Chương 5: Những Cảm Giác Dần Mờ Nhạt
Mấy ngày trôi qua, Zephys ngày càng cảm nhận được sự căng thẳng trong mối quan hệ với Nakroth. Cậu đã bắt đầu làm việc chăm chỉ hơn, cố gắng sắp xếp lại những tài liệu mà Nakroth giao. Dù cậu không biết gì về khoản nợ đó, nhưng cậu cảm thấy mình đang dần bị cuốn vào cái thế giới của Nakroth mà không thể thoát ra.
Mỗi sáng, Zephys thức dậy và bước vào căn phòng làm việc rộng lớn của biệt thự. Cậu có thể cảm nhận được sự im lặng bao trùm quanh mình, nhưng đó cũng là nơi duy nhất mà cậu có thể làm việc. Dần dần, cậu bắt đầu có những cảm giác không rõ ràng về Nakroth. Ban đầu, chỉ là sự lạnh lùng và bí ẩn. Nhưng càng tiếp xúc nhiều, cậu càng nhận ra có cái gì đó trong hắn khiến cậu không thể rời mắt.
Nakroth không hề dễ dàng để hiểu, nhưng Zephys lại không thể phủ nhận rằng, dù sao, hắn cũng là người giúp cậu thoát khỏi mớ nợ nần. Cậu không thích cái cảm giác này, nhưng đôi lúc lại không thể tránh khỏi suy nghĩ rằng có lẽ, cậu cần phải cảm ơn hắn.
Một buổi sáng, khi Zephys đang ngồi làm việc trong phòng, Nakroth bước vào với một cốc cà phê trong tay. Hắn đặt cốc lên bàn trước mặt cậu rồi ngồi xuống ghế, nhìn vào những báo cáo mà Zephys đang làm.
"Cậu làm khá hơn rồi," Nakroth nhận xét, giọng hắn vẫn lạnh nhạt như thường lệ. "Nhưng nhớ rằng, tôi không muốn thấy sự sai sót nào."
Zephys ngẩng lên nhìn hắn, lòng bỗng dâng lên một cảm giác lạ lùng. "Anh luôn giữ khoảng cách như vậy sao?" Cậu hỏi, không kiềm chế được sự tò mò.
Nakroth không vội trả lời, hắn chỉ im lặng một lúc lâu. Cuối cùng, hắn nói:
"Cậu là người tôi cần giúp đỡ, nhưng đó không có nghĩa là tôi phải thể hiện cảm xúc." Hắn hơi nghiêng đầu nhìn Zephys, đôi mắt đỏ như ruby ánh lên dưới ánh sáng của căn phòng. "Cảm xúc chỉ là thứ yếu trong công việc."
Câu nói của Nakroth khiến Zephys cảm thấy một nỗi trống rỗng trong lòng. Cậu luôn tin rằng mọi thứ đều có lý do của nó, nhưng câu nói đó như một nhát dao lạnh lùng đâm vào cảm xúc của cậu. Dù sao, cậu vẫn cần công việc này. Và dù có muốn hay không, cậu biết mình phải tiếp tục.
Cả ngày hôm đó, Zephys không ngừng suy nghĩ về cuộc đối thoại giữa mình và Nakroth. Hắn không có sự quan tâm nào quá lớn đến cảm xúc của cậu, điều đó có thể hiểu được. Nhưng cảm giác bị bỏ mặc như vậy khiến cậu không khỏi tự hỏi về lý do thực sự mà mình lại bị rơi vào hoàn cảnh này.
Đến buổi tối, khi Zephys chuẩn bị trở về phòng, Nakroth lại một lần nữa chặn cậu lại trước cửa.
"Cậu không muốn nghỉ ngơi sao?" Nakroth hỏi, ánh mắt của hắn có chút gì đó kỳ lạ mà Zephys không thể giải thích được.
Zephys cười nhẹ, cố giấu đi sự căng thẳng trong lòng. "Tôi không mệt lắm. Công việc vẫn còn nhiều."
Nakroth đứng im lặng một lúc, rồi bước tới gần cậu. "Nếu cậu mệt, có thể nghỉ ngơi một chút." Hắn nói, giọng điệu nhẹ nhàng hơn mọi khi. "Nhưng đừng quên, cậu vẫn còn nợ tôi."
Zephys không thể nói gì thêm, chỉ gật đầu rồi bước vào phòng mình. Nhưng trong lòng cậu lại có một cảm giác khó tả. Những lời của Nakroth cứ vang vọng trong đầu, khiến cậu không thể tập trung vào công việc hay nghỉ ngơi. Liệu thực sự mình có thể thoát khỏi khoản nợ này không? Và nếu có, liệu cậu có thể rời bỏ cuộc sống này và bắt đầu lại từ đầu?
Zephys ngả người xuống giường, nhìn lên trần nhà. Những suy nghĩ về Nakroth, về khoản nợ, về công việc và những cảm xúc không thể hiểu được cứ xoay quanh trong đầu cậu. Cậu không muốn bị ràng buộc bởi quá khứ, nhưng thực tế thì... quá khứ đã sắp xếp mọi thứ cho cậu rồi.
Cậu không thể quên được một điều: Mình đang sống trong thế giới của Nakroth, và dường như, mình không thể tự thoát ra.
---
Hết chương 5
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro