112. Bạn học cũ -- Mr. Bác sĩ thú y của sở thú
Noah Động Vật Chẩn Sở Bệnh Lịch Ký Lục Bộ
(Hồ sơ bệnh án của phòng khám thú y Noah)
| Quyển 5 |
112 - 1 | Hồ sơ bệnh án trang thứ một trăm lẻ mười hai: Bạn học cũ —— Mr. Bác sĩ thú y của sở thú
Có một loài chó, sẽ ở khi bạn tan tầm mệt mỏi muốn chết ngồi ngay cổng ngoan ngoãn ngậm dép tới để bên chân bạn.
Sẽ mỗi ngày đúng giờ ra ngoài ngậm lấy tờ báo mới bị ném vào sân cỏ.
Tuyệt đối không ăn vụng khi chủ nhân chưa cho phép, cho dù thức ăn ngon lành đã để trước mặt, nhưng chỉ cần chủ nhân không ra hiệu, tuyệt đối không động vào một miếng không liếm một cái.
Loài chó này, tên là chó nhà người ta.
"..."
Lạc Tái lặng lẽ nhìn chiếc dép không biết đã là đôi thứ mấy chỉ còn lại một, số phận của nó thảm thống như tiền nhiệm tiền tiền nhiệm và tiền tiền tiền nhiệm, tủ thức ăn dự trữ không hề khách khí bị mở ra, túi thức ăn cho chó có vị thịt bò giấu kỹ bên trong nay bị xé ra một cái lỗ cực lớn, thức ăn rơi đầy đất...
Đúng rồi, trên đất còn có một tấm thiệp đã hoàn toàn biến dạng.
Lạc Tái nhặt lên, đoán chừng là hòm thư bị hoá đơn nhét bạo, tấm thiệp đáng thương này bất cẩn đánh rơi trên sân cỏ, "cún ngoan" Thrus của cậu đã "ngậm" nó về.
Lần trước là một tấm thiệp chúc mừng, hình như là vào dịp lễ Giáng Sinh năm ngoái, địa chỉ gửi không rõ, lời chúc lại đơn giản đến hãi người: "Merry Christmas! Cửa Địa Ngục tùy thời mở vì cậu! —— by Cerberus."
Lần này là cái gì?! Không phải là "Tết Trung Thu vui vẻ! Mười tám tầng Địa Ngục hoan nghênh ngài tới tham quan thể nghiệm! —— Đầu Trâu Mặt Ngựa kính bút" đó chứ?!
Lạc Tái nhặt tấm thiệp dính đầy nước bọt của chó lên, vẫy lớp nước dính phía trên ra, mở... Sát! Còn không bằng Mười tám tầng Địa Ngục hoan nghênh ngài!
Giữa vòng vây hoa hồng đỏ hình trái tim khổng lồ là một đôi chibi phim hoạt hình đang mi nhau, rõ ràng là một tấm thiệp cưới chói mù mắt độc thân cẩu mà.
Đọc xong nội dung, không thể nghi ngờ, chính là thiệp cưới.
Tên, là hai vị bạn học thời đại học của Lạc Tái, sau khi trải qua một cuộc chạy cự li dài của tình yêu bọn họ cuối cùng kết thành cành, thật đáng mừng —— mới là lạ!!
"Loảng xoảng——" Đại ma pháp sư sắp thăng cấp bị một skill quần công 100000000000+ thương tổn! Miểu sát rồi hiểu hông!!
Cả ngày ru rú trong cái phòng khám chim không thèm ị này, cơ hội tìm được động vật giống cái đồng loại thật là quá nhỏ! Thường ngày tới siêu thị hoặc tiệm bán đồ dành cho thú cưng mua một số món đồ, không phải là không gặp được mấy cô em xinh tươi, nhưng không biết vì sao, ánh mắt bọn họ nhìn cậu, hoặc là căm thù như phung phí của trời, hoặc là thần bí mà đầy hứng thú, khiến cậu chả hiểu mô tê gì cả.
Khi hỏi thanh niên bên cạnh, nếu là Or, thường sẽ mỉm cười bảo cậu: "Không hiểu được ưu điểm của bác sĩ, là vấn đề của mấy nữ sinh ấy, không phải tại bác sĩ!" Nếu là Thrus, sẽ trực tiếp quay đầu trừng đối phương, không hề khách khí rống một tiếng: "Nhìn cái gì mà nhìn?!" Hiển nhiên đối với chó, nữ sinh nhân loại cho dù xinh đẹp cỡ nào cũng không phù hợp thẩm mỹ quan của chúng.
Nhưng mỗi khi tới thời khắc ấy, Lạc Tái chỉ muốn leo lên đỉnh Everest, đạp trên nền tuyết trắng xóa, ngẩng mặt lên trời 45° rống to: "Ông không muốn làm một mỹ nam tử an tĩnh!!! A a a a a!! —— "
Như là cảm giác được tan vỡ giờ khắc này trong tim Lạc Tái, con chó Dobermann màu đen gác cái đầu bự lên đùi cậu, đôi mắt to trong suốt sáng long lanh, cho dù nó không biết nói, quyến luyến dành cho chủ nhân cũng đã lộ rõ trong đôi mắt màu hổ phách, khiến tâm linh bị thương nháy mắt được sự ôn nhu không hề che giấu ấy an ủi.
Đương nhiên, nếu bên cạnh con chó ôn nhu này không có một cái đầu giống y chang nó, nhưng đang "Rạo rạo rạo" ăn vụng thức ăn cho chó, còn ăn đến độ rớt vụn đầy đất, tất cả sẽ càng hoàn mỹ.
Cái gì đau buồn nhàn nhạt, ở trong mắt chó Địa Ngục Thrus thích ăn như mạng quả thật là yếu bạo —— không có ăn mới phải đau buồn!
"Th. r. us." Or vẫn gác đầu lên đùi bác sĩ, hàm răng nanh trắng sáng lộ ra bên khóe miệng, nghiến đọc tên của người anh em.
"Uông nha..." Rõ ràng không bị cắn nhưng lỗ tai vẫn khó hiểu cảm thấy đau, Thrus giật mình quay lại, khuôn mặt hoàn mỹ của loài chó Dobermann chỉ còn vẻ ngơ ngác.
Or không nói gì, đôi ngươi sáng sủa xoay tròn ném qua một ánh mắt.
Không hổ là anh em song sinh nhiều năm qua xài chung một thân thể, Thrus nháy mắt đã hiểu ý Or.
"Uông!!"
Thrus nhảy lên, trực tiếp đẩy Lạc Tái ngã xuống sa lon.
"Láp, láp, láp, láp, láp..." Cái lưỡi đầy nước bọt liếm điên cuồng, cực kỳ nhiệt tình dùng nước bọt rửa mặt cho Lạc Tái.
Đây là điều Or không thể làm với bác sĩ —— liếm mặt! Chó hai đầu Địa Ngục Thrus có thể phun ra ngọn lửa u tối của Địa Ngục, nhưng nước bọt của nó lại có khả năng trị liệu thần kỳ, mà một cái đầu khác Or, nước bọt của nó lại như kịch độc mang tính hủ thực khủng bố như loài Alien ngoài hành tinh, Or rất muốn thân mật với bác sĩ mình yêu, nhưng nếu thật để cậu liếm, khuôn mặt của bác sĩ sẽ trực tiếp bị hủy!
Mặc dù không tình nguyện, nhưng trong lòng Or có thể nhẹ nhàng giải quyết cự long, lúc này chỉ có một câu vô cùng hỏng mất: "Thần thiếp làm không được..." Được rồi, không thể không nói phim truyền hình trong nước quả thật là tai họa cực lớn cho môn ngoại ngữ mà.
"Thr, Thrus!!"
Lạc Tái bị chó bự áp chế không có khả năng chống cự, tuy nói chó thích liếm chủ nhân là vì đặc biệt tín nhiệm và thích nhân loại này, muốn để lại mùi và dấu của mình trên người nhân loại này, thậm chí sau khi chủ nhân tắm xong, còn muốn lặp lại hành vi đóng mộc hữu ái, mà Thrus lúc này càng là để an ủi chủ nhân của mình.
Nhưng vấn đề là, tuy rằng liếm mặt là một hành vi hữu ái, nhưng cổ họng của chó khả năng tồn tại hơn 150 loài vi khuẩn, càng miễn bàn hành vi đi WC xong thích tự liếm mông có thể gây ra bệnh truyền nhiễm do các loài ký sinh trùng trong hệ tiêu hóa như giun đũa, cộng thêm ban nãy Thrus nhai đầy một miệng thức ăn cho chó...
"Láp, láp, láp, láp, láp, láp, láp, láp, láp, láp..."
"Thrus..."
Có lẽ ở trong mắt Lạc Tái, sự tồn tại của 150 loài vi khuẩn nói không chừng đã vượt qua nọc độc hủy dung.
"Thrus!" Lạc Tái ở trạng thái bác sĩ trực tiếp tóm lấy miệng Thrus, đẩy ra nhìn, "Thrus, lát nữa đi tẩy răng với tôi!"
"Uông a! Tôi không tẩy!!"
"Khó mà làm được." Đối với bác sĩ Lạc, không có gì quan trọng hơn sức khỏe của chó cưng nhà mình. "Vệ sinh khoang miệng là điều tất yếu để bảo đảm sức khỏe cho thú cưng! Thú cưng khác với nhân loại, không biết đánh răng, đại đa số chó và mèo đều có vôi răng, thế nên, mỗi năm phải tẩy răng một lần."
Khi còn thực tập ở bệnh viện thú y Lạc Tái phát hiện rất nhiều chủ nhân cực kỳ quan tâm thú cưng của mình, định kỳ chích, tắm, khu trùng đều làm được, nhưng hết lần này tới lần khác lại bỏ quên vấn đề khoang miệng của thú cưng.
"Chỉ là răng thôi, chả có vấn đề gì đâu!" Thrus nhe hai hàm trắng hếu của mình ra, "Tôi có thể cắn nát cả xương rồng, hoàn toàn không cần tẩy!"
"Ban đầu đúng là không có vấn đề gì, nhưng bựa răng sinh ra do khoang miệng không được vệ sinh sạch sẽ sẽ dẫn đến cao răng, tiến tới hình thành vôi răng gây ra bệnh sưng nướu và viêm lợi, tỷ như hôi miệng, chảy nước miếng, tốc độ ăn chậm lại, thèm ăn giảm xuống, đau khi nuốt, mặt và cằm bị đau dẫn đến thích dùng móng xoa mặt vân vân, nghiêm trọng thì sẽ rụng răng, nghiêm trọng hơn nữa có thể dẫn đến những biến đổi bệnh lý nội tạng như viêm gan, suy thận mãn tính, viêm màng ngoài tim."
"... Uông a?!" Nghe được lời bác sĩ, Thrus nháy mắt thấy cả người không khỏe, đối với Thrus thích ăn mà nói chỉ cần nghĩ tới nếu răng mình không tốt, gặm không được xương rồng mỹ vị, nhân sinh... Ôi, không, cẩu sinh còn có lạc thú gì đáng nói?!
"... Bác sĩ, xin anh hãy cẩn thận tẩy sạch răng cho Thrus." Or tuy rằng không quá để ý vấn đề ăn uống, nhưng cậu và Thrus xài chung thân thể, cũng tức là nói, nếu Thrus vì vấn đề răng miệng mà dẫn đến suy thận, cũng chẳng khác nào cậu bị suy thận!!
Cún ngoan biết nghe lời làm người ta thích nhất, Lạc Tái vui vẻ ôm cổ bọn họ: "Đương nhiên cũng không phải mỗi năm một lần là OK, chăm sóc hằng ngày cũng rất quan trọng."
"Yên tâm đi, bác sĩ! Mỗi ngày tôi sẽ giám sát Thrus đánh răng." Or trịnh trọng cam đoan.
"Uông nha..."
"Vậy là tốt rồi, nhưng Thrus nè, mặc dù cậu thích kem đánh răng vị dâu tây của tôi, cũng không thể lén dùng."
"Ai, ai mà thích vị dâu tây chứ!!"
"Kem đánh răng và bàn chải đánh răng của nhân loại không thích hợp với các cậu." Lạc Tái cười híp mắt vuốt ve Thrus tâm không cam tình không nguyện, "Thrus, tôi có mua kem đánh răng vị thịt bò cho cậu đấy! Cậu nhất định sẽ thích."
"... Có thể đổi thành vị thịt gà không?"
"Câm miệng." Nhìn hành vi như đội hữu heo của người anh em nhà mình, Or gian nan lắm mới nén được xúc động không cắn hai cái hai lỗ tai nhọn trên đầu Thrus xuống làm đồ ăn vặt, "Bác sĩ, vì sao khi nãy anh lại bày ra vẻ mặt xui xẻo như muốn nứt kính thế?"
Bác sĩ bị hai bé cún đùa bỡn hầu như quên mất cuộc đời khốn khổ của mình nháy mắt nhớ lại, kính mắt "Rắc!" một cái lại nứt.
Trong tầm mắt hiếu kỳ như sao của Or, bác sĩ đẩy kính, che dấu nội tâm lung lay sắp đổ bình tĩnh trả lời: "... Là thiệp mời, một người bạn thời đại học của tôi kết hôn, mời tôi tới dự." Cậu mở thiệp ra cho Or xem.
Or đẩy cái mặt chó của mình tới, so với nhìn, càng như là ngửi: "Mời người bạn tham dự hôn lễ mặc trang phục thời Trung Cổ? Chúng tôi sẽ cử hành một buổi lễ mang chủ đề sử thi như Lord of The Rings."
"?!" Lạc Tái vừa rồi chỉ lo nhìn đôi chibi hoạt hình chói mù mắt cẩu, hoàn toàn không chú ý thấy dòng chữ nhỏ xíu bên dưới, giờ nhìn lại, lập tức cạn lời.
Đương nhiên, kết hôn là một trong những việc cực kỳ quan trọng trong đời, ai cũng muốn tổ chức một buổi hôn lễ không giống người thường, cả đời khó quên, đủ kiểu hôn lễ kỳ lạ cậu không phải không nghe nói, hôn lễ dưới đáy biển, hôn lễ nắm tay nhảy bungee trên cao, hôn lễ lơ lửng bắt chước hình thức trọng lực bằng 0 trong phi cơ, nói ngắn gọn, chỉ có nghĩ không ra, không có làm không được. Nhưng khách mời phải phối hợp cùng thì có vẻ hố cha quá đấy.
So với Lạc Tái không biết phải nói gì, Or lại hứng thú bừng bừng.
Ánh mắt của cún sáng chóe: "Hôn lễ của nhân loại hình như thú vị lắm, có thể dẫn tôi tham dự không? Bác sĩ?"
"Tôi không có ý định tham dự!"
Lạc Tái kiên quyết cự tuyệt, AP của một tấm thiệp mời đã lợi hại như vậy, tới tham dự hôn lễ đôi mắt của độc thân cẩu còn xài được không?! Cậu ứ có thèm đi tìm ngược đâu.
"Ôi..." Or cũng không kiên trì, tầm mắt rủ xuống lại không thể che giấu sự thất vọng lộ ra trong đôi ngươi thủy tinh xinh đẹp, nhưng làm một con chó ngoan, cậu sao có thể miễn cưỡng chủ nhân làm việc mình không thích? Như ngày mưa sẽ không buộc chủ nhân dẫn mình đi dạo... trên thực tế đã đi, lại như không buộc chủ nhân đã ném đĩa bay tới sắp gãy tay ném tiếp... trên thực tế đã ném... Mũi Or khẽ hừ mấy tiếng, cảm giác cứ như tiếng thở dài của nhân loại, "Không đi cũng không sao, dù sao tôi và Thrus là chó dữ Địa Ngục tà ác, không có tư cách tới nghe những lời nguyện ước hạnh phúc trong hôn lễ..."
A nha nha nha nha!!
Thân là người mắc "bệnh biến chứng chủ nhân ngu ngốc" thời kì cuối, sao có thể đỡ được ánh mắt tội nghiệp kỳ thực khát vọng lại không nói nên lời này chứ?
Quả thật là phải có giác ngộ ngoài trời dù đổ mưa đao cậu cũng phải dẫn chó ra ngoài đi dạo mà! Hôn lễ gì đấy yếu bạo, dắt chó nhà mình, dù là thi sơn huyết hải cậu cũng có thể xông qua! Oa ha ha ha ——
...
Noah Động Vật Chẩn Sở Bệnh Lịch Ký Lục Bộ
(Hồ sơ bệnh án của phòng khám thú y Noah)
| Quyển 5 |
112 - 2 | Hồ sơ bệnh án trang thứ một trăm lẻ mười hai: Bạn học cũ —— Mr. Bác sĩ thú y của sở thú
Nhìn bãi cỏ xanh rõ ràng đã được cắt tỉa chỉnh tề, Lạc Tái cảm thấy giẫm lên cũng là một tội ác.
Không khí tràn ngập mùi hương nhàn nhạt tới từ thiên nhiên, trên sân cỏ cách đó không xa, cổng vòm hoa tươi và lá xanh đã được dựng, dưới ánh mặt trời xán lạn, những cánh hoa hồng màu trắng điểm chuế xung quanh lắc lư đón gió.
Các khách mời mặc đủ kiểu trang phục thời Trung Cổ hoa quý, như tinh linh rừng rậm hoạt bát, nữ vương tinh linh xinh đẹp hoặc hoàng tộc nhân loại, tốp năm tốp ba tản khắp hội trường, tụ tập ở đây chứng kiến câu chuyện tình yêu sử thi vui buồn lẫn lộn của vương giả nhân loại và tinh linh công chúa.
... Đây là cách mở màn bình thường của các buổi hôn lễ hoa viên thần bí lãng mạn thời Trung Cổ.
Nhưng pháp sư mặc bạch bào hư hư thực thực vải rèm cửa sổ đi ngang qua trước mặt, hoặc Hobbit cao 2m đứng cạnh bàn dài lấy đồ uống, tuyệt đối là sai phim trường rồi đó!
Về phần Lạc Tái...
Áo choàng có mũ làm từ tơ lụa mùa đen, thêu phù văn kim tuyến màu xanh tím, dưới ánh mặt trời thậm chí còn lóe lên ánh vàng, bên trong mặc một bộ trường bào lỏa lộ, nhưng lấy màu đen lót nền, hoa văn tinh tế ẩn giấu màu xanh huỳnh quang lạnh lẽo, mặc dù xa xa thoạt nhìn là một pháp sư hắc ám thần bí, nhưng nếu lại gần, mỗi một chi tiết đều hát vang chương nhạc của một pháp sư hoa lệ.
...
Cậu cũng sai phim trường rồi?! Pháp sư của Lord of The Rings không phải hôi bào thì là bạch bào không nữa là hắc bào, nào có ai ăn mặc hoa lệ như vậy?! Tính bảo cậu chơi cosplay à?!
"Or, bộ đồ này cậu lấy đâu ra thế?" Cậu không cảm thấy nhà mình có trang bị kỳ quái như vậy.
So với Lạc Tái hoa lệ, thanh niên sau lưng cậu mộc mạc hơn nhiều, nhưng vị tinh linh của Rừng Đen này, trang phục không khoa trương lại vì bề ngoài điển trai, mà như một vị vương tử của quốc gia nào đó ra ngoài mạo hiểm, chỉ cần an tĩnh đứng đấy, đã chẳng khác nào một bức tranh cuộn tròn.
Nghe được câu hỏi của bác sĩ, Or quay đầu, mỉm cười, ánh nắng chiếu trên lá lắc lư, nụ cười ấy lóa mắt người nhìn.
"Hỏi mượn Puppy."
"Puppy?!" Lạc Tái khó hiểu.
"Phải." Or giải thích, "Vốn dĩ tôi tính làm một bộ, nhưng không khéo trên tay không có tơ vàng chỉ bạc, định đi mượn ngài Hades, lại trùng hợp gặp Puppy chơi trò cắn cái áo choàng này trong sân, nên hỏi mượn thằng bé."
"..." Đợi đã, nói vậy, nguyên chủ nhân của cái áo choàng hoa lệ này rất có thể là chủ nhân của Puppy?!
Cậu mặc áo choàng của Minh Vương Hades có thể chết nhanh gọn lẹ hơn không?
Or như ngại bác sĩ chưa đủ 囧 囧, thần bổ đao thêm phát: "Tôi vốn còn nghĩ nguyên bộ trang phục hẳn sẽ đẹp lắm, định hỏi mượn ngài Hades cái mũ để dùng, nhưng ngài Hades không khéo vắng nhà. Ai... thật đáng tiếc, bác sĩ nếu đội cái mũ ấy lên nhất định sẽ rất tuyệt! Nó có khả năng ẩn thân thần kỳ, Hermes từng đội nó giết chết một Titan đấy."
"..."
Cậu hiện tại là đi dự hôn lễ, không phải đi giết Titan.
Vả lại cậu cũng không phải Kratos, là thỏa thỏa chiến ngũ tra, sao mà đấu được Titan một ngón tay thôi cũng có thể bóp chết người?
Nhưng so với quấn quýt vấn đề áo choàng là của ai, hiện tại Lạc Tái có việc quan trọng hơn cần làm.
Phải, trọng điểm mỗi một buổi hôn lễ hoa viên hoa lệ không thể bỏ qua—— buffet!!
Ngay từ đầu Lạc Tái đã chú ý tới chiếc bàn dài màu trắng bên kia, nhân viên phục vụ sớm chuẩn bị các món ăn phong phú để cung cấp khách mời.
Cho dù cự ly có xa cách mấy, Lạc Tái vẫn có thể dùng đôi mắt của "ưng", khứu giác của "chó" biết được ở đó có cả một bàn ức gà chiên bơ, thăn bò sốt tiêu đen, cá hồi xông khói, Spaghetti Bolognese, còn có salad rau tươi ngon, các món điểm tâm tuyệt vời như Quiche kiểu Pháp, thần kinh dạ dày của cậu đã triệt để bốc cháy, nháy mắt mở ra... siêu năng lực: sức mạnh của "gấu", khẩu vị của "heo", độ nuốt của "rắn".
Không nói nhảm nữa!
Dù sao tới ăn là được!!
A! Món ức gà chiên bơ cho thêm hương thảo, xô thơm, thơm ngào ngạt này quả thật quá ngon! Còn có thăn bò sốt tiêu đen nữa! Gần đây thịt bò rất đắt lại không có đại giảm giá, đã lâu không được ăn rồi! Nữa là cá hồi! Ôi ôi! Phần thịt cá màu đỏ cam, chỉ nhìn thôi đã có thể cảm giác được độ non mịn săn chắc trên từng thớ thịt của nó, cảm giác thơm ngọt, mấu chốt nhất là giàu a-xít béo không bão hòa, các loại khoáng chất, cần nên ăn nhiều!
Lựa chọn bỏ qua tô salad rau tươi ngon bên cạnh, bác sĩ Lạc không hề khách khí xúc cả đống thịt vào đĩa. Khi thấy những miếng bít tết, càng là không khách khí trực tiếp hạ nĩa.
Nhưng, bên cạnh có một cái nĩa hiển nhiên hoàn toàn có cùng mục tiêu với cậu.
Lạc Tái thấy có kẻ dám đoạt đồ ăn trong miệng cọp...
"Chris?!"
Thanh niên giống y cậu tay cầm một đĩa thức ăn đã bỏ đầy nghe thấy tên mình, ngẩng đầu lên nhìn Lạc Tái.
Tóc mái xốc xếch, cặp kính dày cộm, hoàn toàn chẳng khác gì thời còn học ở đại học, ánh mắt thanh niên nhìn Lạc Tái như lọt vào sương mù không rõ tình huống xung quanh, sửng sốt cả buổi trời, thanh niên mới nghẹn ra một câu: "Cậu muốn ăn miếng bít tết này à?"
"A, không..."
Đợi đã, trọng điểm sai rồi?!
Lạc Tái 囧 囧, tuy nói không đến mức cửu biệt trùng phùng, nhưng bạn học cũ gặp nhau bình thường cũng nên hàn huyên tí gì đó chứ. Nhưng trọng điểm giờ khắc này của Chris lại là miếng bít tết này thuộc về ai...
Tuyệt đối không phải cách mở chính xác đâu nghen? Bạn Chris!!
Phải, Chris · Moton, bạn học cũ của cậu, mặc dù thoạt nhìn như một sinh viên vừa tốt nghiệp, nhưng Chris xác thật là một Mr. Bác sĩ thú y trước mắt đang làm ở sở thú thành phố.
Tuy rằng từ góc độ bác sĩ thú y, với những đường vân như đá cẩm thạch, miếng bít tết này nhất định là thịt sườn ở phần ngực trái của bò, là một miếng bít tết cực kỳ ngon... cậu cũng rất muốn ăn.
"Ừm." Chris không hề khách khí, trực tiếp xiên miếng bít tết bỏ lên đĩa thức ăn của mình. Sau đó nghĩ một lát, xiên một miếng bít tết khác bỏ vào đĩa Lạc Tái, "Tôi nhớ cậu cũng rất thích bít tết, mỗi lần ăn bít tết cậu đều ăn no căng, Lạc."
Cậu nên vui vẻ bạn học cũ của cậu còn nhớ à?
Góc 45° đón gió rơi lệ thôi!
Bạn Chris à, có thể nhờ bạn nhớ tới những năm tháng đánh rơi thanh xuân, những hồi ức vội vã mà đầy tốt đẹp không?! Ăn bít tết đến no căng chẳng đẹp tí nào cả hiểu hông?
Nhưng ngẫm lại đi, nhiều năm đại học, không nói dỗ ngon dỗ ngọt ưỡn à ưỡn ẹo với các cô nàng xinh đẹp năm dưới, chỉ là bị mèo nóng nảy quào bị chó sinh bệnh cắn, duỗi tay vào thân bò kiểm tra trực tràng bị phun béo phệ đầy người chưa kịp rửa tay đã nắm lấy niên muội dẫn đến lễ tốt nghiệp không tìm được bạn nhảy... Chuyên nghiệp bác sĩ thú y quả thật là bất hối mộng quy xử, chích hận thái thông thông... (Không hối điều đã chọn, chỉ hận quá vội vàng)
"Đã lâu không gặp, Chris."
Chris dừng lại chí ít nửa phút, mới chậm rãi nói: "Không có đã lâu."
"Ách, a ha ha... cũng phải, e hèm, hôm nay khó được, có thể gặp lại không ít bạn học cũ đấy!"
"Không nhớ rõ."
Ể, cũng đúng, thời đại học bạn Chris rất lão luyện với động vật, nhưng với mặt người lại là ngây ngốc phân mãi chẳng ra, không chỉ đồng học, cả giáo sư cũng thường bị nhầm. Khó được nhớ rõ Lạc Tái thuần túy là vì Lạc Tái là một người phương Đông tóc đen mắt đen, giữa cả đống củ cải trắng nước ngoài tương đối bắt mắt.
Kiểu tán gẫu khiến người 囧 囧 này không hề thay đổi tí nào, Lạc Tái nháy mắt như trở về với những tháng ngày còn học ở đại học cùng Chris ngồi xổm thu thập phân và nước tiểu động vật.
"Bác sĩ Chris, anh lại quên ví này."
Lạc Tái nghe tiếng quay đầu.
Là một người đàn ông cao kều. Nụ cười của anh ta sáng sủa sang sảng như nắng California, gọi người nhìn thôi cũng thấy khoái trá, nhưng anh ta mặc không phải quần áo dự tiệc chính thức, trên thực tế anh ta thoạt nhìn như vừa tan tầm, còn mặc bộ đồ lao động và mũ làm việc màu xám tro, chỗ vạt áo có một vết bẩn cũ khó giặt, tay cầm một cái ví phim hoạt hình hiển nhiên không phải của mình.
"Ôi... cảm ơn." Đối với việc ví tiền lúc nào đã rời khỏi người, Chris không hề có ấn tượng.
Thấy Chris còn cầm một đĩa thức ăn đầy, đối phương rất tri kỷ giúp Chris nhét ví vào túi, vỗ vỗ, đồng thời cực kỳ thận trọng nhắc nhở: "Bác sĩ Chris, tuy nói tới dự hôn lễ không cần ăn xong trả tiền, nhưng nhỡ sau buổi lễ bạn học cũ của anh tính ra ngoài tụ hội, anh phải làm sao đây?"
"Không đi." Chris nháy mắt cho ra một cách giải quyết "hoàn mỹ".
"..." Anh nhân viên quản lý bị nghẹn đến không biết phải nói gì cho phải, "Bác sĩ Chris, tôi cảm thấy anh thỉnh thoảng vẫn phải học cách ở chung với nhân loại, đặc biệt là nhân loại tương đối có tiếng nói chung với anh, lần này là một cơ hội khó được."
Chris nghiêng đầu, nghĩ một lát, lại dùng sức nghĩ một lát, linh quang chợt lóe, dùng nĩa chỉ Lạc Tái bên cạnh: "Tôi có."
Nhân loại bạn bè có tiếng nói chung với Chris —— Lạc Tái thừa dịp bọn họ nói chuyện trời đất nhanh chóng ăn miếng bít tết trước mặt, nhưng miếng bít tết ấy quá to, dẫn đến quai hàm của cậu phồng lên như hamsters...
"..."
"..."
"..."
"Bác sĩ, cần chút đồ uống không?" Or bên cạnh bình tĩnh đưa một ly nước táo tới.
"Ầy ầy ầy ——" —— Cần! Tôi sắp nghẹn chết rồi!
"Ôi! Thì ra là bác sĩ Lạc! Đã lâu không gặp, cậu vẫn khỏe chứ?" Anh nhân viên quản lý như giờ mới chú ý thấy Lạc Tái.
"Ầy ầy ầy ——" —— Không được khỏe lắm, sắp nghẹn chết rồi!!
Hai phút sau.
Cuối cùng cũng nuốt được miếng bít tết, bác sĩ Lạc lau khóe miệng, đỡ kính, bình tĩnh nhã nhặn vươn tay: "Rất vui được gặp anh, anh nhân viên quản lý."
"... Lần trước quên tự giới thiệu, tên tôi là Douglas."
"Chào, anh Douglas."
...
Noah Động Vật Chẩn Sở Bệnh Lịch Ký Lục Bộ
(Hồ sơ bệnh án của phòng khám thú y Noah)
| Quyển 5 |
112 - 3 | Hồ sơ bệnh án trang thứ một trăm lẻ mười hai: Bạn học cũ —— Mr. Bác sĩ thú y của sở thú
Lúc này bộ trang phục lỗi thời của anh nhân viên quản lý đã đưa tới ánh mắt kỳ dị của các khách mời quần áo ngăn nắp, tuy nói mọi người ăn mặc rất cổ quái, nhưng một người bình thường xuất hiện giữa một bầy người cổ quái, người bình thường ấy trái lại sẽ biến thành cổ quái.
Anh nhân viên quản lý cũng chú ý thấy ánh mắt bốn phương tám hướng, rất xấu hổ khi mình tùy tiện xuất hiện ở buổi hôn lễ này, anh ta gãi mái tóc xốc xếch màu vàng lại uy phong như sư tử, lúng túng cười: "Ngại quá, tôi không cố ý quấy rầy, chỉ là có chút lo lắng bác sĩ Chris. Trên đường tới đây anh ấy vì không tìm được hướng, đã đờ đẫn trước cổng nửa ngày, tôi sợ anh ấy lạc đường..." Ví lại không mang theo trên người bắt xe không có tiền trả, trực tiếp lạc trên phố dẫn đến đường đường là bác sĩ thú y của sở thú phải ngủ ngoài đường!! —— đây là mật hiệu anh nhân viên quản lý suy xét cho mặt mũi của bác sĩ thú y nhà mình không nói thẳng ra.
...
Điều hoàn toàn có thể!!
Căn cứ kinh nghiệm của Lạc Tái, quỹ tích vận động của Chris khẳng định chỉ có hai điểm là sở thú và nhà, hội trường lại cách hai điểm này khá xa, hơn nữa còn ngược hướng, đối với Chris mà nói, quả thật là không gian dị thứ nguyên!
Thời còn ở trường đại học là Lạc Tái phụ trách tìm Chris bị lạc đường về, giờ xem ra nhiệm vụ vinh quang mà gian khổ này đã rơi xuống vai của anh nhân viên quản lý Douglas.
Lạc Tái lập tức sinh ra cách mạng hữu nghị với Douglas, cậu nắm lấy tay anh ta rơi lệ như giao phó một trọng trách ngoài người này ra không ai có thể gánh vác được: "Anh Douglas, vất vả rồi."
"A? A..." Anh nhân viên quản lý không hiểu cái suy nghĩ cùng là người lưu lạc thiên nhai của Lạc Tái, chẳng qua là cảm thấy bạn học của bác sĩ Chris quả nhiên rất thâm ảo, "Tôi không vất vả, ở sở thú của chúng tôi, bác sĩ Chris mới là vất vả nhất."
Lạc Tái sửng sốt, quay đầu nhìn Chris: "Công việc ở sở thú thuận lợi không?"
"Không." Chris lộ ra vẻ không vui.
Thấy Chris không diễn đạt rõ ý, anh nhân viên quản lý vội vàng bổ sung: "Ý của bác sĩ Chris là, gần đây động vật trong sở thú có chút không khỏe, anh ấy rất lo lắng."
"Cả Chris cũng không giải quyết được à?"
Lạc Tái giật mình, Chris tuy rằng có chút mơ hồ trong cuộc sống, nhưng ở lĩnh vực học thuật lại hoàn toàn là dấu móc vượt mọi thử thách, không chỉ max level tất cả khóa học, khóa tự do cũng gọn gàng xinh đẹp nhuệ khí ngàn ngàn, đáng tiếc quá chấp nhất với động vật, chỉ cần là không tốt cho động vật tuyệt đối không làm, những con thú bệnh không cần lãng phí thuốc men trị liệu trong mắt giáo sư bị Chris trị khỏi, chuột bạch, bồ câu chuẩn bị dùng để giải phẫu y học bị Chris thả chạy... Thế nên lên sổ đen của các giáo sư ở trường, luận văn không qua ải, không cho tốt nghiệp.
"Động vật, tôi có thể." Chris có chút nghi hoặc cúi đầu, "Nhân loại, không được."
Anh nhân viên quản lý nói: "Ý của bác sĩ Chris là, anh ấy có thể chữa khỏi cho động vật, nhưng nếu vấn đề là nhân loại gây ra, anh ấy bất lực." Anh nhân viên quản lý vỗ bả vai gầy gò của Chris, đối với vị bác sĩ thú y thoạt nhìn như vừa tốt nghiệp đại học, trên thực tế cũng vừa tốt nghiệp không lâu này, anh rất tín nhiệm, nhưng có đôi lúc, y thuật không thể giải quyết tất cả.
"Gần đây thân thể của các loài động vật trong sở thú xuất hiện một số vấn đề, như là táo bón, tiêu chảy, viêm dạ dày mạn tính, cảm mạo vân vân, đây là vì du khách tới chơi đã đút cho chúng ăn thức ăn mình mang theo."
Lời anh nhân viên quản lý nói khiến Lạc Tái nhớ tới, thuở bé vào những ngày nghỉ ở quê, cha mẹ sẽ dẫn cậu tới sở thú chơi, đi chơi đương nhiên không thể thiếu đồ ăn trưa, bọn họ cũng thường ném số thức ăn còn dư lại, thí dụ như bỏng, bánh mì, quả hạch, vân vân vào người mấy con gấu đang leo núi, khỉ trên cây, nhìn con gấu đen ngu ngốc ấy há miệng chuẩn xác tiếp được miếng bánh mì đã bị xé vụn, hoặc là bầy khỉ nhí nhố đứng bên dưới mở to đôi mắt tròn vo chờ đợi mấy viên bỏng, cậu của thuở bé cực kỳ sung sướng.
Có lẽ các bé nhỏ rất thích thú với hành vi trao đổi cùng động vật này, thông qua việc đút thức ăn nhẹ nhàng kéo gần khoảng cách giữa người và động vật, người lớn cũng không cảm thấy có vấn đề gì, nhưng trên thực tế, lại có vấn đề rất lớn.
Thức ăn động vật hoang dã trong sở thú ăn, có số lượng quy định, hơn các bữa cũng rất quy luật, mà thức ăn các bé nhỏ mang theo lại rất hỗn loạn, lượng đút càng không thể nào khống chế, quấy rầy nghiêm trọng quy luật ẩm thực của chúng, khi lượng khách quá đông có thể trực tiếp đút đến no căng, có lúc chúng còn ăn thức ăn thừa của người, nếu người cho chúng ăn mắc các bệnh dễ lây như cảm, còn sẽ hại chúng lây bệnh cho nhau.
Đại khái là nhớ tới động vật bị bệnh trong sở thú, vẻ mặt Chris trở nên ngưng đọng: "Còn có túi plastic."
"?!"
Anh nhân viên quản lý giải thích: "Một số du khách trực tiếp ném thức ăn còn gói trong túi plastic vào chuồng, mà hoang đường hơn nữa là có một số du khách đút rác cho động vật, động vật ăn cỏ không có khả năng phân biệt túi plastic, vì có mùi thơm của thức ăn nên chúng sẽ liếm nhai, mấy ngày trước có một con hươu sao xuất hiện triệu chứng..."
"Tắc ruột nặng." Chris nói, đôi mắt phía sau cặp kính không còn mơ hồ, là sự thanh minh và sắc bén của một bác sĩ.
Lạc Tái đẩy kính: "Tình huống của con hươu ấy thế nào rồi?"
"Khẩu vị giảm xuống, không còn nhai lại, lượng nước bình thường, lượng nước tiểu bình thường, nhưng không bài tiết phân. Thường có tư thế cong lưng, xuất hiện triệu chứng ủ dột, hơn nữa đứng cách xa bầy."
"Đã kiểm tra nhiệt độ cơ thể, tim đập, hô hấp chưa?"
"Ừm. Không có thay đổi rõ ràng, nhưng màng kết vàng đỏ, nhãn cầu lõm xuống, bụng bên phải phình to."
"Tình huống khám ngoài?"
"Dạ cỏ rỗng tuếch, tiếng co bóp rất yếu, có tiếng nước phát ra khi ấn vào ổ bụng."
"Tắc ruột." Lạc Tái gật đầu đồng ý chẩn đoán của Chris, lại hỏi, "Có lẽ không chỉ là ăn nhiều, hoặc ăn thực ăn không tiêu hóa được? Còn nhớ trước đây khi chúng ta thực tập không phải đã gặp tình huống tương tự sao?"
"Lần đó bị tắc ruột là vì ăn cỏ, cho nên phân và nước tiểu bị tắc ở đoạn ruột cuối."
"Ừm." Lạc Tái giơ tay lên làm động tác đào, "Nếu là tình huống ấy, dễ dàng hơn nhiều, như lần đó trực tiếp bóp nát moi ra là được."
Or đứng bên Lạc Tái, an tĩnh thôi cũng đã như một bức tranh, mà anh nhân viên quản lý tuy rằng quần áo chẳng ra gì, nhưng không che giấu được vóc người hoàn mỹ luyện ra nhờ mấy trăm cân thức ăn thân là nhân viên quản lý sở thú mỗi ngày phải khiêng, cộng thêm nụ cười sang sảng, bên này soái ca tụ tập, rất có sức hấp dẫn với các cô nàng tới dự hôn lễ. Về phần Lạc Tái và Chris, tuy rằng trạch tí, nhưng một cái mắt đen tóc đen, phong tình châu Á thần bí cộng thêm cặp kính nhã nhặn gạt người, nếu trên tay cầm một quyển sách pháp thuật dày cộm, hoàn toàn là pháp sư tới từ phương Đông! Mà Chris, khuôn mặt nhỏ nhắn, năm tháng như hoàn toàn lướt qua mà không để lại dấu vết gì trên người Chris, khuấy động tình thương của mẹ của các cô nàng. Thế nên từ khi bọn họ bắt đầu tán gẫu, có không ít cô nàng ăn mặc xinh đẹp trang điểm mình thành tinh linh lén lút tới gần.
Nhưng, Chris không để ý kể ra hình thái của vật bài tiết và thủ thế cực kỳ hình tượng hiển lại là đã làm qua của Lạc Tái, khiến không khí còn đang tỏa ra bong bóng màu hồng xung quanh mấy cô nàng nháy mắt đọng lại, có người óc tưởng tượng phong phú đã trực tiếp che miệng chạy ra ngoài, những người xung quanh nháy mắt lui về sau tạo thành một vòng tròn đường kính 10m lấy Lạc Tái và Chris làm trung tâm.
Nhưng hai vị này không hề cảm thấy, đối với bác sĩ Lạc và bác sĩ Chris điểm quan tâm ở trên người động vật hoang dã bị bệnh mà nói, cô nàng xinh đẹp đã trực tiếp hóa thành mây bay.
Nghe được câu hỏi của Lạc Tái, Chris lắc đầu: "Vị trí bị tắc không ở đoạn ruột cuối, là ở dạ dày. Tôi kết luận nó là ăn nhầm plastic hoặc dây thừng. Hươu là động vật nhai lại, có bốn dạ dày, kết cấu cực kỳ phức tạp, sau khi ăn xong dị vật như plastic và dây thừng, vì không thể tiêu hóa, lại trải qua không ngừng nhai lại, những dị vật này sẽ vắt lại thành một sợi dây thừng, làm nó bị tắc ruột nặng."
Lạc Tái cũng cảm giác được tình huống nghiêm trọng: "Tình huống này rất nghiêm trọng, một khi xuất hiện khả năng bị tắc vừa không thể tiêu hóa lại không thể ép dị vật ra ngoài, tỉ lệ tử vong của động vật sẽ rất cao."
Hai tiểu học cứu như về tới thời đại học, làm lơ mọi thứ xung quanh, một người duỗi tay vào trực tràng ngựa đào ra phân và nước tiểu bị tắc không bài tiết được bên trong, một người mắt tỏa sáng cầm Parafin, xà phòng ngồi xổm bên cạnh chờ súc ruột. Nó cũng là nguyên nhân trí mạng dẫn đến hai người bạn này mãi tới nay cùng nhau tu luyện thành đại ma pháp sư.
Nhưng hai vị đại ma pháp sư hiển nhiên không hề cảm thấy, vẫn làm theo ý mình.
"Cho nên tôi phẫu thuật cho nó."
"Khỏi chưa?"
Chris không trả lời mà nhìn Lạc Tái có nghi vấn này, hàm nghĩa ánh mắt ấy rõ ràng là 'Cậu đang nói đùa à?!'.
May mắn anh nhân viên quản lý vẫn chuyên nghiệp trăm năm bên cạnh lập tức bổ sung: "Hươu sao trước mắt đã khỏi rồi. Lúc đó dị vật lấy ra trong dạ dày hệt như suy đoán của bác sĩ Chris, là một nùi plastic và khăn giấy ướt xoắn chặt lại, nặng gần 6kg, nhét vào bụng hươu sao, có thể tiêu hóa được mới là lạ."
Lạc Tái thở phào, dù sao một con động vật hoang dã vốn nên vui vẻ trong rừng, bị giam ở sở thú phạm vi hoạt động thu hẹp đã là khó chịu, cuối cùng lại vì ăn túi plastic đựng thức ăn của nhân loại mà thống khổ chết.
Chắc hẳn cũng không phải là ước nguyện ban đầu của những người lớn và bé nhỏ tới sở thú xem động vật, mọi người dẫn con mình tới sở thú, là vì vui vẻ du ngoạn, giúp bọn nhỏ biết thêm về động vật hoang dã, biết bảo vệ thiên nhiên, mà hậu quả khiến người không vui như vậy, không phải bọn họ muốn thấy.
"Chris, nếu cần tôi giúp, nhất định đừng khách khí." Chiếu cố động vật sau khi phẫu thuật không phải là việc nhẹ nhàng, Chris thoạt nhìn không phải người có thân thể cường tráng.
"Không cần. Có Douglas." Chris xưa nay không mẫn cảm với xã giao cứng rắn cự tuyệt ý tốt của Lạc Tái.
Chỉ có bạn học cũ mới hiểu được nhau, Lạc Tái không giận, trái lại cười với anh nhân viên quản lý: "Nếu có gì cần, xin hãy nói cho tôi biết."
"Cám ơn cậu, bác sĩ Lạc." Thấy Lạc Tái nhiệt tình như thế, nụ cười của anh nhân viên quản lý càng thêm xán lạn, "Để tránh cho về sau lại xuất hiện tình huống này, chúng tôi đã nghĩ rất nhiều cách. Thí dụ như đặt bảng cảnh báo không cho đút thức ăn, ở cửa sở thú mở một số buổi toạ đàm phổ cập khoa học, ngoại trừ cấm đút thức ăn một cách mù quáng, còn có đừng cố ý đùa giỡn động vật hoang dã, và phát ra các loại tiếng ồn dọa nạt chúng, trên thực tế du khách ở sau khi biết nguyên nhân, đều rất vui vẻ phối hợp."
Or vẫn cười híp mắt nghe bọn họ nói chuyện trời đất, mỉm cười đưa ra đề nghị: "Hoặc các vị có thể suy xét trồng một số loài dây leo trên hàng rào, hoa loài dây leo này nở rất đẹp, đồng thời cũng có tác dụng phòng hộ rất tốt, tôi có trồng trong vườn nhà bác sĩ, trộm cũng không dám tới gần. Tôi có thể cho các vị một số hạt giống để thử."
"..."
Chẳng lẽ là dây leo Địa Ngục đáng sợ?! Hoa là rất đẹp, nhưng vấn đề là nó hút máu người mới nở... Trồng cái này ở sở thú?! Cậu xác định chỗ này là sở thú mà không phải công viên giải trí Địa Ngục hệ hắc ám à?! Chẳng lẽ tới lúc đó phải ngắm hươu cao cổ nửa người là xương, cá voi sát thủ nhảy ra từ bồn cầu, bồ câu tập kích du khách quảng trường vân vân và vân vân?!
Các bé nhỏ sẽ khóc đấy!!
Thật không ngờ anh nhân viên quản lý nghe xong rất vui vẻ: "Ôi? Tôi có trồng dây mây, dây thường xuân, dây gối tròn, dây huyết rồng, dây tử đằng ở khu xanh hoá."
Or gật đầu: "Lần trước khi cùng bác sĩ tới sở thú, tôi cũng chú ý thấy thực vật ở đấy hoàn toàn không riêng một loài, những bụi hoa như tuyết tùng, tùng sà còn có long não, lựu, trúc Nam Thiên, tử vi cũng có không ít."
Nói tới đây, nhân viên quản lý có chút ngượng ngùng gãi đầu, "Mặc dù nhậm chức ở sở thú, nhưng tôi cũng vừa học vừa làm..."
"Không hề gì." Thanh niên săn sóc ôn hòa cười, khiến người cảm thấy tán gẫu với cậu là một chuyện rất vui vẻ, "Không ai ngay từ đầu đã biết hết tất cả, vừa học vừa làm, cũng là một lạc thú."
"Phải đó! Tôi cảm thấy tuy chỉ là trồng cây, nhưng đối với động vật hoang dã trong sở thú, thực vật phù hợp có thể sáng tạo cho chúng một hoàn cảnh sinh thái tự nhiên hòa hài, khiến chúng thích ứng được với cuộc sống ở đây. Thí dụ như chuồng khỉ sóc, ngoại trừ loài cây bộ gọng và cây thường xanh, tôi còn trồng cây lê và cây táo chua, để chúng tự do hái ăn. Khu nuôi mãnh thú thì cần có đại thụ, phối với một số loài cây cao to và bụi hoa, để tránh cho phá hư cây cối, bố trí thêm một số cành khô có thể thỏa mãn thói quen đi săn, mài móng của chúng. Khu nuôi thủy cầm phi điểu, càng cần hoàn cảnh thực vật phong phú, thông đen, thuỷ sam, liễu cung cấp du cầm đỗ lại đẻ trứng, xung quanh hồ nước là lau sậy, cói vân vân, nếu hoàn cảnh tự nhiên tốt, còn có thể hấp dẫn loài chim di trú bay ngang qua lưu lại sinh sôi nẩy nở!"
Thật không ngờ nhân viên quản lý rành về thực vật như vậy, thanh niên thích ở nhà nghịch ngợm hoa cỏ nháy mắt bị hấp dẫn, hai người triển khai một buổi thảo luận khoái trá về vấn đề sân nhà nên trồng cây gì cùng loài cây nào kiêm tính thưởng thức và thực dụng cùng ở trong sở thú ghép cây phải bảo dưỡng thế nào vân vân.
"..." Sao nhìn cứ như một con chó Dobermann đang cùng một con Golden tụ đầu đùa giỡn thế, cả chủ nhân ở bên cạnh quên béng đi rồi?! Lạc Tái nhịn không được xoa mắt, nhìn lầm rồi hả...
"Lạc."
Chris gọi cậu.
"A?"
"Muốn ăn bít tết không?"
"... Muốn."
...
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro