Ngoại truyện: Trưởng thành. (6)

Jihoon biết hôm nay Sanghyeok được nghỉ, nhưng cậu không trả lời hắn ngay. Jihoon chờ hồi lâu mới nhận được câu trả lời từ Sanghyeok.

Sanghyeok: [Ừ.]

Sự lạnh lùng đập thẳng vào mặt, dù là ai cũng nhìn ra Sanghyeok không muốn nói nhiều thêm.

Jihoon cố giữ bình tĩnh, vờ như không biết, hỏi: [Mai mấy giờ qua?]

Sanghyeok lại thật lâu không đáp, cả buổi trời chỉ nhắn một tin: [Tổng giám đốc Jeong, tôi bận chút việc, mai chưa chắc sang được.]

Chưa chắc sang được, nghĩa là mai sẽ không sang, hay là sau này không sang nữa?

Ngực Jihoon phập phồng kịch liệt, hắn hít sâu vài hơi, kể từ khi quen biết Sanghyeok, pheromone đã lâu không dao động mạnh bấy giờ lần nữa cuộn trào trong cơ thể, khiến đầu hắn nhói lên từng cơn.

Jihoon xoa huyệt thái dương, chợt cười gằn.

Sanghyeok muốn kết thúc cuộc giao dịch này thì đã sao?

Hắn không đồng ý, cuộc giao dịch này đừng hòng dừng lại.

Dù Sanghyeok muốn bỏ trốn cũng trốn vào xó nào, từng ngóc ngách trên thế giới này đều có sản nghiệp của hắn, cậu đặt chân đến đâu chăng nữa cũng nằm trong lòng bàn tay hắn thôi.

Cả cuộc đời cậu đều gói trọn trong tay hắn.

Jihoon ngẫm nghĩ một lúc, đầu tiên là gọi điện thoại cho viện trưởng bệnh viện nơi Sanghyeok làm việc, hỏi thăm địa chỉ cư trú của gia đình Sanghyeok, sau đó hiếm khi cho mình một ngày nghỉ để đến dưới lầu nhà Sanghyeok chờ đợi.

Mặt trời ngả về tây, đèn hoa rực sáng, theo dòng thời gian trôi, người đi trên phố cũng ngày càng thưa thớt cho đến khi trở nên vắng ngắt.

Jihoon đã bảo tài xế về từ trước, tự mình ngồi trong xe chờ.

Hắn đã một đêm không ngủ, từ tối đến sáng, hắn mở trừng mắt nhìn ánh rạng đông đầu tiên trong ngày ló dạng, dòng người lần nữa trở nên tấp nập, ấy thế mà vẫn chẳng thấy bóng dáng Sanghyeok đâu.

Đèn nhà Sanghyeok chưa từng sáng lên dù chỉ một lần.

Sanghyeok đi thâu đêm không về, chẳng biết đến nơi nào.

Jihoon nắm chặt điện thoại, lái xe về công ty.

Hắn sẽ chờ thêm chút nữa, xem hôm nay Sanghyeok có đến tìm mình hay không. Nếu không tìm... hắn sẽ bắt đầu ra tay, từ nay về sau cử người chuyên giám sát Sanghyeok, kiểm soát hành tung của Sanghyeok từng giờ từng phút.





Hôm nay Tổng giám đốc Jeong cộc cằn lạ thường, người ở tổng bộ đều e dè run rẩy, sợ rằng bất cẩn chút thôi sẽ chọc giận Jihoon, dây lửa vào người.

Trưởng phòng vừa báo cáo xong, mếu máo bước ra khỏi văn phòng Jihoon, chạm mặt trợ lý của hắn bên ngoài.

Trợ lý dè dặt hỏi: "Thế nào, hôm nay tâm trạng sếp Jeong tốt chứ? Có mắng chửi trừ lương gì không?"

"Tệ lắm." Trưởng phòng nhăn nhó mặt mày, sờ cái đầu sắp trụi lủi của mình, "Mấy sợi tóc còn sót lại của tôi đều bị cậu ấy mắng cho rơi hết rồi, cậu chuẩn bị sẵn tâm lý đi."

Trợ lý nuốt nước bọt, chờ Trưởng phòng đi rồi thì hít sâu lấy can đảm, gõ cửa văn phòng Jihoon.

Sau khi bước vào, trợ lý lập tức nhìn xuống mũi giày.

"Cậu lại có chuyện gì nữa?" Jihoon hầm hừ.

"Sếp Jeong, bên dưới có người nói muốn gặp sếp." Trợ lý dè dặt đáp.

Nhân lúc Jihoon chưa nổi cơn tam bành bảo mình và người đến cùng cút ra ngoài, trợ lý vội nói nguyên nhân: "Người muốn gặp sếp cũng chính là người em từng điều tra, là bố của bác sĩ Lee, người bán căn hộ lại cho bác sĩ Lee. Em sợ có vấn đề nên lên báo với sếp."

Bố Sanghyeok? Ông ta đến đây làm gì?

Như nghĩ đến điều gì, Jihoon nhíu mày: "Cậu dẫn ông ta lên đây đi."

Lúc đến trước cửa công ty Jihoon, Sanghyeok nhìn đồng hồ, thở phào.

Muộn hơn ngày thường, nhưng hôm qua Jihoon có nói hôm nay luôn ở công ty, nên chắc không có chuyện bỏ lỡ nhau đâu nhỉ.

Mấy hôm nay cậu sang chỗ một người bạn Omega hễ đến kỳ phát tình sẽ có phản ứng rất mạnh để chăm sóc cậu ta, nhân tiện cũng trông giúp cửa hàng, bận đến đầu tắt mặt tối, chẳng còn thời gian nghỉ ngơi hay trò chuyện gì nữa.

May mà hôm nay người bạn đó đã ổn định, có thể sử dụng thuốc ức chế, cậu cũng dành được ít thời gian sang đây.

Cậu muốn nhắc đến vấn đề hợp đồng giữa họ, cậu đã không cần số tiền lớn nữa, thế nên bây giờ hợp đồng này đã chẳng còn ý nghĩa gì.

Cậu chưa nghĩ kỹ tiếp theo sẽ làm thế nào, chỉ biết rằng mình không muốn giữ mối quan hệ giao dịch tiền bạc như trước, bởi làm như vậy sẽ khiến cậu có cảm giác đang bán mình.

Sanghyeok thường xuyên ra vào công ty Jihoon nên chẳng ai ngăn cản cậu cả, chị gái lễ tân còn mỉm cười với cậu.

Sanghyeok cười lại với cô, vào trong thang máy lên thẳng tầng của văn phòng Tổng giám đốc điều hành.

Thang máy vang tiếng thông báo, cửa mở, Sanghyeok đã đến tầng làm việc của Jihoon.

Tầng này không đông đúc ồn ã như những tầng khác, ngoài cửa vắng tanh không một bóng người. Sanghyeok đã quá quen với việc này, đang định bước tới thì nghe thấy giọng nói xa lạ nhưng cũng rất quen thuộc vọng ra qua cánh cửa khép hờ.

"Tổng giám đốc Jeong, tôi không nói bậy đâu, tôi chăm Sanghyeok từ nhỏ, tính nó thế nào tôi là người rõ ràng nhất, nó vô tâm lắm, không biết thương người là gì! Bây giờ tích đủ tiền rồi, sao nó thèm để tâm đến việc sống chết của cậu nữa, chắc chắn sẽ bỏ đi thôi!"

Dòng máu toàn thân bỗng chốc như đông cứng lại, mặt Sanghyeok tái nhợt.

Tại sao bố cậu lại ở trong văn phòng của Jihoon?

Vả lại còn bôi nhọ cậu một cách trắng trợn như vậy, thốt ra những lời thậm tệ về cậu trước mặt Jihoon.

"Tôi là bố nó, bây giờ tôi đã trở nên như vậy rồi mà còn chẳng thấy nó giúp đỡ. Con người nó kiêu căng cứng đầu, xưa nay không chịu để người khác chạm vào. Tổng giám đốc Jeong, đừng bảo cậu còn nuôi hy vọng nó rũ lòng từ bi, kiếm đủ tiền mà vẫn đến giúp cậu chữa bệnh vì lo lắng cho cậu nhé? Hừ, nó không tốt bụng vậy đâu!"

Bấy giờ Sanghyeok chỉ muốn xông ngay vào trong, nhưng những trải nghiệm quá khứ đã khiến cậu chai sạn đến mức không đưa ra bất cứ phản ứng nào, cậu lặng lẽ dời bước đến một góc khuất nhưng vẫn có thể nghe rõ giọng họ, tiếp tục theo dõi cuộc đối thoại của hai người.

Jihoon không hề cắt ngang, chờ bố Sanghyeok kể lể một tràng dài mới hời hợt rằng: "Ông biết cũng nhiều nhỉ."

Bố Sanghyeok gật đầu khom lưng: "Đâu có đâu có, thường ngày nó cư xử chẳng ra trò, do đồng nghiệp của nó ngứa mắt việc nó làm, lại lo cho Tổng giám đốc Jeong nên mới kể tôi nghe."

Sanghyeok đứng bên ngoài siết chặt nắm tay.

Thế gian này không có bức tường nào kín gió, cậu là người thuần Beta, quả thật có vài người trong bệnh viện biết chuyện cậu ký hợp đồng với Jihoon.

Cậu tự cho rằng bản thân mình chẳng có lỗi với ai, nhưng rõ ràng cậu chính là kẻ được lợi nhất trong cuộc giao dịch này, đủ để khiến những người bên ngoài ganh tỵ, muốn cậu ngã thật đau.

Nhưng cậu đâu có làm gì.

Sanghyeok nghe thấy tiếng cười nhạo của Jihoon, tiếng cười kéo cậu ra khỏi mạch suy nghĩ tiêu cực.

"Nên ông tới tìm tôi làm gì?" Jihoon hỏi.

"À." Tới vấn đề chính rồi đây, bố Sanghyeok xoa tay, trông hơi căng thẳng, "Thì là, muốn hợp tác một vụ đôi bên cùng có lợi với cậu."

Jihoon im lặng, bố Sanghyeok tiếp tục trình bày chi tiết về một kế hoạch đầy cám dỗ: "Là vầy, tôi sẽ tạm giao căn hộ cho cậu trước, còn cậu chỉ cần chi trả một ít tiền cho tôi hằng tháng. Vậy thì nhà nằm trong tay cậu, cậu lo gì nó bỏ chạy nữa? Cứ nắm thóp của nó, cả đời này nó cũng sẽ ngoan ngoãn vâng lời thôi, cậu thấy sao?"

Sanghyeok lặng người.

Cậu đã thấy rõ thủ đoạn tàn nhẫn của bố vào hồi cấp ba nên mới rời nhà đi. Nào ngờ nhiều năm sau, cậu lại lần nữa cảm nhận sự ác ý này.

Lời đề nghị chẳng có hại gì với Jihoon cả, đứng trên lập trường của Jihoon, cậu cũng chẳng tìm nổi lý do để từ chối.

Dù bây giờ cậu đẩy cửa vào trong, bảo với Jihoon rằng thật ra cậu chưa hề nghĩ đến chuyện sẽ bỏ đi đâu cả, là một bác sĩ, cậu rất khó chịu khi thấy người bệnh luôn bị bệnh tật dằn vặt. Nhưng nếu nói thật thì Jihoon có tin cậu chăng?

Dù tin đi nữa, để đảm bảo, tất nhiên Jihoon cũng sẽ lấy căn nhà, bởi đó là lựa chọn tốt nhất.

Sanghyeok chẳng rõ có phải vì đang đứng đây hay không mà bỗng dưng cậu lại có khao khát muốn quay lưng bỏ đi ngay lập tức, song ngay sau đó, cậu chợt nghe thấy giọng nói hời hợt của Jihoon: "Ông cũng xứng đáng hợp tác với tôi?"

Sanghyeok sửng sốt, trợn tròn mắt.

Bố cậu cũng ngớ người, trầm ngâm hồi lâu mới hỏi: "Tổng giám đốc Jeong, ý cậu là gì?"

"Một người nể tình xưa và nhượng bộ đủ điều vì căn nhà, ông bảo cậu ấy sống vô tình, tôi khuyên ông chuẩn bị bài cho kỹ trước khi nói dối đi, chứ không sẽ bẽ mặt y như bây giờ đấy." Jihoon châm chọc thẳng thừng.

Chuyện bắt đầu nghiêng theo chiều hướng mất kiểm soát, bố Sanghyeok vừa sốt ruột vừa tức giận: "Ý cậu là không cần căn nhà này, dù nó chạy cũng không quan tâm?"

"Tôi sẽ tự tìm cách nếu muốn giữ cậu ấy, đừng mang mấy trò đê tiện của ông ra làm bẩn mắt tôi." Jihoon đáp.

"Được, được lắm!" Bố Sanghyeok giận dữ quay phắt người bỏ đi, bỗng nghe Jihoon gọi lại.

"Khoan." Jihoon nói.

Bố Sanghyeok dừng bước, thẳng sống lưng.

Chắc hẳn Jihoon hối hận rồi, khà, ông cũng đã đổi ý, quyết tâm không buông căn nhà này chỉ với một số tiền nhỏ thôi đâu, đây chính là cái giá phải trả vì đã xúc phạm ông!

Song, mọi chuyện lại lần nữa vượt tầm kiểm soát.

"Tôi thấy ông sống thoải mái quá nên mới có nhiều thời gian thêu dệt những lời bịa đặt này." Ngữ điệu của Jihoon vẫn lạnh lùng, "Sau này ông sẽ không rảnh để nói nhảm vậy nữa đâu."

"Cái gì? Ý cậu là sao? Cậu nói cho rõ...!"

Bố Sanghyeok chưa kịp gặng hỏi, Jihoon đã gọi bảo vệ tới kéo ông ra ngoài, khiến mọi tiếng động ầm ĩ đều biến mất.

Sanghyeok sững sờ, đến tận khi điện thoại trong túi rung nhẹ gọi hồn về. Cậu lấy ra xem, là tin nhắn từ Jihoon: [Bác sĩ Lee, hôm nay có thời gian đến đây không?]

Sanghyeok mím môi, trả lời lại một chữ: [Đến.]

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro