19- Ước hẹn trước mộ
Truyện có sử dụng ngôn từ thô tục, vui lòng cân nhắc khi đọc.
"Đã làm xong chưa thế? Chậm chạp quá đấy, không biết là tôi không có thời gian sao?"
"Cũng sắp được rồi, phiền ngài chờ thêm chút nữa thôi ạ."
"Được rồi, vậy cho cậu một giờ nữa, tôi chợp mắt một lát, xong rồi gọi tôi dậy, biết chưa?"
"Vâng vâng, ngài cứ an tâm ngủ đi ạ, tất cả công việc cứ giao cho tiểu nhân ta là được."
"Ừm, thế mới được chứ lị."
"Mời chủ tịch vào phòng nghỉ bên trong ngủ ạ, trong đó có cái giường lớn rất dễ chịu."
"Hừ, cái thứ đó thoải mái tôi đương nhiên biết, làm như tôi chưa ngủ qua chắc? Nhưng đề phòng cậu thừa cơ làm biếng, lười nhác trốn việc, tôi đành phải hy sinh ngủ ở đây để canh chừng."
Có một người đàn ông dáng người nhỏ gầy quang minh chính đại ngược ngược ngạo ngạo ngồi trên chiếc ghế chuyên dụng của chủ tịch, hai chân gác trên bàn, nếu không phải vì cái chân nào cũng đều quấn băng gạc thành một cục, nhìn qua quả đúng là oai phong lẫm liệt lắm.
Một người đàn ông thân hình cao lớn ngẩng đầu lên từ núi công văn giấy tờ chất chồng, hai mắt mỉm cười nhìn chăm chăm vào người chỉ trong ba giây đã lăn ra ngủ chẳng biết đất trời gì. Len lén đứng lên cởi áo khoác, nhẹ nhàng khe khẽ đắp lên người kia, nam tử khom người in một nụ hôn lên trán anh.
Ba mươi phút sau.
"Nai con chủ tịch, nai con chủ tịch..."
"Ừm... đừng có ồn ào... tôi đang buồn ngủ..."
"Chủ tịch chẳng phải dặn tiểu nhân ta làm xong đánh thức ngài sao?"
"Nga nga, đúng nha, cậu... cậu làm xong chưa đó?"
"Rồi ạ, thuộc hạ không phụ mong chờ, chỉ mất nửa tiếng đồng hồ đã làm xong rồi."
"Hừ, cái đó tôi làm hai ba phút là sạch sẽ rồi, cậu mất nhiều thời gian như thế mà còn dám ở đó kể công à?"
"Không dám, không dám, thuộc hạ sao dám kể công, tất cả đều nhờ nai con chủ tịch anh minh cơ trí, lãnh đạo sáng suốt a."
"Hắc hắc, biết là tốt rồi."
Nhìn người đàn ông bình thường kiêu ngạo ương ngạnh hôm nay trên mặt lại đầy a dua nịnh nọt, Lâm Y Khải cười hắc hắc, đắc ý đến nỗi đuôi cũng sắp ngoắc ngoắc lên trời.
Hứ, cái tên ma đầu này cuối cùng cũng chưa hết sạch lương tâm, biết mình gây ra đại họa đầy trời, hại một đời trung thực thiện lương phải chịu toàn bộ oan trái, hai chân vì vậy mà chẳng còn đi nổi, sau đó liền bù đắp khuyết điểm, tự nguyện hầu hạ bên cạnh, lại còn đồng ý với anh trước khi hai chân hoàn toàn lành lặn sẽ tuyệt đối ngoan ngoãn phục tùng, ra lệnh là làm, bây giờ anh ngày nào cũng chỉ cần bắt chéo chân ra lệnh người ta làm việc là được, thật là sướng chết đi!
Nhưng đời người chẳng mấy khi đắc ý được dài lâu, Lâm Y Khải rất nhanh phải đối diện với khoảnh khắc khiến người khác ngấm ngầm rơi lệ xót thương.
"Đừng mà, đừng mà, tôi muốn tự đi, cậu ra ngoài đi!"
"Nai con chủ tịch, ngài hoạt động không tiện, việc nhỏ ấy để chủ nhân ta làm dùm cho."
"Đừng mà, A cậu buông tay ra buông ra!"
Sống chết kéo kéo cái quần gần tụt ra khỏi nửa người dưới của mình, Lâm Y Khải cuống quýt đến mồ hôi chảy đầy đầu.
"Chậc chậc, tích nhiều như thế này rồi, không mau phóng ra là không tốt cho thân thể chủ tịch đâu nga."
Quơ cào hai ba cái đã lột sạch nửa dưới của người đang ngồi trên xe lăn ra, Mã Quần Diệu ôm lấy Lâm Y Khải từ đằng sau, tựa như xi tè cho con nít nhấc hai chân anh lên cao nhắm về phía bồn cầu:
"Nào, mời ngài dùng. Phải nhắm vào trúng một chút nha."
"Cậu là đồ biến thái! Cậu bảo tôi tè thế nào được a? Mau thả tôi xuống!"
Một bụng đầy nước tiểu mà không xả được ra, Lâm Y Khải gào đến đỏ mặt tía tai, mắc cỡ đến hận không lăn ra ngất ngay lập tức được.
"Không tè được? Vậy để tiểu nhân ta làm người tốt cho tròn, giúp chủ tịch một "ngón" tay nha."
Đem một tay đang đỡ nai con hướng đến ngọc hành đang ngóc cao của anh, nhắm ngay đỉnh đầu nhè nhẹ chạm một cái, Mã Quần Diệu không ngoài dự đoán nghe được một tiếng hít mạnh, một dòng nước màu vàng kim tức khắc bắn mạnh ra ngoài...
"A"
Kêu bi ai một tiếng, chán nản ngả về phía sau nằm trong lòng tên thủ ác, cảm giác được giải thoát khiến cả người Lâm Y Khải nhũn cả ra, mặt trắng bệch, thân thể run run đến cả sức chửi mắng cũng chẳng còn.
"Oa, Nai con chủ tịch quả thật là lợi hại, một giọt cũng không có bắn ra bên ngoài luôn."
Đảo mắt, Lâm Y Khải chẳng muốn đáp lại một từ, anh đã hoàn toàn bó tay rồi, nói chuyện tiếp với cái loại biến thái này, e là phẩm cách của mình sẽ tiêu ma luôn mất.
Để mặc hắn giúp mình mặc lại đồ và đẩy xe lăn ra khỏi toilet cá nhân của chủ tịch, hướng về sopha ngồi, Lâm Y Khải cuối cùng cũng hạ quyết tâm:
"Chút nữa lập tức đi mua cho tôi một cái bô!"
"Chỉ cần ngày nào tiểu nhân còn bên cạnh ngài, chủ tịch không cần đến cái loại đó."
"Tôi bảo cậu đi mua là cậu phải đi mua! Đừng quên ai đã nói sẽ ngoan ngoãn phục tùng tôi đó?!"
"Nhưng mà nai con đi tè nhìn rất đáng yêu a."
Nhẩm nhẩm thì thào, Mã Quần Diệu hoàn toàn chìm đắm trong cái cảnh khiến người khác "rung động" vừa rồi.
"Cậu lẩm bẩm cái gì bên đó thế hả? Đừng có bày cái trò quỷ gì ở đây đấy nhá, tôi không bị lừa nữa đâu."
"Ta đâu có bày trò quỷ gì đâu? Tiểu nhân ta chỉ sợ chủ tịch ép mình đứng dậy sẽ làm vết thương ở lòng bàn chân rách miệng, nên mới giúp ngài một tay, nếu không thì ai lại có hứng thú hầu hạ đàn ông đi tè a? Tiểu nhân ta tận tâm và trung thành, không ngờ chủ tịch ngài đi chọn một cái bô lạnh như băng mà lại không chọn kẻ thuộc hạ tận trung làm việc này, cái này thì bảo tấm lòng ta nên để ở đâu đây?"
Lờ đi vẻ đau khổ tột cùng của tên biến thái đó, Lâm Y Khải không chút xúc động cười lạnh tanh nói:
"Cậu có mua hay không? Cậu không mua, tôi sẽ tự "đi" mua."
"Được được, ta mua, ta mua."
Chỉ sợ làm nai con cáu, để anh tự "đi" mua, vết thương trong lòng bàn chân nai con mãi mãi là đau đớn trong tim của Mã Quần Diệu, sao nỡ để anh tự hành hạ chính mình
***
Nằm ở trên giường nhưng không tài nào ngủ được, Lâm Y Khải nghiêng thân nhìn người đang nằm ngủ cạnh giường, trái tim bắt đầu nhói đau khe khẽ.
Cái tên ngốc này, sợ tư thế ngủ của mình không tốt sẽ đụng đến vết thương của anh, tự nguyện nằm ngủ trên mặt đất. Trong nhà phòng khách nhiều như thế, nhưng hắn nhất quyết không chịu đi mà muốn ngủ trên sàn nhà lạnh ngắt cứng đơ, muốn anh đau lòng chết sao? Đêm lạnh như nước.
Trong không gian có mùi hương hoa quế nhàn nhạt, vốn là mùi hương thanh nhã mà Lâm Y Khải yêu thích nhất, lần nào ngửi thấy cũng có thể yên bình chìm vào giấc ngủ, nhưng đêm nay tâm trạng anh rất bất an, nhìn bầu trời dần sáng, trong lòng lại dần dần u ám.
"Vì sao nai con một đêm không ngủ?"
Nghe tiếng nói trầm thấp quyến rũ mà anh chẳng bao giờ chống cự được dịu dàng vang lên trong bóng tối, Lâm Y Khải thấy sống mũi mình cay cay.
"Biết tôi một đêm không ngủ, vậy là cả đêm cậu cũng thức phải không?"
Chẳng mấy khi im lặng không đáp nổi.
"Trời sắp sáng... Cậu... cậu..."
Do dự chẳng biết có nên nói gì thêm không, Lâm Y Khải đối với những gì mình đã trải qua vẫn còn run rẩy sợ hãi.
"Nai con... ta biết cưng làm thế vì tốt cho ta, nhưng ta... ta..."
"Chủ nhân... tôi chỉ muốn cậu hạnh phúc, tôi biết trong lòng cậu muốn quên họ đi, nhưng quên không được, làm thế nào cũng không quên được, có đúng không?"
"Ta không biết... đến bây giờ ta vẫn chưa thăm bọn họ lần nào, trong lòng ta, những người đã vứt bỏ ta đi căn bản chẳng đáng để ta nhớ đến. Cuộc đời ta, là bắt đầu từ năm mười bốn tuổi..."
"Không, không phải như thế..."
Viền mắt dần dần ửng đỏ:
"Bọn họ không phải muốn bỏ cậu đi, bọn họ chỉ quyết định làm một việc mà họ cho rằng như thế là tốt nhất với cậu... Mặc dù quyết định này tàn nhẫn, nhưng bọn họ vì cậu, cả mạng sống cũng chẳng cần... Cậu có hiểu... có hiểu không..."
Tôi có thể hiểu được, vì tôi cũng giống bọn họ, giống bọn họ.
"Nai con..."
"Ưm?"
"Có thể cho ta ôm một cái được không?"
"... Đồ ngốc..."
"Ừm... lần nào ôm nai con thế này, ta cũng thấy thật an tâm."
Cảm nhận được hơi ấm trong vòng tay siết chặt, yêu thương vuốt ve mái tóc dày, Lâm Y Khải bỗng nhiên nhận ra, người đàn ông trong lòng nhìn tưởng như kiên cường, kỳ thực chỉ là một đứa trẻ trưởng thành.
Đứa trẻ ấy từ năm mười bốn tuổi đã ngừng lớn lên.
"Nai con, chúng ta đi thôi."
Hai người quần áo chỉnh tề ngồi vào trong xe, tất cả đồ đều một màu đen,
Lâm Y Khải nắm chặt bàn tay lớn hơi có chút mồ hôi lạnh, dịu dàng cười.
Chiếc xe bình ổn đi trên con đường ngã ba ven biển, Mã Quần Diệu vốn định tự lái xe, nhưng Lâm Y Khải sợ hắn tâm thần không ổn định lỡ xảy ra chuyện gì, nên kiên quyết để tài xế lái.
Một tiếng rưỡi sau, bọn họ cuối cùng cũng dừng lại bên nghĩa trang trên đồi nhỏ ven biển.
Con đường trong nghĩa trang nhỏ hẹp gồ ghề, không thể nào dùng xe lăn, Mã Quần Diệu cõng nai con bước trên con đường đất đi theo ký ức, nhưng vì đã nhiều năm trôi qua, quang cảnh trong nghĩa trang đương nhiên đã thay đổi rất nhiều, hai người mất rất nhiều thời gian mới tìm được mấy ngôi mộ cũ kĩ đó.
"Nghỉ trước một chút đi, nhìn cậu mệt lắm."
Kéo hắn ngồi xuống đống đất bên cạnh, Lâm Y Khải lấy khăn tay nhẹ nhàng giúp hắn lau mồ hôi đầm đìa trên trán.
"Ta không mệt... không mệt..."
Thấy hắn hai mắt ngây ngẩn nhìn mộ bia loang lổ, Lâm Y Khải thấy thâm tâm đau xót.
"Ta đi nhổ cỏ, sửa sang lại chút đã, nai con ngoan ngoãn ngồi ở đây chờ ta được không?"
"Tôi cũng giúp cậu."
"Không được, cưng không thể đi lại tùy tiện được, vết thương sẽ đau đó, cưng chỉ cần... chỉ cần ngồi đây nhìn ta là được."
"Tôi... tôi biết rồi."
Hiểu tại sao hắn nhất tâm không mang bất kì dụng cụ gì theo, kiên trì tự mình dùng hai tay sửa sang mấy ngôi mộ. Lâm Y Khải lặng lẽ nhìn dáng người đang bận rộn ấy, cái con người tựa như đang nhổ cỏ dại trong chính lòng mình, trái tim anh rung động đến chẳng nói nên lời.
Đây là người đàn ông của tôi, một người đàn ông chân chính, một người đàn ông từ biên giới của địa ngục tuyệt vọng vật lộn mà sống sót.
Tôi muốn chăm sóc cậu ấy, mãi mãi chăm sóc cho cậu ấy.
Nỗi ám ảnh trong lòng hừng hực cháy như lửa lan trên thảo nguyên.
Hồi tưởng cả cuộc đời mình đều được chăng hay chớ, tùy số phận an bài, bất luận là trước đây vì chịu trách nhiệm cho con gái nhà người ta mà bị ép kết hôn với bà xã, hay là sau đó gặp tên sát tinh cuộc đời rồi ép làm thú cưng, anh đến bây giờ cũng chưa từng vì bản thân mà cố hết sức lần nào, nhưng giờ khắc này, trong cái giây phút thức tỉnh, anh biết mình muốn gì, một thứ mà anh sẵn sàng từ bỏ tất cả, liều mạng cũng phải đoạt được.
Tôi muốn chăm sóc cậu ấy, mãi mãi chăm sóc cho cậu ấy.
"Chủ nhân..."
"Ưm, sao rồi? Sao ngớ người ra nhìn ta như thế? Có phải nắng to quá, bị say nắng rồi không?"
Vội vã dừng tay đứng lên, Mã Quần Diệu phủi phủi bụi trên tay, cởi áo khoác, đi đến bên nai con trùm nó lên đầu anh, hy vọng giúp anh cản chút ít nắng.
"Không phải, tôi... tôi..."
Rõ ràng muốn nói gì đó, nhưng trên môi một từ cũng không thoát ra được.
"Không sao là tốt rồi. Nai con, ngoan, chờ chủ nhân một chút, ta sắp làm xong rồi."
Mã Quần Diệu dùng tay nhổ phần lớn cỏ dại trên những ngôi mộ, chỉnh lý ra một thứ đại khái là hình dáng của cái mộ, tuy rằng từ lâu mồ hôi đầm đìa, trên tay bị cỏ cứa ra không ít vết thương, nhưng thân thể không hề cảm thấy mệt mỏi.
Chậm rãi quỳ xuống trước mộ, Mã Quần Diệu hai tay chắp hình chữ thập, yên lặng khẩn cầu. Chốc lát sau, hắn đứng dậy đối diện với mộ bia, lặng yên không nói gì một lúc lâu.
Ánh mặt trời vàng rực chiếu lên dáng người ấy tựa như thiên thần, phản xạ ra tầng tầng hào quang.
Ngóng nhìn thân ảnh cô đơn cao lớn kiêu ngạo đó, Lâm Y Khải ngồi ở phía sau đã ngây dại từ lâu.
Người đàn ông trước mắt bỗng quay người, dùng ánh mắt khiến Lâm Y Khải chút nữa không thở nổi yên lặng nhìn anh.
"Nai con... có thể đồng ý một việc cho ta không?"
Lời thỉnh cầu dịu dàng như trong mộng.
"Ưm..."
Lời đáp cũng giống như thân thể sắp tan ra.
"Đồng ý với ta, mãi mãi... mãi mãi bên cạnh ta..."
Đôi mắt bị lời khẩn cầu làm cho kinh ngạc đến ngây người, một dòng nước trong suốt vô thức rớt xuống, đôi môi Lâm Y Khải run rẩy chẳng nói nên lời, trái tim đau đớn như có ai dùng tay bóp chặt.
"Đồng ý với ta, mãi mãi... mãi mãi sẽ không bỏ ta lại một mình..."
Lâm Y Khải người đàn ông trước mặt tiến lại gần, lại gần... Đột nhiên bị ôm vào trong lồng ngực rộng lớn, nước mắt trên mặt bị liếm đi một cách dịu dàng, hai người trốn dưới sự che đậy của chiếc áo khoác, đôi môi dính chặt, trao nhau lời thề hẹn.
"Chúng ta hẹn với nhau rồi, nai con và chủ nhân hẹn với nhau rồi, không ai được quên... không cho phép quên..."
"Đúng vậy, chủ nhân... chủ nhân của tôi..."
Đúng thế, chủ nhân của tôi.
Tôi sẽ không quên, cho dù đến ngày nào đó cậu có quên đi, tôi cũng không quên.
Lời ước hẹn trước mộ, mãi mãi không thay đổi.
————————————————————————————————————
Đừng quên vote cho bkpp tại đây nha:
link vote : https://awards.komchadluek.net/#
Stream cho PP Krit - I'll Do It How You Like It :
Stream cho Billkin - I ไม่ O (IXO) :
Thân ái ~
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro