CHƯƠNG 12 - NGỌN LỬA THỬ THÁCH
Hogwarts hiện ra trong màn đêm như một pháo đài lấp lánh trên nền trời xám.
Đại sảnh Lớn vang tiếng trò chuyện sôi nổi. Trên trần là trời đêm ảo thuật, nặng trĩu mây và mưa lác đác. Dải băng mang màu bốn nhà phấp phới giữa không trung. Cô ngồi giữa nhóm Ravenclaw, nhưng không gần Padma hay Cho Chang – những người vẫn hay xì xào sau lưng.
Khi học sinh Hogwarts vừa ổn định chỗ ngồi trong Đại Sảnh Lớn, ánh nến lập lòe soi sáng bốn dải màu lơ lửng trên trần – thầy Dumbledore đứng lên, đôi tay giơ nhẹ trong không khí. Sự im lặng lan khắp gian phòng như thể có bùa chú.
"Trước khi chúng ta bắt đầu bữa tiệc tối nay," – giọng thầy vang lên, rõ ràng và ấm áp – "ta có một tin đặc biệt cần thông báo. Một sự kiện trọng đại – và lâu đời – sẽ trở lại Hogwarts trong năm học này."
Mọi ánh mắt lập tức đổ dồn về phía bục giáo viên. Harry, Ron,
Hermione và gần như toàn bộ bàn Gryffindor ngồi thẳng người lên.
Dumbledore tiếp tục – "chúng ta sẽ chào đón hai trường phù thủy khác – Beauxbatons và Durmstrang – đến Hogwarts để tham gia Giải đấu Tam Pháp Thuật."
Một làn sóng sôi nổi bùng lên khắp Đại Sảnh. Tiếng thì thầm, rì rầm, những ánh mắt ngạc nhiên và cả phấn khích.
Dumbledore giơ tay, và không khí lại lắng xuống.
"Đây là một giải đấu vinh quang – nhưng cũng nguy hiểm. Vì thế, chỉ những học sinh từ mười bảy tuổi trở lên mới được quyền tham gia. Mỗi trường sẽ có một đại diện duy nhất. Tên các ứng cử viên sẽ được bỏ vào Cốc Lửa, và chính nó sẽ lựa chọn ai xứng đáng."
Đột nhiên, tiếng vó ngựa vang lên – và từ xa, một cỗ xe khổng lồ, được kéo bởi những con ngựa lông lam có cánh, lướt lên không trung rồi hạ xuống mặt đất. Bánh xe va vào đất ướt kêu rền rĩ.
Từng người trong số họ đều mặc áo choàng xanh nhạt thêu chỉ bạc, dáng vẻ thanh tú như bước ra từ tranh vẽ. Họ sải bước nhẹ nhàng trên nền đá, như không để lại dấu chân – di chuyển theo hàng lối hoàn hảo, uyển chuyển như một điệu valse vô hình. Dẫn đầu là bà
Olympe Maxime, cao lớn như một người khổng lồ quý tộc, cổ cao và ngẩng lên như thể luôn nhìn qua đầu người khác.
Giữa đoàn học sinh, Fleur Delacour bước đi với khí chất khiến những ngọn nến gần đó dường như nhạt màu. Mái tóc bạch kim lấp lánh ánh lửa, và đôi mắt xanh bạc ánh lên vẻ đẹp kỳ lạ – nửa người, nửa mộng.
Một làn sóng xì xào lan khắp Đại Sảnh.
"Woa... Cậu nhìn kìa..." – Seamus Finnigan thì thào.
"Là tiên nữ thật à?" – Dean Thomas thốt lên.
Nhưng không ai phản ứng mạnh như Ron Weasley.
Cậu bé tóc đỏ gần như há hốc miệng, mắt không chớp, chăm chú nhìn Fleur bước qua, vẻ mặt như bị thôi miên.
"Mấy... mấy cậu có thấy không...?" – Ron lắp bắp, tựa như không thể tin vào mắt mình. "Chị ta... chắc chắn là... một tiên nữ..."
Harry liếc bạn, khẽ cau mày. "Ron, cậu chảy nước miếng kìa."
"Thì... cậu không thấy sao? Chị ta... chị ta phát sáng..."
"Đó là hiệu ứng ánh nến, đồ ngốc," – Hermione xen vào, giọng đầy khó chịu, rồi quay mặt đi.
Ngay khi đoàn Beauxbatons vừa ổn định chỗ ngồi bên phía bàn dài được kê thêm, âm thanh khác lại vọng tới – trầm hơn, nặng nề hơn.
Durmstrang đến.
Cửa mở lần nữa – và một cơn gió lạnh như từ phương Bắc tràn vào Đại Sảnh. Các học sinh Durmstrang mặc áo choàng màu đỏ thẫm, cổ lông đen và giày da bóng loáng, bước vào với tiếng ủng nện đều đều xuống sàn đá.
Một người cao lớn, thân hình như một khối thép sống, đi đầu – Thầy Igor Karkaroff – với bộ râu bạc và dáng đi dẻo như loài rắn. Bên cạnh ông là Viktor Krum – vận động viên Quidditch nổi tiếng, gương mặt cau có và dáng đi hơi gù quen thuộc.
Harry suýt bật dậy khỏi ghế.
"Là Krum đấy à?" – Cậu thì thầm, không tin nổi mắt mình.
"Là Krum thật!" – Dean rít lên.
"KRUM!" – Ron gần như hét lên. "Mình không tin được. Krum bằng tuổi mình... mà đã thi đấu cho tuyển quốc gia..."
Lyra đứng dậy, nhẹ như một cơn gió lướt giữa đám đông đang trầm trồ. Fleur chỉ liếc qua – nhưng khi ánh mắt họ bắt gặp nhau, một nụ cười khẽ nở nơi khóe môi Fleur.
Hai người gặp nhau ở rìa Đại Sảnh, nơi bóng nến đổ dài như những dòng ký ức.
"Petite corneille," – Fleur thì thầm, giọng Pháp mềm như nhung. "Vẫn im lặng như mọi khi."
"Chị vẫn đẹp như mọi khi," – Lyra đáp, cười nhẹ. "Còn nói chuyện như đang hát."
Fleur khẽ chạm tay lên má Lyra – một cử chỉ rất cũ, rất quen. "Chị biết em ở Hogwarts. Nhưng không ngờ lại gặp sớm thế này."
"Em cũng không ngờ chị lại là đại diện Beauxbatons," – Lyra thì thầm. "Chị sẽ là người được chọn, đúng không?"
Fleur mỉm cười, nhưng không xác nhận.
Trên bục cao thường ngày là chỗ ngồi của Ban Giám Hiệu, chiếc Bàn Giáo Sư đã được dời sang một bên, nhường chỗ cho một chiếc rương gỗ cổ thụ cao ngang hông người lớn, được chạm khắc bằng những họa tiết cổ xưa và niêm phong bằng phù chú.
Và khi thầy Dumbledore nâng nhẹ cây đũa phép lên — một chuyển động nhẹ như hơi thở — chiếc rương từ từ mở ra.
Ánh sáng xanh lam bùng lên từ trong lòng chiếc rương.
Chiếc Cốc Lửa hiện ra.
Nó không phải là một chiếc cốc bình thường – mà là một chiếc chén lớn bằng gỗ sẫm màu, nứt nẻ bởi thời gian, nhưng trong lòng cốc, ngọn lửa xanh kỳ lạ cháy không hề tỏa khói. Nó rực rỡ, sống động, như có linh hồn riêng. Và chính nó sẽ quyết định ai xứng đáng trở thành nhà vô địch của mỗi trường.
"Như các con đã biết," – thầy Dumbledore cất tiếng, giọng vang vọng khắp Đại Sảnh – "Chiếc Cốc Lửa chính là vị giám khảo công bằng nhất. Nó không để tâm đến danh tiếng, không thiên vị hay e sợ.
Nếu các con xứng đáng... nó sẽ chọn tên của các con."
Các học sinh ngồi lặng thinh, dõi theo từng lời, ánh mắt hừng hực.
"Các thí sinh đủ mười bảy tuổi," – thầy tiếp lời – "có thể viết tên và trường của mình vào một mảnh giấy nhỏ, rồi ném vào trong Cốc. Khi ngọn lửa đổi màu và phun ra tên... đó sẽ là dấu hiệu của sự lựa chọn cuối cùng."
Một thoáng im lặng.
Rồi tiếng xì xào bắt đầu lan ra. Nhiều học sinh Beauxbatons đã đứng lên, lấy ra những mảnh giấy da mỏng đã chuẩn bị sẵn. Một vài người Durmstrang cũng bắt đầu tụm lại, vẻ mặt bình thản nhưng ánh mắt không giấu nổi sự ganh đua.
Ở bàn Gryffindor, Fred và George Weasley không giấu vẻ háo hức.
"Cứ chờ xem," – Fred huých vai em trai, nhe răng cười. "Tụi mình sẽ làm một cú ngoạn mục..."
"Tụi mình không ngại một chút tuổi tác," – George nháy mắt. "Chỉ là số trên giấy thôi."
"Các anh bị điên rồi," – Ron thì thầm, nhưng mắt vẫn dán vào Cốc Lửa như bị thôi miên. "Liệu... liệu tụi mình có thể..."
"Không," – Hermione cắt ngang. "Mười bảy tuổi, Ron. Và thầy đã giăng vòng rào tuổi quanh Cốc rồi. Đừng có dại."
Đoàn học sinh từ Durmstrang rầm rập tiến lên – nổi bật nhất là Viktor Krum, cao lớn, lạnh lùng, và không buồn để ý đến những cái nhìn tò mò từ các học sinh Hogwarts. Ngay sau đó là Fleur Delacour, đại diện Beauxbatons – mái tóc bạch kim óng như lụa, làn da tái gần như phát sáng dưới ánh nến. Cô bước qua vòng tuổi như trượt trên mặt nước.
"Như tiên nữ thật," Ron Weasley ngẩn ngơ nói to, khiến Harry và Hermione cùng lúc quay sang liếc cậu đầy ngán ngẩm.
Fleur đứng thẳng, tay nâng nhẹ tờ giấy đã được gấp cẩn thận. Cô liếc mắt một vòng – và dừng lại một khắc rất ngắn khi chạm vào ánh nhìn của Lyra. Chỉ Lyra biết đó là gì: một lời chào không lời, một ký ức tuổi thơ giữa vùng Provence nắng gió. Fleur mỉm cười, gần như không ai nhận ra. Rồi cô thả tờ giấy vào ngọn lửa.
Lyra chậm rãi cúi đầu chào lại.
"Cậu quen chị ta à?" – Draco hỏi, tay chống cằm.
"Chị họ xa," cô đáp, ánh mắt vẫn không rời ngọn lửa. "Tôi từng gặp chị ấy vài lần khi còn nhỏ."
"Diggory kìa," Draco khẽ nói, gật đầu về phía một bóng dáng cao lớn vừa bước ra khỏi hàng – Cedric Diggory, học sinh ưu tú nhà Hufflepuff, người mà cả trường gần như mặc định là ứng cử viên nặng ký nhất của Hogwarts.
Cậu bước đi giữa sảnh, đôi vai rộng, áo choàng phẳng phiu, gương mặt nghiêm túc hơn mọi khi. Tiếng thì thầm tắt dần. Ánh sáng từ Cốc Lửa phản chiếu lên mắt cậu, tạo thành một vệt sáng mờ nơi khóe mi.
Cedric dừng lại trước bậc đá, tay cầm tờ giấy ghi tên và trường. Anh ngước nhìn ngọn lửa – ánh sáng màu lam phản chiếu lên đôi mắt xám nâu – rồi thả tờ giấy vào trong Cốc.
Lửa lam bùng lên. Tờ giấy cuốn vào ngọn lửa như thể bị nuốt trọn trong một cái hố không đáy. Trong một tích tắc, tia sáng cam đỏ vụt qua, rồi lửa lại yên lặng trở về màu xanh tĩnh lặng.
Cedric bước lùi lại, gật đầu nhè nhẹ, rồi quay về chỗ ngồi trong tràng pháo tay vang dội từ nhà Hufflepuff. Nhiều học sinh từ các nhà khác cũng vỗ tay theo – không phải vì thiên vị, mà bởi tất cả đều ngầm công nhận: nếu Hogwarts cần một người đại diện, Cedric là lựa chọn không tồi.
Draco liếc sang Lyra.
"Không phải là một thằng ngốc," cậu lẩm bẩm. "Nhưng sẽ không thắng được Krum."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro