng kia vẫn còn nhìn thấy được, nó đang chậm rãi chìm xuống đáy sông. Cái bóng đáng sợ của con thủy quái cổ đại đang trở nên nhỏ hơn trong lúc nó ngã vào độ sâu không tưởng và tiêu tán trong ánh sáng xinh đẹp dưới đó.
Một đống cảm xúc phức tạp trộn lẫn trong tim Sunny khi cậu nhìn thấy kẻ địch của mình đã chết. Có sự vui sướng hắc ám, một chút buồn bã, tôn trọng, căm ghét, tò mò, nghi ngờ...và cũng có một cảm giác tiếc nuối mạnh mẽ. Đó là một mảnh hồn Tối Thượng đang biến mất vào đáy sâu! Cậu rên rỉ.
Chuyển sự chú ý khỏi cơ thể của con thủy quái, Sunny cố hiểu chuyện gì đang xảy ra ở xung quanh. Cậu nhận thức cơ thể rắn dài của mình, bây giờ tan nát và bị xé rách. Nó cảm thấy yếu ớt - dễ hiểu, nhưng mà còn yếu hơn như vậy nữa.
'Ngọn lửa linh hồn...'
Lửa linh hồn đã không còn nữa. Cậu lúc này chỉ được tăng cường bởi năm cái bóng. Cuối cùng, Sunny phát hiện Nephis. Dáng người nhỏ bé của cô đang ở trên cậu. Cô chắc là đã leo lên cơ thể khổng lồ này trong lúc cậu nổi lềnh bềnh trên nước, bị cơn đau khiến cho tê liệt và muốn bất tỉnh. Cả hai bàn tay cô đang đè lên những tấm vảy đen tan vỡ, và ánh sáng trắng mềm mại đang tỏa ra từ làn da cô.
'A...cô ta chắc là đã lấy lại ngọn lửa...'
Nephis hiện đang chữa trị cho cậu.
'Nhưng mà...'
...Đột nhiên, dáng người rạng rỡ của cô nổ tung với ánh sáng, đẩy lùi hắc ám của đêm như một ngôi sao thật sự. Sunny cảm thấy sự ấm áp quen thuộc - lúc này mãnh liệt hơn nhiều so với trước kia - tràn vào cơ thể cậu như một dòng lũ. Và, được sự ấm áp đó ôm ấp, cơ thể tan vỡ của cậu khôi phục lại. Trong lúc cậu cảm nhận được nó, cậu giật mình khi thấy linh hồn bị thương nặng của mình cũng đang lành lại. Hiện thân bóng tối bị hủy diệt một nửa của cậu được khôi phục trở lại trạng thái hoàn mĩ. Và, bất ngờ là, ngay cả bộ vỏ rắn cũng đang tự kết lại vào nhau. Vết thương khủng khiếp khép lại, những thứ vảy mã não tan vỡ cũng khôi phục lại.
Đến khi ánh sáng của Neph yếu đi và tắt hẳn, Sunny đã tốt như mới. Cơn đau mà đã tra tấn cậu rút lui, rồi hoàn toàn biến mất. Cậu đã một lần nữa sống trở lại. Nephis ngã vô lực trên lưng rộng của cậu. Cô nằm bất động vài giây, rồi kéo cơ thể dậy và nắm lấy hai cái gai giống sừng trên đầu cậu, nơi vây lưng kết thúc.
'Đúng rồi...'
Rắn Lam đã chết, nhưng mà họ vẫn còn lâu mới an toàn. Thật ra thì, họ đang ở trong nguy hiểm cực kì, hơn hẳn lúc con Quái Thú Vĩ Đại vẫn còn sống. Đó là vì không còn ai ngăn cản con Bướm Hắc Ám chiếm lấy xác con Rùa Đen nữa. Tệ hơn nữa, sinh vật đáng kinh tởm kia chắc chắn là đã thấy một ngôi sao chói lòa vừa đột nhiên thắp sáng màn đêm. Nó chắc chắn sẽ bay xuống chỗ họ ngay mà thôi.
Nên, đến lúc cho phần thứ hai của kế hoạch.
'Chúng ta thật sự đã đến được bước này hử?'
Đã đến lúc rời khỏi hòn đảo hắc ám, và chạy.
'Đi thôi, Neph...'
Hủy đi Thánh, Sunny dùng một tích tắc để tập trung sức mạnh lan tỏa trong cơ thể rộng lớn của mình. Rồi, với Nephis trên lưng, cậu cúi đầu và lặn vào dòng nước lung linh, chảy bất tận của Dòng Sông Vĩ Đại.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro