trăng tàn


Tiếng đàn du dương bắt đầu từ phía sân khấu. Ánh đèn sáng chói, mang đến cho em hơi thở của nghệ thuật. Em mang tình yêu của mình viết lên chút mơ màng của linh hồn em, khi tình tôi và em đang đến bên bờ vực của sự chia tan.

Và tình ta sẽ vỡ tan ngay từ khi em gặp người ấy.

Tiếng đàn viola lại hòa nhịp cùng với tiếng piano của em, theo từng nhịp điệu. Em đàn, cùng với gã, chứ không phải tôi. Em đã từng nói với tôi, rằng em sẽ đàn cho tôi nghe, đàn cho tôi viết, và viết cho tôi thưởng thức những lời hát mà em viết. Khi ta mơ, khi ta hát, ta sẽ là những tinh khôi. Ta sa vào lòng của thơ ca, mơ tưởng tới những điều đẹp đẽ nhất. Giống như đôi tay nàng, ôm lấy mắt tôi, che đi những điều ác độc nhất của cuộc sống, đem tôi vào hão huyền của nghệ thuật. Em hát và đàn ca, cùng gã lừa tôi vào mộng mơ.

Khi hiện thực kéo ta trở về, ta sẽ bàng hoàng, như cái cách mà em cho tôi tỉnh lại giữa dòng nước lạnh. Em lại đàn, và hát. Em nhẫn tâm nhấn chìm tôi vào biển cả, với những cánh hoa nhàu nhĩ đến tận cùng. Em lại cao hứng, một vẻ đẹp hoang dại đến điên đảo, khiến tôi si không dứt được.

Paris lại lần nữa chìm vào đê mê, chìm vào tiếng đàn cô quạnh. Piano vang lên đều đặn, dưới một nhà thờ nhỏ. Mưa rơi, không to, không xối xả. Mưa hòa với tiếng dương cầm của em, tiếng piano của tôi, không lấn át, quyện với nhau thành thứ âm thanh não nề, trầm lắng. Đêm đã khuya lắm rồi, và thứ gọi là tiếng nói của tâm hồn cứ vang vọng, thể hiện nỗi sầu của từng con người. Ba con người, thức trắng, cùng nỗi buồn khó nói.

Đêm qua đi.

Ta dang tay ôm lấy bầu trời trước mắt
Một thuở tình ca, thương lấy ai
Chúng ta của hiện tại, bơ vơ và xơ xác
Tình ta thuở mới quen, đẹp đẽ đến lạ thường
Tôi, em, và gã.


Ly whisky đưa em vào cơn say, khi em kết thúc buổi biểu diễn của mình. Em ngà ngà cơn say, say đến mức em chẳng còn biết trời đất gì nữa. Em đến bên tôi, và bắt đầu nói nỗi lòng mình. Em say, tâm hồn em trở nên mỏng manh, em gào thét, và hung dữ ném tất cả mọi thứ xuống đất. Em dẫm lên từng mảnh vỡ, chà đi chà lại, đến mức lòng bàn chân nhuốm máu hồng. Em khóc, em nói lảm nhảm, và em nói em yêu gã. Em yêu gã đến phát điên, còn gã cứ mập mờ, và tôi chẳng buông tha cho em. Khi bàn tay em túa máu, em áp đôi tay lạnh lẽo lên gò má tôi, xoa đi tâm sự của tôi. Em lầm bầm về gã, lại cười, rồi lao vào ôm tôi, khóc lớn.

“Nobara, em say rồi.”

"Tôi không say.”

Em khẳng định, với giọng chắc chắn. Máu em ướm lấy áo tôi, kéo cổ tôi xuống, ôm chặt. Em khóc thút thít, nước mắt ấm nóng, nhòe lên vạt áo trắng. Máu chảy, em khóc, hơi nóng hổn hển. Em nói rất nhiều, về tôi. Em nói với sự thất vọng tràn trề, như giọt nước tràn ly. Em nói em rất mệt mỏi, mệt vì thứ gọi là tình yêu nam nữ. Em hỏi tôi Tình yêu là gì? Em không biết, tôi cũng không biết, chỉ Chúa mới biết.

Tàn hơi.

Sau đêm của những nỗi buồn ấy, khi cảm xúc nhảy múa, nổi loạn của thâm tâm con người, ta trở về như cũ. Piano vẫn được đánh, tiếng dương cầm du dương, đẩy ta về một miền thung lũng xa lạ. Em hòa với gã, đánh lên bản nhạc động lòng người, vào mùa đông của một Paris hoa lệ.

Khi tất cả đã là kết thúc
Em có hay về một người thương cũ
Những đóa hoa bay bay
Tấu thành với tiếng dương cầm của em
Còn sót lại giai điệu của nỗi nhớ
Của cành diên vĩ úa tàn từ hôm qua
Em đã thương ai ngày xưa cũ
Ba năm – một đời
Em đã yêu ai từ khi nào
Một đời, và ba năm
Tiếng đàn ai oán, và sầu não
Em hết thương tôi, hết yêu tôi
Gã đến với em, tựa chiếc lá bay
Ru em vào cơn say của tình yêu.

Và tình ta chấm dứt vào ngày cuối đông trắng toát.

Gió heo may, cùng với tuyết trắng, em nói lời chia tay. Em nói em đã mệt, em nói em muốn chấm dứt tình với tôi. Em đàn cho tôi một khúc, tôi nhớ về tình xa xôi. Tuyết bay bay, đậu lại trên mái tóc đen của em. Nobara của tôi, em của tôi, nay đã xa tôi rồi.

"Megumi, tình ta chết rồi"

Tình ta như ngày đẹp đầu xuân, và tàn lụi vào ngày cuối cùng của năm nay. Em sẽ chẳng còn đàn cho tôi nghe, em sẽ không hát cho tôi thưởng nữa. Dẫu vậy, tôi vẫn níu em lại, và đàn lên một âm thanh mà cả đời tôi chưa bao giờ đàn.

Tôi trao lại cho em chút tình còn sót lại, trao cho em nụ hôn cuối cùng. Tôi kể lại ngày đầu tiên ta yêu ngau, rồi lạnh nhạt sau lần ấy. Em mang cho tôi mùa hạ, và tôi vụt mất em vào mùa đông. Tiếng đàn của em, tôi xin gửi lại người. Hỡi em yêu Nobara của tôi, tôi sẽ trao lại cho em thứ tình si này cho em, khi em vui bên gã. Em đã mệt rồi, tôi biết. Tôi xin lỗi em, buông đôi tay ra. Sau hôm nay, mọi chuyện rồi sẽ khác. Em sẽ hạnh phúc bên người ta, còn tôi trả lại cho em bản nhạc em đã đàn riêng cho tôi.

Sẽ chẳng còn tiếng vỡ của thủy tinh
Sẽ không còn lời gào thét mỗi khi đêm về
Cổ họng ta sẽ không còn đau rát nữa
Vì tình ta đã kết thúc rồi
Tôi trao em chiếc hôn nồng ấm cuối cùng
Gửi cho em bản ballad của tình yêu
Trả lại cho em những giấc mộng đêm hè
Dẫu đắng cay, thì tôi vẫn trả
Ta xa nhau rồi, xa thật xa
Paris trắng xóa, em đi rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro