NGOẠI TRUYỆN - "LẦN ĐẦU TA THẤY NHÓC"

POV: Heine Cullen
Tôi từng tin rằng mình đã quen với mọi mùi hương trên đời.
Mùi máu tươi tanh nồng của chiến binh hấp hối. Mùi tro cháy của những cuộc hành quyết trong bóng đêm. Mùi xạ lạ lùng của những sinh linh không còn là người cũng chẳng phải quái vật. Qua bao thế kỷ, tôi đã học cách nhận biết mọi mùi hương bằng nỗi chán ghét hoặc dửng dưng.
Nhưng căn phòng đó... khác.
Ngay khi lẻn qua hành lang tầng cao, máu tôi đang chảy lộn xộn trong cơ thể gần như đông cứng lại. Không phải vì phép thuật – mà là mùi hương.
Nó mỏng, nhẹ như hoa dạ lan hương bị đóng băng – nhưng mang vị sắt ngọt ngào của máu cổ. Thứ mùi pha trộn giữa nguy hiểm và thuần khiết, giữa cái chết và điều gì đó... quá sống.
Khi đẩy cánh cửa gỗ rạn cũ kỹ, tôi không biết mình sẽ gặp ai – hay thứ gì.
Tôi chỉ cần một nơi để tạm ẩn. Vết cào của con sói vẫn còn nóng rát trên lưng, và tôi không đủ tỉnh táo để chiến đấu tiếp.
Nhưng rồi tôi thấy em

Cô gái đứng cạnh giá sách, ánh nến phản chiếu trong mắt cô như những mảnh thủy tinh sắp vỡ.
Ánh nhìn của cô đập vào tôi – không sợ hãi, không ngạc nhiên. Chỉ có nghi ngờ, và... tĩnh lặng.
Người ta thường nói ánh mắt là cửa sổ tâm hồn.
Nhưng ánh mắt của cô giống một hồ nước bị yểm bùa – phẳng lặng, trong veo, nhưng tôi biết... chỉ cần bước vào, sẽ bị kéo chìm mãi mãi.
Tôi đã sống đủ lâu để đọc được nhiều người chỉ trong một ánh mắt. Nhưng với cô, tôi... không đọc được gì
."Chú là ai?"
Giọng nói không cao, không yếu. Không có vẻ tò mò, cũng chẳng thân thiện. Một câu hỏi vì cần hỏi – như kiểm tra xem có nên hành động hay không.
Ta đáp, thẳng thắn:
"Ma cà rồng"
Câu trả lời không khiến cô rối. Thậm chí, đôi mắt ấy còn lạnh đi một chút, như thể cô nhận được điều mình đoán sẵn.
" Ma cà rồng sao?"
" Không tin? Không ngạc nhiên lắm, dù sao ta cũng không giống loài mà người ta vẫn thường biết đến"
Thật lòng ta không định ở lại. Nhưng vết thương trên vai nhức đến mức mỗi bước di chuyển đều như xé cơ. Và rồi... có điều gì đó trong căn phòng này, trong cô gái ấy, khiến bản năng ta không thể xoay lưng.
Tiếng bước chân vang ngoài hành lang.
Ta đứng không vững.
Nếu họ mở cửa, ta sẽ không giết được ai. Ta quá yếu.
Lúc ấy, ta thấy bóng váy trắng của cô di chuyển nhanh đến gần – nhanh đến kỳ lạ. Không nói một lời, cô vòng tay đỡ ta dậy, kéo ta vào góc tường sau rèm phủ, hành động dứt khoát và chính xác đến từng cử động.
Tim ta – thứ tim đã chết – bỗng như có tiếng kim châm rất khẽ.
Không do dự. Không sợ ta sẽ phản lại.
Cô cúi xuống thì thầm:
"Im lặng."
Và rồi tiếng gõ cửa vang lên.
"Tiểu thư? Có chuyện gì không? Tôi nghe thấy tiếng động..."
Cô gái kia bước ra, giọng nói không một chút run rẩy.
"Tôi lỡ làm rơi chân nến thôi. Không cần vào đâu."
Không một vết hoảng loạn. Như thể cô đã nói dối quen miệng từ khi lên năm.
"Tôi ổn. Lui đi.".
Lần đầu tiên sau bao nhiêu năm, ta gặp một người không cần biết ta là gì mà vẫn chọn bảo vệ.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro