Chương 7: Bước Tiến Mới

Zephys không thể ngừng nghĩ về những lời nói của Nakroth vào hôm qua. Mặc dù cậu cố gắng để tập trung vào công việc, nhưng cái cảm giác lạ lùng về sự quan tâm mà Nakroth dành cho mình cứ lảng vảng trong tâm trí cậu, không thể nào thoát ra được. Cậu không thể hiểu được lý do tại sao mình lại cảm thấy bị cuốn vào một mối quan hệ như vậy, một mối quan hệ mà cậu không hề tìm kiếm.

Hôm nay, Zephys đến văn phòng như thường lệ, nhưng ngay khi bước vào, cậu nhận thấy một sự thay đổi nhỏ trong không gian. Nakroth đang đứng bên cửa sổ, như thường lệ, nhưng lần này hắn không quay lại nhìn cậu. Dường như có một sự im lặng bao trùm cả căn phòng, khiến không khí trở nên nặng nề.

Zephys cố gắng làm việc, nhưng những suy nghĩ cứ liên tục tấn công cậu. Cậu nhớ lại khoảnh khắc hôm qua, khi Nakroth đã nhắc đến cảm xúc của cậu, như thể hắn biết cậu đang đấu tranh với chính mình. Cậu không biết phải làm gì với những cảm xúc này. Đó là một sự thật mà cậu không thể phủ nhận, nhưng cậu không thể đối mặt với nó. Cậu không thể yêu một người như Nakroth - một người đầy quyền lực và bí ẩn, một người mà cậu chỉ đang nợ, không phải bạn bè hay người thân.

"Cậu đang nghĩ gì vậy?" Nakroth đột ngột lên tiếng, phá vỡ sự im lặng kéo dài. Zephys giật mình, đôi mắt hắn như thể đang xuyên qua lớp vỏ bọc lạnh lùng của cậu, đọc thấu mọi suy nghĩ.

Zephys cố gắng che giấu cảm xúc của mình. "Không có gì, tôi chỉ đang tập trung làm việc." Cậu đáp, nhưng giọng nói của cậu không chắc chắn lắm.

Nakroth không nói gì thêm, nhưng ánh mắt của hắn vẫn không rời khỏi Zephys. Cậu cảm thấy mình bị theo dõi, như thể mọi hành động của mình đều được hắn ghi nhớ và đánh giá.

Một lúc sau, Nakroth đứng dậy, đi về phía bàn làm việc của Zephys. "Cậu đã hoàn thành hết công việc chưa?" Giọng hắn vẫn đều đều, không có chút gì là vội vàng hay bức bối.

Zephys nhìn vào đống tài liệu trước mặt, cố gắng kiểm tra lại xem mình có bỏ sót gì không. "Tôi gần xong rồi." Cậu đáp.

Nakroth ngồi xuống ghế đối diện, ánh mắt của hắn dừng lại một lúc lâu trên gương mặt của Zephys. Cảm giác như hắn đang nhìn sâu vào tâm hồn cậu, nhưng không thể nói rõ ràng là hắn đang tìm kiếm điều gì.

"Cậu có cảm thấy mệt mỏi không?" Nakroth hỏi, lần này giọng nói của hắn nhẹ nhàng hơn, như thể đang quan tâm đến cảm giác của Zephys.

Zephys ngước lên nhìn hắn, ngạc nhiên vì sự thay đổi trong giọng điệu của Nakroth. "Tôi không sao." Cậu cố gắng mỉm cười, nhưng có lẽ nụ cười ấy không đủ thuyết phục. "Anh không cần phải lo cho tôi."

Nakroth im lặng nhìn cậu, rồi đứng dậy, đi về phía cửa. "Cậu nên nghỉ ngơi một chút. Nếu không, cậu sẽ kiệt sức."

Zephys không nói gì thêm, chỉ gật đầu nhìn theo bóng lưng của Nakroth khi hắn bước ra khỏi phòng. Lòng cậu dâng lên một cảm giác lạ lùng. Những cử chỉ của Nakroth dường như không phải là sự quan tâm bình thường, mà là một sự chiếm hữu nào đó mà cậu không thể giải thích nổi.

Sau khi Nakroth đi khỏi, Zephys cảm thấy có chút an tâm. Cậu tiếp tục công việc của mình, nhưng sự im lặng trong phòng khiến cậu không thể tập trung như trước. Từng cử chỉ của Nakroth cứ lặp lại trong đầu cậu, và dường như càng ngày, cậu càng không thể rời khỏi cái mạng lưới cảm xúc mà hắn đã vô tình giăng ra cho mình.

Khi Zephys hoàn thành xong công việc của mình và chuẩn bị về phòng, Nakroth lại xuất hiện một lần nữa. Hắn đứng trước cửa phòng làm việc của cậu, đôi mắt đỏ như máu ánh lên một sự kiên định không thể phủ nhận.

"Cậu đã làm rất tốt hôm nay," Nakroth nói, giọng hắn không còn lạnh lùng như trước, mà có chút gì đó dịu dàng hơn.

Zephys chỉ có thể cười nhẹ, cảm giác trong lòng càng lúc càng phức tạp. "Cảm ơn anh."

Nakroth không đáp, nhưng ánh mắt của hắn như thể đang nói lên rất nhiều điều mà Zephys không thể hiểu hết. Và trong giây phút đó, cậu biết rằng mình đang bước vào một con đường mà không thể quay lại.

---

Hết chương 7

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro