Ở góc vườn không còn ai tưới nữa
Lyra là người duy nhất bước qua hàng rào – cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng.
Cô bước qua ranh giới giữa hai thế giới:
Một bên là Elara, với căn nhà lớn lạnh ngắt, khuôn mặt hoàn hảo nhưng ánh mắt trống rỗng.
Bên kia là Lyra – rối tung, lấm lem, nhưng thật, rất thật.
/
Elara dần quen với âm thanh của tiếng cười.
Không phải tiếng cười vang từ tivi phòng khách, hay tiếng cười giả tạo trong mấy bức ảnh gia đình – mà là tiếng cười giòn tan khi Lyra kể về một buổi học thể dục té ngã, hay khi cả hai tranh nhau miếng bánh quy cuối cùng rồi vụng về chia làm đôi.
/
“Bé con trong truyện giống cậu ghê,” – Lyra nói một chiều nọ, ngồi xếp bằng dưới gốc cây dương xỉ sau vườn – “Trông tưởng yếu đuối, mà hóa ra cứng đầu ghê gớm.”
Elara mỉm cười:
“Cậu thì giống con quỷ nhiều chuyện.”
“Quỷ dễ thương, cảm ơn nha!” – Lyra cười rạng rỡ, vẽ một cánh bướm lên tay Elara bằng bút lông màu tím.
/
Có lần, Lyra mang sang một mảnh giấy dán ghi:
“Những điều Elara PHẢI làm trong đời”
1. Ăn hết một cái bánh kem mà không chia cho ai.
2. Trèo lên mái nhà mà không xin phép.
3. Cười to trong lớp học.
4. Viết thư gửi cho chính mình năm 30 tuổi.
5. Nói “Tớ cũng thích cậu” – dù chỉ một lần.
“Elara của tớ cần sống, không chỉ tồn tại,” – Lyra nhấn mạnh, nghiêm trọng như giáo viên chủ nhiệm đang đọc nội quy đầu năm học.
Elara bật cười – nhưng khi đêm xuống, cô dán mảnh giấy đó lên tủ sách, bên cạnh cuốn truyện Lyra tặng.
/
Ngày trôi qua, từng chút một, Elara thấy thế giới này bớt đáng sợ.
Cô vẫn học một mình. Vẫn ăn sáng một mình. Vẫn ngủ một mình. Nhưng không còn cảm thấy hoàn toàn một mình nữa.
Cô bắt đầu vẽ – những nét nguệch ngoạc ban đầu, rồi thành hình – một cô bé ngồi dưới tán cây, bên cạnh là một cô bé khác, tóc rối và tay dính mực màu.
Cô viết – vài dòng ngắn, đôi khi chỉ là:
> “Hôm nay trời mưa, Lyra mang theo ô cho cả hai đứa.”
“Tớ thấy nắng qua lá đẹp lạ. Chắc tại cậu cười.”
“Nếu một ngày không còn gặp cậu… tớ không biết mình sẽ làm gì.”
/
Nhưng mọi điều đẹp đều có giới hạn.
Một tối, Elara đang ngồi bên cửa sổ, nhìn ánh đèn vàng từ nhà Lyra hắt lên, thì tiếng cãi vã vang lên – rõ và gắt:
“Con còn bước sang nhà đó một lần nữa, mẹ thề mẹ sẽ đưa con đi trại!”
“Con bé đó là tai họa, là con của lũ làm tan nát gia đình người khác!”
Lyra hét lên:
“Bạn ấy không có lỗi! Mẹ không hiểu gì hết!”
Rồi tiếng bạt tai.
Tiếng cửa sầm.
Tiếng xe rú ga…
…và chạy xa.
/
Sáng hôm sau, Elara đứng trước hàng rào rất lâu.
Không thấy Lyra.
Không thấy bóng áo hoa thường nhảy nhót sau tán lá.
Không thấy nụ cười toe toét hỏi “Tớ về rồi đây!”
Người giúp việc đi ngang qua, lắc đầu:
“Cô bé đó bị mẹ đưa vào trại cải huấn rồi. Nói là... không biết vâng lời, không biết đúng sai.”
/
Elara lặng lẽ bước ra sau vườn, nơi cả hai từng ngồi.
Trên băng ghế vẫn còn mẩu bánh quy vụn, và một chiếc bút lông màu tím để quên.
Cô ngồi xuống, ôm cuốn truyện Lyra bỏ quên lần trước, chạm tay lên trang có hình nhân vật chính đang cười ngốc nghếch giữa cơn mưa.
Không ai nói gì. Không ai chào. Không ai hứa hẹn ngày gặp lại.
Chỉ có sự vắng mặt, đột ngột như thể ai đó cắt mất nửa mùa hè.
/
Hôm ấy, Elara không viết nhật ký.
Không vẽ.
Không dán thêm gì lên tủ.
Chỉ một mình, ngồi yên như thể cả thế giới đã quên cô – và quên luôn cả người bạn duy nhất đã từng tin cô là người thật.
---
[ Hết chương 5]
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro