CHƯƠNG 4 - NHỮNG BƯỚC CHÂN TRONG ÁNH BÌNH MINH

---

Sáng hôm sau, ánh nắng len lỏi qua rèm cửa sổ phòng ký túc xá, khẽ hắt lên chiếc bàn học của tôi những vệt sáng mỏng manh. Tôi thức dậy với một cảm giác vừa lạ vừa quen: lạ vì hôm nay là ngày học đầu tiên chính thức với lịch trình nghiêm túc của đại học; quen vì trong lòng tôi vẫn còn nguyên cảm giác ấm áp từ buổi chiều hôm qua - lần gặp lại Mai, lần đầu tiên nói chuyện trực tiếp sau bao năm nhắn tin xa cách.

Tôi nhấc tay kéo điện thoại, nhìn những tin nhắn từ bạn bè chưa đọc. Không một tin nhắn nào quan trọng, nhưng tôi không để ý đến chúng. Trong đầu chỉ xoay quanh một câu hỏi: Mai đang làm gì nhỉ?

Tôi bật dậy, vội vàng chuẩn bị. Quần áo gọn gàng, balo sắp xếp lại, rồi bước xuống sân ký túc xá. Không khí ngoài trời sáng sớm khiến tâm trạng trở nên nhẹ nhõm. Tiếng lá cây xào xạc, tiếng chim hót, tiếng cười nói lẫn trong bước chân sinh viên mới tới lớp... tất cả vừa quen thuộc vừa xa lạ, như một thế giới chờ được khám phá.

Khi tôi đến giảng đường, đông đúc hơn tôi tưởng. Tiếng trò chuyện rôm rả, tiếng kéo ghế, tiếng bước chân tất bật... nhưng tôi không vội vàng chen lấn. Trong đầu chỉ nghĩ về cô gái đang ngồi đâu đó trong số đông này - cô gái khiến tim tôi lặng đi mỗi khi nhìn thấy.

Và rồi, không phải tìm lâu. Một mái tóc dài buông nhẹ qua vai, chiếc áo sơ mi trắng gọn gàng, dáng đi duyên dáng, đôi mắt thoáng nghiêng tìm kiếm... Tuyết Mai.

Cô nhận ra tôi trước, nhoẻn miệng cười. Nụ cười ấy như một tín hiệu thân thiện, nhẹ nhàng nhưng đủ để tim tôi nhảy lên một nhịp. Tôi đáp lại bằng nụ cười nhỏ, không nói gì, chỉ bước đến gần chỗ cô, kéo ghế ngồi cạnh.

- "Sáng nay cậu dậy sớm nhỉ?" - cô nói, giọng vừa đủ nghe, pha chút tò mò.

- "Ừ... dậy sớm thôi. Sợ trễ lớp." - Tôi đáp, mắt nhìn sang phía cửa sổ, nơi ánh nắng sớm chiếu vào mặt bàn.

Một khoảng im lặng ngắn, nhưng trong im lặng ấy, mọi điều chưa nói từ hôm qua hôm nay đều như đang chờ được lấp đầy. Ánh mắt cô lướt nhìn sách vở, quay sang nhìn tôi rồi lại quay đi, tôi nhận ra một cảm giác quen thuộc: hồi hộp. Hồi hộp của những người từng xa nhau, giờ gặp lại.

---

Tiết học trôi qua. Thầy giảng bài, sinh viên ghi chép, và tôi vừa cố tập trung vừa lén nhìn Mai, để ý từng cử chỉ nhỏ: khi cô mím môi khi suy nghĩ, khi khẽ nghiêng đầu khi nghe giảng, khi vặn nhẹ chiếc bút trong tay. Tôi nhận ra, sự bình thường ấy lại khiến trái tim tôi rung động.

Cuối giờ, lớp tan. Tôi cùng Mai bước ra ngoài. Không gian sân trường rộng lớn khiến những bước chân của hai đứa trở nên nhỏ bé, nhưng cũng vì thế mà mỗi lời nói, mỗi nụ cười, mỗi ánh mắt lại trở nên quan trọng hơn.

- "Cậu có hẹn với ai không hôm nay?" - Mai hỏi, vừa đi vừa nắm dây balo.

- "Chưa. Cậu?"

- "Mình cũng không. Vậy... đi cà phê không?"

Một nụ cười nhẹ trên môi tôi. Câu hỏi ấy, dù đơn giản, nhưng ẩn chứa một cảm giác gần gũi, như chúng tôi đang tái lập một thói quen đã từng tồn tại từ lâu: trò chuyện, cười, chia sẻ.

Chúng tôi đi vào một quán nhỏ gần sân trường. Không gian vẫn yên tĩnh, ánh sáng dịu dàng, vừa đủ để mọi chi tiết trở nên rõ ràng. Tôi chọn bàn cạnh cửa sổ, nơi có thể nhìn ra đường phố, vừa đủ riêng tư để trò chuyện.

- "Mai à..." - Tôi khẽ gọi.

Cô ngẩng đầu. Ánh mắt sáng lên một chút, đầy tò mò.

- "Gì vậy?"

- "Cậu có muốn... kể cho mình nghe về những ngày sau khi chúng ta ít nói không?"

Cô khẽ cười, hơi nghiêng đầu.

- "Được... nhưng cậu phải hứa không cười."

- "Không cười."

Mai bắt đầu kể. Về những ngày cô bận rộn với học tập, về gia đình, về những lần cô nhắn tin mà tôi không trả lời kịp. Tôi lắng nghe, không ngắt lời, không chen vào, chỉ nhìn cô. Mỗi chi tiết nhỏ, mỗi câu nói, đều khiến tôi thấy gần cô hơn, thấy những năm tháng xa nhau như đang dần được lấp đầy bằng những giây phút hiện tại.

- "Cậu biết không..." - Mai ngừng một chút, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ - "Mình từng nghĩ... nếu ngày ấy cậu bỏ mình, thì có lẽ chúng ta sẽ không còn gặp lại nhau nữa."

- "Nhưng giờ thì..." - Tôi khẽ nắm tay cô, vô thức, như muốn nói không cần lời - "...giờ thì chúng ta gặp lại rồi."

Cô nhìn xuống bàn, đôi má khẽ ửng hồng. Không nói gì thêm, nhưng trong ánh mắt, tôi thấy một nỗi vui mừng, một sự nhẹ nhõm mà chỉ những người từng chờ đợi nhau lâu mới cảm nhận được.

---

Khoảng chiều tối, khi hai đứa rời quán cà phê, không khí trở nên mát mẻ hơn. Trên đường về ký túc xá, chúng tôi bước đi cạnh nhau, im lặng nhưng không hề ngượng ngùng. Tiếng bước chân hòa vào tiếng gió thổi qua hàng cây, tạo thành một nhịp điệu lạ kỳ, vừa quen vừa mới.

- "Gia Bảo..." - Mai gọi, giọng khẽ run.

- "Ừ?"

- "Cậu có thấy... chúng ta... hơi giống hồi xưa không?"

Tôi nhìn cô, nhận ra nét e dè nhưng rất thật.

- "Ừ... hơi giống."

Cô mỉm cười. Nụ cười ấy không phải nụ cười bẽn lẽn nữa, mà là nụ cười của sự tin tưởng, của một người đã tìm lại được điều quan trọng sau bao ngày chờ đợi.

Khi tới cổng ký túc xá, Mai dừng lại. Tôi cũng dừng, khoảng cách giữa hai đứa chỉ một bước chân. Ánh đèn vàng dịu chiếu lên mái tóc cô, phản chiếu trong mắt tôi một sự dịu dàng không nói được bằng lời.

- "Hôm nay... mình vui lắm." - Cô nói, giọng thật nhẹ.

- "Mình cũng vậy."

Mai cười, rồi quay vào ký túc xá. Tôi đứng đó, nhìn theo bóng dáng cô khuất sau cánh cửa. Một cảm giác ấm áp tràn ngập lồng ngực, như thể cả thế giới hôm nay chỉ là để hai người tìm lại nhau.

Tôi hít một hơi sâu, tự nhủ: lần này, sẽ không còn khoảng cách. Lần này, mọi chuyện sẽ bắt đầu từ những bước chân chậm rãi, nhưng chắc chắn.

"Nơi bắt đầu của đôi ta"... giờ không còn là một nơi tưởng tượng trên màn hình điện thoại nữa. Nó đang hiện hữu, giữa nắng, giữa gió, giữa từng nhịp tim và ánh mắt thật.

Và tôi biết, câu chuyện của chúng tôi - dài, phức tạp, nhưng cũng thật đẹp - mới chỉ bắt đầu.

---

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro