CHƯƠNG Bảy - KẺ THEO DÕI TRONG BÓNG

Buổi sáng đầu tiên ở thế giới ngoài dinh thự Rosier không có tiếng gõ cửa, không có lệnh gọi xuống phòng ăn, không có âm thanh của tách trà sứ chạm vào dĩa bạc.
Chỉ có sương mỏng như mạng nhện giăng ngang mặt đường đá lát, và bóng người đổ dài trên vỉa hè sớm lạnh.
Lyra Rosier chỉnh lại mũ áo choàng, quai túi siết chặt trong tay. Cô đi hơi trước, bước chân nhẹ nhưng dứt khoát, như thể nếu chậm một nhịp, thế giới phía sau sẽ lập tức kéo sập xuống.
Heine không sánh vai, nhưng không rời cô nửa bước. Anh đi lặng lẽ, một tay giấu trong túi áo, đôi mắt bạc kín đáo quét qua từng ngóc ngách của con phố đang ngủ dậy.
Không ai chú ý tới hai người họ.
Chưa ai.

Tòa nhà ngân hàng Gringotts hiện ra ở cuối phố như một vết cắt trắng xám giữa không gian. Dáng to lớn lệch một bên, đổ bóng xuống bậc thang cẩm thạch. Hai yêu tinh gác cổng trông không khác gì những pho tượng sống. Một trong hai kẻ hẹp mặt nhíu mày khi nhìn thấy Heine, nhưng không nói gì.
Lyra bước lên trước. Không thưa gửi, không cúi đầu.
Cô đặt một chiếc chìa khóa bạc lên mặt bàn đá đen.
"Kho số 723."
Yêu tinh kiểm tra, mắt không rời mặt cô. "Cần người giám hộ?"
"Không."
Yêu tinh gõ nhẹ một nhịp lên chuông đồng, một kẻ khác xuất hiện, lưng còng, tay dài như dây sắt. Nó ra hiệu.
"Đi theo."

Chiếc xe trượt lăn vào đường ray như một con rắn sắt không phát ra tiếng. Mỗi lần quẹo gắt, đuôi áo Lyra tung lên trong luồng gió buốt. Cô ngồi thẳng lưng, tay đặt trên đầu gối, mắt nhìn thẳng.
Heine không rời mắt khỏi cô. Không gian lạnh ngắt không làm anh chớp mi.
"Nhóc không hỏi tôi cảm thấy sao khi ở đây."
Lyra không quay sang. "Chú không có vẻ cần ai quan tâm đến cảm giác."
Heine nhếch môi. "Cũng đúng."
Im lặng quay trở lại, chỉ còn tiếng bánh sắt nghiến lên đường ray.
Khoảng mười phút sau, họ dừng lại trước một cánh cửa đá chạm nổi hình rắn ăn đuôi. Yêu tinh rút một thanh kim loại ngắn, tra vào khe.
Tiếng cơ khí khô khốc vang lên.

Lyra bước vào, quỳ xuống trước rương thứ hai. Mở ra. Lấy một túi da đựng Galleon, một cuộn giấy da được bọc kín, và một chiếc nhẫn bạc không đá. Cô nhìn nhẫn một giây, rồi cất nó vào túi trong áo chòang.
Heine không bước vào, chỉ đứng ngoài, ánh mắt không thay đổi.
"Chỉ lấy vậy?" anh hỏi, không giễu cợt, không tò mò.
"Đủ." Lyra đáp, khóa lại rương, rồi đứng dậy phủi tay. "Tôi không định mua cả Hẻm Xéo."
"Ừ." Anh nhìn cô thoáng lâu hơn. "Nhưng nhóc lấy cả nhẫn."
Lyra liếc sang anh, không nói, rồi quay đi.

Họ trở lại con phố chính trong khi dòng người ngày một đông. Lyra kéo mũ trùm sâu hơn, lặng lẽ luồn qua đám học sinh năm nhất đang tranh nhau trước cửa tiệm Quidditch.
Heine đi sau, không gần cũng không xa. Không ai chú ý đến họ – hoặc chỉ chưa nhận ra.
"Trước hết là mực và giấy da," Lyra nói khẽ.
Cô rẽ nhanh vào Scribbulus – Dụng Cụ Viết Pháp Thuật, tiệm nhỏ nhưng sâu, vách gỗ treo đầy cuộn giấy da đã cuộn lại bằng ruy băng tím. Một mùi ngai ngái từ da dê, mực rồng và mực tàng hình lẫn vào nhau.
Chủ tiệm, một ông phù thủy mập, ngẩng lên khỏi tờ giấy đang viết bằng bút tự động. "Ồ, cô bé cần gì?"
"Ba cuộn giấy da hiệu Morgana, một lọ mực xóa, một bộ bút lông vũ linh hoạt và ba lọ mực viết thường." Lyra trả lời rành mạch, giọng bình thản.
"Có ngay!"
Heine đứng yên ngoài cửa, ánh mắt lướt qua phản chiếu gương cửa kính. Anh không bước vào, chỉ đưa tay đỡ lấy túi hàng Lyra đưa ra khi cô bước ra khỏi tiệm.
"Cân và dao tiếp theo," cô nói.

Họ sang Wiseacre's Wizarding Equipment, cửa hàng bày biện lộn xộn nhưng có tổ chức: các kính thiên văn gấp được, quả cầu pha lê mờ sương, và dãy dài các loại cân từ đồng cho đến bạc.
Cuối cùng, họ dừng lại trước Eeylops Owl Emporium, tiệm cú mèo ngập tiếng kêu và mùi rơm mới. Một con cú đen tuyền mở mắt khi Lyra bước vào, chiếc mỏ mảnh như lưỡi kiếm.
"Nó sẽ không chịu ai khác ngoài cô," ông chủ tiệm nói sau vài phút quan sát. "Hoang dã, không huấn luyện, nhưng rất trung thành."
Lyra không hỏi giá. Cô gật đầu. Con cú không giãy, chỉ nghiêng đầu khi Heine bước đến gần.
"Ta không thích chim." Heine lẩm bẩm.
"Thế thì tốt, khỏi cần trông hộ." Cô đáp.

Khi họ bước ra khỏi tiệm cuối cùng, Lyra đã có trong tay mọi thứ cần thiết để trở lại trường – và bắt đầu một cuộc sống mà cô không định đặt tên. Cú mèo đen trong lồng im lặng như đá, chỉ xoay mắt theo mọi chuyển động bên ngoài.
Họ đang đi qua tiệm kem Florean Fortescue thì Heine khựng lại.
"Có ai đó theo." Anh nói.
Lyra cũng đã cảm thấy – như một hơi lạnh sau gáy, nhưng không rõ ràng.
"Bên phải. Đằng sau thùng rác." Heine tiếp, giọng thấp đến mức chỉ mình cô nghe được.
Một thoáng sau, tiếng chân ai đó rút lui rất nhanh.
"Không phải người thường." Heine nhíu mày.
"Không," Lyra đáp. "Và không phải là người của Bộ."
Cô dừng lại, xoay người.
"Chúng ta nên rời khỏi Hẻm Xéo. Ngay."

Căn phòng số mười hai tầng hai của Cái Vạc Lủng Lẳng nằm khuất phía cuối hành lang, yên tĩnh một cách bất thường. Khi Lyra đẩy cánh cửa bước vào vào đầu giờ chiều, cảm giác đầu tiên cô nhận được là... lệch nhịp.
Chiếc ghế cạnh bàn viết bị kéo lệch vài phân. Một cây bút lông đặt ngược đầu như thể bị ném xuống vội vàng.
Lyra dừng lại trên ngưỡng cửa, ánh mắt lặng như nước.
Heine bước vào ngay sau, chẳng cần cô nói gì. "Ghế không phải nhóc để vậy, đúng chứ?"
"Không," cô đáp ngắn gọn, rồi tiến đến sát bàn. Ngăn kéo phía dưới vẫn đóng, nhưng nắp da bị ai đó chạm qua – rất khẽ.

Heine bước về phía cửa sổ. "Chốt khóa nguyên. Nhưng có dấu ngón tay mờ ở kính. Không mùi, không tiếng vọng, không hiện vật lạ."
"Dùng phép rồi," Lyra gật đầu. "Chắc là Bùa Mở Khóa và Vô Thanh. Có thể thêm cả Mê Hương để không ai trong quán chú ý."
Heine hừ khẽ. "Nhóc nghĩ hắn lục lọi gì?"
"Không mất gì. Nhưng động vào giấy tờ. Có vẻ đang tìm thông tin."
Heine nhìn cô một lúc. "Không phải trộm. Là người muốn bọn ta biết rằng mình đang bị theo dõi."
Lyra im lặng, tay lần qua lớp giấy trong ngăn kéo, ngăn nào cũng bị xáo trộn dù chỉ một chút. Thói quen của kẻ quen làm việc trong bóng tối – không đủ để gây nghi ngờ, nhưng đủ để khiến người tỉnh táo nhận ra.
"Không phải người của chú à?" cô hỏi, mắt vẫn không rời giấy.
"Nếu là ta, bọn ta đã bị phục kích từ lúc rời Rosier rồi. Cách này... quá nửa là dân phù thủy. Không phải ma cà rồng." Giọng Heine trầm, sắc như mặt kính lạnh.
Lyra kéo ra một tờ giấy da sạch, tay vững như khi viết thư từ gia tộc:

Tôi biết có kẻ vào phòng tôi.
Nếu các người còn tiếp tục giở trò giám sát, tôi sẽ không giữ phép tắc nữa.
Gặp tôi tại rìa Grimbitch, mười một giờ đêm nay.
Một mình.
– L.R.B

Cô niêm phong bức thư bằng một ký hiệu cũ – biểu tượng chỉ có nội bộ Rosier mới nhận ra. Một lời cảnh báo, cũng là lời nhắc: "Tôi chưa quên các người từng dạy tôi giấu điều gì."
"Nhóc định gửi cái này kiểu gì?" Heine hỏi, khoanh tay dựa vào vách.
"Dùng cú lạ. Không để dấu vết từ đây." Cô đứng dậy, cầm lấy áo choàng. "Tôi ra ngoài một lát."
Heine nhướng mày. "Một mình?"
"Chuyện của tôi. Với họ." Lyra chỉnh cổ áo, ánh mắt như đóng lại.
Heine chậm rãi bước đến gần, giọng hạ thấp: "Ta chỉ hỏi một lần: nếu nó không kết thúc theo ý nhóc thì sao?"
Cô nhìn thẳng vào anh. Không có sợ hãi, không có giận dữ, cũng chẳng còn gì mềm mại.
"Nếu không kết thúc... tôi sẽ bắt nó phải kết thúc."
Một nhịp im lặng. Rồi Heine lùi lại, như thể công nhận câu trả lời đó.
"Đi đi. Nhưng đừng làm điều dại dột. Ta không thích dọn xác đâu."
Lyra không quay lại nhìn khi bước qua cửa. Câu nói ấy – lạnh nhạt mà kỳ lạ thay, lại giống một lời hứa hơn là đe dọa.

Hihi chương này dài hơn bth, mọi ng đọc vui vẻ nheee🥹
Mọi người muốn nữ chính thuộc nhà nào vậyyy, hiện tại tui đg để là Ravenclaw nma vì chưa đến đoạn nữ chính về trường nên nếu mọi ng muốn nữ chính thuộc nhà khác thì có thể cmt để tui xem xét r đổi nhê

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro