Chương 2: Căn Nhà Lạnh Lẽo

Zephys theo Nakroth ra ngoài, vẫn không thể hiểu hết tình huống mà mình đang rơi vào. Mọi thứ đều quá đột ngột, không thể lý giải nổi. Cậu nhìn chiếc xe hơi sang trọng mà Nakroth lái, cảm thấy hoàn toàn lạc lõng.

"Anh sống ở đâu?" Zephys hỏi khi chiếc xe bắt đầu di chuyển, tiếng động cơ vội vã khiến không khí trở nên căng thẳng.

"Nhà tôi." Nakroth chỉ đơn giản đáp, vẫn không quay sang nhìn cậu. Cái cách hắn nói chuyện khiến Zephys cảm thấy mình như một kẻ bị bắt cóc, nhưng cậu cũng không thể làm gì ngoài việc im lặng.

Chuyến đi không dài, chỉ vài phút sau, chiếc xe dừng lại trước một ngôi biệt thự khổng lồ, hiện đại và sang trọng. Cả khuôn viên rộng lớn, với bãi cỏ được cắt tỉa gọn gàng và những hàng cây trồng ven đường, tất cả tạo nên một không gian yên tĩnh, lạnh lùng.

Zephys không thể tin vào mắt mình. "Đây là nhà của anh sao?" Cậu thắc mắc, đôi mắt sáng lên đầy ngạc nhiên.

"Vâng," Nakroth gật đầu, không biểu lộ cảm xúc. "Vào đi."

Khi bước vào trong nhà, Zephys cảm nhận được không khí lạnh lẽo của nơi này. Mọi thứ đều quá hoàn hảo, từ những bức tranh treo tường cho đến bộ sofa đắt tiền trong phòng khách. Căn nhà này to lớn, rộng rãi, nhưng lại thiếu đi một thứ gì đó-sự ấm áp.

"Anh sống một mình sao?" Zephys hỏi, cố gắng phá vỡ bầu không khí nặng nề.

"Không cần biết," Nakroth đáp lại, đôi mắt hắn nhìn Zephys một cách lạnh lùng, rồi bước vào phòng khách. "Từ nay, đây là nơi cậu sẽ sống. Cậu sẽ giúp tôi một số công việc và làm mọi thứ tôi yêu cầu."

Zephys cảm thấy một chút ngợp, nhưng cũng không còn cách nào khác. Cậu chỉ có thể gật đầu, nhưng vẫn không ngừng suy nghĩ về lý do vì sao mình lại rơi vào tình cảnh này. Cậu có thể cảm nhận được sự chiếm hữu trong từng ánh mắt, từng lời nói của Nakroth. Hắn không phải là kiểu người dễ tiếp cận hay dễ hiểu, nhưng một phần trong lòng Zephys lại thấy hơi sợ và cũng hơi tò mò về hắn.

Nakroth đưa cho Zephys một chiếc chìa khóa. "Đây là chìa khóa phòng của cậu. Cậu có thể vào đó khi muốn nghỉ ngơi. Còn về công việc, tôi sẽ chỉ định cho cậu sau."

Zephys nhận chiếc chìa khóa, nhưng lại không thể không thắc mắc. "Tại sao lại là tôi?" Cậu lặng lẽ hỏi, dù biết có thể không nhận được câu trả lời.

Nakroth không trả lời ngay lập tức. Hắn chỉ đứng nhìn cậu một lúc, rồi thản nhiên nói: "Cậu mắc nợ tôi. Và nếu muốn thoát khỏi nó, sống ở đây là lựa chọn duy nhất."

"Nhưng... tôi không nhớ gì về khoản nợ này!" Zephys lên tiếng, cảm giác bất an dâng lên. "Cả hợp đồng cũng không?"

"Cậu sẽ nhớ." Nakroth nói, giọng hắn lạnh như băng, không có chút cảm xúc nào. "Còn bây giờ, cậu nghỉ ngơi đi. Ngày mai sẽ có công việc cho cậu."

Zephys đành thở dài, không biết làm gì ngoài việc lên phòng mình. Căn phòng rộng rãi, với chiếc giường lớn và tủ quần áo đầy đủ. Mọi thứ đều đẹp đẽ và hoàn hảo, nhưng lại không có một chút cảm giác thân thuộc. Cậu nằm xuống giường, nghĩ về những gì vừa xảy ra, về 10 tỷ nợ mà cậu không hiểu, về Nakroth, người đàn ông lạnh lùng và bí ẩn đang chiếm giữ căn nhà này... Và cậu tự hỏi, liệu mọi chuyện sẽ ra sao tiếp theo?

Zephys nhắm mắt lại, nhưng không thể ngủ. Trong lòng cậu vẫn đầy những câu hỏi chưa có lời đáp.

"Làm sao mình lại gặp phải chuyện này?"

---

Hết chương 2

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro