Chương 5: Cậu có mạng xã hội không?

Buổi học đầu tiên của năm học trôi qua nhanh chóng. Tiếng chuông báo hiệu giờ ra chơi vang lên, và cả lớp 11A ùa ra sân trường.

Không khí nhộn nhịp hơn hẳn so với mọi ngày, bởi hôm nay không chỉ là ngày đầu năm, mà còn là ngày mọi người được chứng kiến Minh Đức – cậu bạn mới – trở thành trung tâm chú ý.

Minh Đức bước ra khỏi lớp cùng nhóm bạn mới làm quen.

Cậu ấy điềm tĩnh, dáng đi thẳng, tay đút túi quần, ánh mắt thỉnh thoảng lướt qua lớp nhưng vẫn giữ được phong thái lạnh lùng, nhưng không hề xa cách.

Tôi đi theo sau, nhìn cậu ấy, cảm giác vừa gần vừa xa.

Quỳnh Chi và Thành Nhân đi phía trước, thỉnh thoảng quay lại lườm tôi rồi cười khúc khích:

"Giang, trông cậu cứ như muốn nhảy bổ vào cậu ta ấy!" – Quỳnh Chi nói, nháy mắt.

"Ừ... thôi, để xem sao đã." – tôi thầm nghĩ, tự nhủ phải kiềm chế.

Khi cả lớp bắt đầu tản ra, Minh Đức nhìn thấy tôi đi phía sau, cậu ấy nhẹ nhàng gọi:

"Giang, đi cùng tôi không?"

Tôi hơi bất ngờ, nhưng nụ cười xuất hiện tự nhiên trên môi

"Ừ, đi cùng cậu."

Chúng tôi bắt đầu bước song song trên con đường về nhà. Không khí khá yên tĩnh, chỉ có tiếng bước chân trên vỉa hè và tiếng gió thổi qua những tán cây.

Tôi lặng lẽ quan sát Minh Đức, cậu ấy vẫn thản nhiên nhưng ánh mắt đôi lúc hướng về phía tôi, khiến lòng tôi bỗng dưng ấm lên.

"Buổi học hôm nay... thế nào?" – tôi hỏi, cố gắng mở đầu câu chuyện.

Minh Đức nhún vai, đáp bằng giọng trầm ấm:"Ổn. Lớp học khá vui."

"Ừ, mọi người có vẻ thích cậu lắm." – tôi cười.

Cậu ấy nhếch môi, nụ cười rất nhẹ, gần như không để ý, nhưng đủ khiến tim tôi đập nhanh:

"Chỉ là bình thường thôi."

Chúng tôi bước đi một lúc, nói đủ thứ chuyện về bài học, thầy cô và những tình huống hài hước trong lớp. Minh Đức kể về một vài lớp trước cậu học, cách cậu sắp xếp sách vở, bài tập.

Tôi nghe chăm chú, thi thoảng xen vào vài câu hỏi nhỏ.Khi đến gần một quán nước vỉa hè, Minh Đức dừng lại, nhún vai:

"Uống trà chanh nhé?" – Cậu hỏi.

"Ờm... được." – Tôi cười, cảm thấy vui vẻ.

Chúng tôi ngồi xuống một chiếc bàn nhỏ, gọi nước uống, tiếp tục trò chuyện.

Cậu ấy nhẹ nhàng, lịch sự nhưng không kiểu gượng gạo, khiến tôi cảm thấy thoải mái hơn hẳn khi trò chuyện.

Thỉnh thoảng Minh Đức liếc tôi, ánh mắt tinh tế nhưng vẫn giữ được vẻ điềm tĩnh.

Tôi không hiểu sao, chỉ cảm giác tim mình hơi loạn nhịp mỗi khi ánh mắt ấy chạm tôi.Sau một hồi, tôi bỗng nhiên dừng lại và hỏi:

"Ê, cậu có mạng xã hội không? Mình... muốn kết bạn với cậu."

Minh Đức hơi nhíu mày, rồi từ từ rút điện thoại ra, đưa cho tôi:

"Đây, thêm đi."

Tôi nhanh chóng lưu số cậu, cảm giác vừa hồi hộp vừa vui vẻ.

Thật lạ, chỉ mới vài ngày quen biết, mà tôi đã muốn kết nối với cậu ấy hơn nữa. Chúng tôi tiếp tục đi cùng nhau, kể chuyện vui trong lớp, đôi lúc là những câu chuyện dở khóc dở cười về thầy Hiếu, về Thành Nhân và Quỳnh Chi.

Minh Đức cười rất nhẹ, một nụ cười không cần lời, nhưng khiến cả không gian trở nên dịu dàng. Tôi tự nhủ: cậu ấy thật sự khác biệt – vừa lạnh lùng, vừa dễ gần.

Khi đến gần nhà tôi, chúng tôi dừng lại. Tôi hơi ngần ngại, tim đập nhanh:

"Vậy... mình về đây nhé."

"Ừ, về nhà cẩn thận." – Minh Đức đáp.

Cả hai nhìn nhau một chút, ánh mắt đầy tinh tế nhưng không quá trực tiếp. Tôi vội quay đi, nhưng lòng vẫn rộn ràng, hồi hộp không dứt.

Buổi tối hôm đó, tôi không thể nào tập trung vào việc học.

Tôi mở điện thoại, thấy thông báo:

Minh Đức: "Ê, cậu đã về chưa?"

Tôi mỉm cười, trả lời.

Khánh Giang: "Ừ, vừa về xong. Cậu thì sao?"

Cậu ấy nhắn lại rất nhanh.

Minh Đức: "Vừa vào nhà. Học hôm nay khá ổn nhỉ?"

Khánh Giang: "Ừ, vui lắm. Cậu được mọi người yêu thích ghê."

Minh Đức: "Ừ, họ khá nhiệt tình. Mình chỉ cố gắng thân thiện thôi."

Khánh Giang: "Thân thiện thôi mà khiến cả lớp chú ý như thế... đúng là đặc biệt."

Minh Đức không trả lời ngay lập tức.

Tôi hồi hộp đợi. Một lúc sau, điện thoại rung lên.

Minh Đức: "Cậu cũng đặc biệt đấy. Nói chuyện với cậu thoải mái hơn hẳn mấy người khác."

Tim tôi bỗng nhảy loạn nhịp. Tôi mỉm cười, không kìm nổi mà nhắn lại.

Khánh Giang: "Mình cũng thấy vậy... cậu thật sự dễ gần mà vẫn rất thú vị."

Cả hai bắt đầu nhắn tin suốt buổi tối.

Chúng tôi kể cho nhau nghe về sở thích, về những điều trong lớp, những chuyện nhỏ hằng ngày. Mỗi tin nhắn từ cậu đều khiến tôi cảm giác vui vẻ, ấm áp đến lạ kỳ.

Một lúc sau, Minh Đức nhắn.

Minh Đức: "Đêm nay ngủ ngon nhé. Hẹn mai gặp lại ở lớp."

Tôi gõ trả lời, tim đập rộn ràng.

Khánh Giang: "Ừ, cậu cũng ngủ ngon. Ngày mai gặp nhé."

Sau khi nhắn tin xong, tôi đặt điện thoại xuống, thở dài một hơi. Cảm giác lạ lùng, vừa hồi hộp vừa dễ chịu lan tỏa trong lòng. Chỉ vài ngày quen biết, nhưng Minh Đức đã trở thành người quan trọng, khiến tôi muốn ở gần và tìm hiểu nhiều hơn về cậu ấy.

Tối hôm đó, tôi nở một nụ cười trên môi, nghĩ về buổi học hôm nay, về những khoảnh khắc đi cùng Minh Đức trên đường về, về những tin nhắn trò chuyện mà cả hai vừa gửi cho nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro