CHƯƠNG MƯỜI BỐN - TIẾNG GỌI TRONG TĨNH LẶNG
Phòng sinh hoạt chung của Ravenclaw lặng như tờ.
Trăng khuya đổ bóng lên tường đá. Trong ký túc xá nữ, mọi người đều đã yên giấc hoặc chìm vào những câu chuyện thì thầm chán chường. Riêng Lyra, vẫn ngồi im bên cửa sổ, tấm màn che khẽ lay động theo gió đêm.
Cô tựa trán lên gối, ánh mắt xa xăm.
Sự kiện ở Đại Sảnh vẫn chưa rời khỏi tâm trí. Cái tên Harry Potter bật ra từ Chiếc Cốc Lửa như một lưỡi dao chém xuống mặt hồ, phá vỡ mọi quy tắc tưởng chừng bất di bất dịch. Ánh mắt mọi người. Sự ngỡ ngàng. Những lời bàn tán sầm sì. Mùi cũ kỹ của những âm mưu... quen thuộc đến rợn người.
Cô nhắm mắt.
"Nhóc."
Một âm thanh vang lên. Không vọng qua tai – mà như vọng lên từ chính nơi sâu thẳm bên trong.
Lyra giật mình mở mắt.
"...Chú?" – cô thì thào trong bóng tối, nhưng không có ai cả.
"Chẳng lẽ mới xa có một ngày đã quên giọng ta rồi?"
Giọng Heine Cullen, khàn khàn mà mỉa mai, vang lên như luồng khí lạnh len qua xương sống cô.
Tim Lyra đập mạnh. Cô ngồi thẳng dậy, nhìn quanh một lượt nữa, rồi mới dám thì thầm:
"Chú đang... trong đầu tôi?"
"Hệ quả của Khế Ước Máu Đêm," – Heine đáp, giọng thong thả như thể đang ngồi dựa vào ghế bành, tay cầm ly rượu. "Chỉ cần nghĩ đến ta, và không che chắn cảm xúc, ta sẽ nghe thấy. Còn nếu muốn nói chuyện..."
"Cứ nghĩ là được?" – Lyra thì thầm.
"Ừ. Nhưng nên làm vào ban đêm, lúc ít nhiễu. Đỡ phiền."
Cô cắn nhẹ môi, một tay đặt lên vùng ngực nơi hình xăm Huyết Ước mờ đi dưới lớp áo ngủ. Cảm giác như có một sợi dây vô hình đang rung nhẹ.
"Vậy là... chú vẫn đang cảm nhận được tôi?"
"Luôn cảm nhận được."
Một câu trả lời ngắn gọn, nhưng không lạnh lùng. Nó giống như... một sự hiện diện bền bỉ.
Lyra tựa lưng vào khung cửa sổ, mắt hướng ra ngoài vườn đêm Hogwarts, ánh trăng chiếu lên má khiến đường nét cô thêm sắc lạnh.
"...Có chuyện gì xảy ra tối nay?" – Heine lên tiếng sau một khoảng lặng. "Lúc ta chợp mắt thì cảm xúc của nhóc... thay đổi. Hỗn loạn."
Cô ngần ngừ.
Rồi kể.
Từng chi tiết: Chiếc Cốc Lửa. Những mảnh giấy. Ba cái tên. Rồi... cái tên thứ tư – Harry Potter. Cô không bỏ sót ánh mắt của mọi người, cũng không giấu được sự bất an mơ hồ trong lòng.
"Không ai biết vì sao cậu ấy bị chọn. Harry khẳng định mình không bỏ tên vào. Nhưng Cốc Lửa thì không sai được..."
"...Trừ khi có ai đó lừa nó."
"Đúng." – Lyra thì thầm. "Ai đó đã dùng tên Harry để ép cậu ấy vào giải đấu."
Phía bên kia, Heine im lặng một lúc.
"Thế giới phù thủy hiện đại thích những trò chơi nguy hiểm nhỉ."
"Đây không còn là trò chơi. Đây là... một sân khấu được dựng sẵn." – Cô nhắm mắt lại. "Và ai đó vừa đẩy Harry lên làm con rối."
"Ta không biết đứa trẻ đó, nhưng nếu hắn giống nhóc... thì ta không thích việc này."
Lyra khẽ cười, rất khẽ.
"Chú nói nghe tình cảm ghê."
"Ừ thì... chỉ một chút thôi."
Giọng Heine vang lên, vẫn lạnh nhạt nhưng có một cái gì đó... khiến trái tim Lyra dịu đi một nhịp.
Trăng không tròn, nhưng vẫn đủ sáng để chiếu ánh sáng mờ lên mái vòm cao của Tháp Ravenclaw – nơi Lyra nằm yên, đôi mắt khép lại giữa tiếng thở đều đều của những người bạn cùng phòng.
Cô không nghĩ mình sẽ ngủ.
Nhưng giấc mơ đến – lạ lùng như thể không phải do tâm trí mình tạo ra.
Trong giấc mơ, cô đứng trong một khu rừng phủ tuyết. Tĩnh lặng đến tuyệt đối. Mọi âm thanh đều như bị hút đi, để lại thứ cảm giác quen mà lạ – như thể cô đã từng đến nơi này, dù không thể gọi tên.
Ánh sáng phương Bắc rực lên phía xa, vệt xanh lam mềm mại kéo dài trên nền trời tím than.
Cô cất bước, tuyết vỡ vụn dưới chân. Lạnh, nhưng không buốt. Trống rỗng, nhưng không đáng sợ.
Và rồi...
"Luceran..."
Giọng cô khẽ vang, gần như vô thức.
Không khí chùng xuống. Mọi bóng tối bỗng chao đảo.
Phía xa kia – nơi cây cối rẽ ra thành một lối mòn – một bóng đen hiện ra. Dáng người cao lớn, mái tóc rối nhẹ trong gió. Đôi mắt đỏ nhạt lóe lên, không giận dữ, không đau đớn – mà là... sững sờ. Như thể vừa nghe lại một phần của chính mình đã ngủ quên từ hàng trăm năm.
Hắn bước đến một bước, môi mấp máy:
"...Đứa trẻ duy nhất còn nhớ."
Lyra bật dậy khỏi giường. Hơi thở gấp gáp, mồ hôi lạnh thấm lưng áo ngủ.
Ngoài cửa sổ, trăng vẫn treo lơ lửng. Không có rừng. Không có bóng đen.
Chỉ có giọng nói... vang lên như âm vang từ huyết khế:
"Ta đã không nghe cái tên đó... từ khi trái tim ta ngừng đập"
Giọng nói ấy không vang lên thành tiếng, mà vọng thẳng vào tâm trí Lyra qua sợi dây khế ước đang khẽ rúng động. Như thể từng âm tiết đều được truyền qua mạch máu, ngân lên trong từng khoảng trống của tim cô – khe khẽ, chậm rãi... nhưng vô cùng rõ ràng.
Lyra siết chặt mép chăn, hai tay lạnh toát. Cô không biết phải nói gì. Không hiểu vì sao mình lại gọi tên ấy. Không nhớ đã từng nghe qua, và càng không thể giải thích được vì sao... lại cảm thấy tên đó là đúng – là thuộc về anh – ngay từ khoảnh khắc môi cô bật ra.
Một khoảng lặng kéo dài. Cho đến khi giọng nói kia lại trầm xuống, như thể bị kéo trở về từ vực sâu của một ký ức quá xa:
"Làm sao... nhóc biết tên đó?"
Lyra chậm rãi ngồi dậy, lưng tựa vào đầu giường. Trong ánh trăng nhàn nhạt, gương mặt cô nửa sáng nửa tối – nhưng đôi mắt vẫn mở to, trầm tĩnh như mặt hồ mùa đông.
"Tôi mơ. Trong mơ... tôi đã gọi chú như thế."
"Ta chưa từng nói ra."
"Tôi biết."
Heine im lặng. Không còn từ chối, không lảng tránh – và cũng không tỏ ra ngạc nhiên nữa. Chỉ là sự chấp nhận, như thể điều kỳ lạ này... vốn đã là một phần của điều gì đó còn sâu hơn, xưa hơn, chưa từng gọi tên.
Lyra hạ mắt xuống.
"Luceran. Đó là tên thật... của chú?"
"Phải."
Một nhịp trầm.
"Tên duy nhất mà ta từng có, trước khi trở thành thứ... mà nhóc đang thấy."
Cô không hỏi thêm. Không phải vì không muốn biết – mà bởi vì, trong giọng nói ấy, lần đầu tiên cô nghe thấy... một vết nứt.
Một vết nứt không phải do đau đớn, mà vì ký ức.
Vì cái tên đó mang theo cả một đời bị lãng quên.
"Nhóc là người duy nhất từng gọi nó sau khi ta trở thành như này"
Lyra ngẩng đầu nhìn ra cửa sổ, nơi ánh trăng giờ đã nhạt hơn.
"Chú đang tức giân sao?"
"Không giận." – Heine ngắt lời, dịu dàng.
"Ta chỉ... không ngờ rằng nhóc lại biết nó"
Im lặng
Rồi, một lời cuối – thoáng nhẹ như làn khói đêm, tan ra theo khế ước máu:
"Ngủ đi, nhóc. Ta sẽ ở đây... nếu nhóc lại mơ."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro