Chương 22

  " Tại sao em lại ở cùng tộc chủ thế?"
Việc nhìn một Ma Cà Rồng duy chuyển với tốc độ ánh sáng thì Minh Trúc không còn ngạc nhiên nữa mà thứ khiến cô phải trố mắt ra chính là câu hỏi của Thanh Ngọc. Chỉ mới vào nhà thôi mà cô đã có thể xác định được Mavis có tồn tại ở đây quả là không đơn giản chút nào.
" Ngài ấy đang ở trong đó"
Thanh Long xác định được vị trí của Mavis thì liền tung cửa tiến vào trong. Cảnh tượng trước mắt cậu chính là một Mavis nằm lơ lửng trên không và một cô gái đang trố mắt nhìn cậu. Không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng khi thấy một vòng khí bảo phủ cơ thể Mavis, chứng tỏ chủ nhân mình đang ngủ nên ngay lập tức Thanh Long liền kéo cô gái lạ mặt kia ra ngoài.
" Hai cô không được làm phiền tộc chủ nghỉ ngơi"
Thanh Long bỏ cô gái ra trừng mắt bảo. Thái Trân bị kéo ra ngoài bàng hoàng chạy lại núp sau lưng Minh Trúc sợ hãi. Thấy thế Thanh Ngọc liền lên tiếng trách móc Thanh Long.
" Cậu không nên làm em ấy sợ chứ? Với lại đây là nhà của Minh Trúc, cậu hơi bị quá tay rồi đấy"
" Hai ngươi đến đây làm gì thế?"
Đột nhiên từ trong căn phòng phát ra một tiếng nói trầm ấm đầy uy lực. Biết ngay là Mavis đã tỉnh giấc nên Thanh Long và Thanh Ngọc liền chạy vào cúi chào chàng trai đang ngồi trên ghế.
" Chúng tôi không thấy ngài vào điện nên lo lắng đến đây để tìm ngài ạ"
Thanh Long trả lời bằng giọng dứt khoát.
Bị hai người xem như mình là trẻ con nên Mavis có phần tức giận nhưng sau đó cũng nguội lại và bảo.
" Hai ngươi trở về đi, ta có một ít chuyện cần phải ở lại nơi này"
" Nhưng mà từ trước đến giờ ngài chưa từng tiếp xúc với con người, tôi chỉ sợ ngài sẽ gặp rắc rối mà thôi"
" Ngươi không cần lo, ở đây đã có Minh Trúc rồi, với lại ở Hoàng Triều cũng cần hai ngươi lo liệu. Về đi"
" Nhưng mà"
Dù Mavis có nói gì thì Thanh Long và Thanh Ngọc vẫn còn lo lắng cho cậu. Dù sao thế giới Ma Cà Rồng vẫn là thứ gì đó rất xa lạ với một Ma Cà Rồng thuần chủng như cậu. Đó là lí do tại sao hai người vẫn muốn ở lại bảo vệ Mavis.
" Các ngươi dám cải lại lệnh của ta?"
Tuy nhiên lệnh vẫn là lệnh, dù hai ngươi có muốn ở lại bảo vệ cho cậu nhưng khi câun ra lệnh thì cho dù hai người có là phó chủ cũng chẳng dám khước từ.
" Tuân lệnh"
Bất đắc dĩ lắm hai người mới cúi đầu nhận lệnh vì họ không muốn nhìn thấy thái độ tức giận của Mavis. Cũng vì Thanh Long dám cải lời cậu ba năm trước nên cả hậu viên Hoàng Triều đã bị cậu thiu rụi tất cả, ngay cả vườn hoa cũng đều bị cháy nốt. Khó khắn lắm người của Hoàng Triều mới có thể khôi phục lại hậu viên nên bây giờ họ không muốn cảnh tượng đó lặp lại lần nữa.
" Tộc chủ mà gặp bất cứ chuyện gì thì tôi sẽ hỏi tội cô"
Thanh Long giương ánh mắt xanh lè của mình lên đe dọa Minh Trúc xong thì liền cùng Thanh Ngọc biến mất vào bóng tối.
" Thật là nhiều chuyện. Đi thôi"
Mavis khịt mũi nói vẻ khó chịu rồi đi lại kéo tay Minh Trúc rời khỏi phòng và đi về hướng cửa chính.
" Đi đâu vậy?"
Minh Trúc bị kéo lê đi chớ vớ nói vọng theo. Ở phía sau Thái Trân ngơ ngác nhìn hai người từ từ rời khỏi căn nhà qua cánh cử dần dần đóng lại.
" Không phải con người các cô luôn ăn sau khi thức dậy sao?"
Mavis vừa kéo vừa nói. Minh Trúc là người bị kéo nên cảm thấy khó chịu nhưng cô không thể nào giật tay mình ra khỏi nắm tay gọng kiềm của Mavis được.
" Anh buông tôi ra coi, đau quá à"

Mavis đột ngột dừng lại, theo quán tính Minh Trúc lại đập vào lưng cậu một cái bực mình nói.
" Sao anh không bao giờ bỏ cái tật đó vậy hả? Có biết..."
" Món nào ngon nhất ở đây?"
Chưa kịp nói xong Mavis nhanh chóng cắt ngang lời nói của cô. Khá ngạc nhiên vì Mavis muốn đòi ăn đồ ăn loài người nhưng cô cũng khá mừng vì có một Ma Cà Rồng chịu hòa nhập với con người. Chính vì thế ngay lập tức cô trổ tài hướng dẫn viên du lịch của mình ra.
" Nói cho mà nghe nghe, ở nước tôi món gì cũng ngon hết. Nếu anh muốn ăn thì cả đời của anh ăn cũng không hết nữa"
" Thật vậy sao?"
" Tất nhiên rồi. Chưa kể mấy món tráng miệng nữa đó nghen"
Minh Trúc tự hòa kể tất tần tật về ẩm thực nước nhà cho Mavis nghe.
" Vậy cô dẫn tôi đi ăn cái món gọi là phơ gì đó đi. Hồi đó tôi có nghe Thanh Long khen về món này nhiều lắm"
Mắt Mavis sáng rực lên khi nghĩ tới cảnh được thưởng thức một bát phở nóng hổi mà Thanh Long từng nhắc tới.
" Phở chứ không phải phơ. Nhưng mà Ma Cà Rồng có biết ăn đồ ăn con người không?"
" Tôi không biết nhưng chuyện gì cũng có thể thử? Đi thôi"
Nhìn vẻ rạng rỡ của Mavis, Minh Trúc cảm thấy cơ thể mình như có một cảm xúc gì đó khó tả lắm. Cảm giác đó khiến cô không thể rời mắt khỏi Mavis được.
" Cô không sao chứ?"
Giật mình với câu hỏi của Mavis, Minh Trúc lắc đầu cười gượng bảo không sao rồi dẫn đầu đi trước.
Miệng thì nói vậy nhưng cô không hiểu sao trái tim của cô lại đập nhanh hơn bình thường, hai gò má thì nóng bừng lên như vừa mới bị ngâm trong chậu nước ấm vậy.
Đi một lát hai người cũng ghé vào một quán phở bò ven đường. Ban đầu Mavis có vẻ râta bực bội vì có rất nhiều người cứ trố mắt nhìn vậu vẻ nghi ngờ nhưng sau đó mọi việc cũng trở lại bình thường. Hai người ngồi bàn ở phía trước quán và gọi ngay hai tô phở bò.
" Mọi người lúc nãy có lẽ nghi ngờ anh là Ma Cà Rồng hút máu người nên mới có thái độ như vậy. Đừng bận tâm nhe"
Sợ Mavis sẽ gây nguy hiểm đến mọi người nên Minh Trúc nhanh chóng nhắc nhở trước. Cũng phải thôi đặc tính của Ma Cà Rồng là chuyên mặc bộ trang phục màu đen nên chỉ cần con người nhìn thấy bọn người mặc trang phục toàn màu đen là họ nghĩ ngay đến bọn quỷ khát máu. Tuy nhiên, nhờ giờ này là ban ngày nên mọi nghi ngờ dồn về Mavis đều tan biến mất, nếu giờ này là ban đêm thì không chừng mọi người đã chạy tán loạn cả rồi.
" Hai cháu ăn ngon miệng nhé"
Cô chủ quán bưng hai tô phở thơm phức mùi đặc trưng của bánh phở và nước lèo khiến hai cô cậu không thể cưỡng lại được nữa.
" Cảm ơn cô ạ"
Minh Trúc lễ phép cảm ơn cô chủ quán xong thì liền lấy đũa và muỗng xơi ngay. Nhìn Minh Trúc cầm đũa ăn ngon lành, Mavis cảm thấy khó chịu lắm nhưng cậu không thể làm gì được vì từ nhỏ tới giờ cậu chỉ có mỗi việc uống sương Etiolia mà thôi.
Không chịu thua, Mavis liền rút hai chiếc đũa ra và bắt chước cách cầm đũa của Minh Trúc. Chỉ một chốc là Mavis đã có thể dùng đũa và muỗng để ăn phở y như một con người.
" Anh đúng là thiên tài đấy. Không hổ danh là Ma Cà Rồng"
Minh Trúc nhìn thấy Mavis sử dụng thành thạo cách cầm đũa thì ngạc nhiên lắm, nhưng điều mà khiến cô không rời mắt khỏi Mavis được chính là một Ma Cà Rồng đang ăn thức ăn con người một cách tự nhiên.
" Ngon quá. Tôi không ngờ đồ ăn con người cong ngon hơn cả sương Etiolia nữa đấy"
Mắt Mavis sáng lên như đèn xe, gương mặt cậu giãn ra phấn khích khi từng miếng phở, từng miếng thịt tan dần trong khoang miệng của cậu, đặc biệt là nước lèo không có gì tuyệt vời hơn giây phút này nữa.  

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #macàrồng