CHƯƠNG 5 - NHỮNG BƯỚC CHÂN QUA THUẬN VÀ NGHỊCH
---
Ngày mới bắt đầu trong ánh nắng sớm tinh khiết, nhưng trong lòng tôi vẫn còn đọng lại dư âm của buổi chiều hôm qua: buổi hẹn cà phê với Mai, những lời nói nhẹ nhàng nhưng chân thành, và nụ cười mà tôi vẫn chưa bao giờ quên. Tôi tự nhủ, lần này, sẽ không để bất cứ điều gì làm hai đứa lạc nhau thêm một lần nào nữa.
Lớp học hôm nay có vẻ đông hơn, tiếng nói cười rộn rã. Nhưng tôi không còn bối rối như những ngày đầu vào trường. Mọi thứ giờ như được sắp đặt đúng vị trí của nó - có Mai bên cạnh, có những câu chuyện chờ được kể, có những bước đi không còn lạc hướng.
Cô ấy xuất hiện ở cửa lớp, tóc buông nhẹ trên vai, áo sơ mi trắng gọn gàng, nụ cười rạng rỡ khiến cả không gian dường như sáng lên. Tôi vẫy tay, cô đáp lại bằng một cái gật đầu nhẹ. Chúng tôi cùng bước vào lớp, chọn chỗ gần nhau. Chỉ một cái nhìn, nhưng cũng đủ khiến trái tim tôi nhảy lên một nhịp.
Thầy giáo bước vào lớp, giọng đều đều, những kiến thức về môn học trôi qua như dòng sông êm đềm. Nhưng tôi không hoàn toàn chú tâm, đôi mắt liên tục lén nhìn Mai, để ý từng cử chỉ, từng biểu cảm, từng nụ cười thoáng qua. Tôi nhận ra, sự bình yên của những giây phút hiện tại còn quý giá hơn bất cứ lý thuyết nào trên bảng.
---
Giờ nghỉ trưa, chúng tôi ra sân trường. Ánh nắng ban trưa nhẹ nhàng, nhưng nhiệt độ bắt đầu tăng dần, khiến không khí trở nên oi bức. Tôi và Mai tìm một bóng cây để ngồi.
- "Gia Bảo, hôm nay cậu ăn trưa chưa?" - cô hỏi, giọng pha chút tò mò.
- "Chưa. Cậu ăn chưa?"
- "Mình cũng chưa."
Chúng tôi quyết định đi ra quán nhỏ gần trường. Cứ mỗi bước chân đi, tôi lại cảm thấy sự gần gũi mà trước đây chỉ tồn tại qua những dòng tin nhắn. Một sự gần gũi thật sự, vừa thân quen vừa mới mẻ, khiến tim tôi loạn nhịp.
Khi đến quán, tôi chọn bàn ngoài trời, nơi có thể nhìn ra sân trường và ngắm dòng sinh viên qua lại. Mai ngồi đối diện, xoay xoay chiếc muỗng trên bàn, ánh mắt thỉnh thoảng liếc nhìn xung quanh nhưng chủ yếu hướng về tôi.
- "Hôm nay cậu trông... khác." - Tôi nói, giọng hơi nghẹn.
- "Khác sao?" - Mai nghiêng đầu, ánh mắt đầy tò mò.
- "Có một sự... tĩnh lặng trong mắt cậu. Như thể... cậu đã trưởng thành hơn."
Mai mỉm cười, đôi má khẽ hồng. - "Có lẽ... là vì gặp lại cậu."
Tôi bật cười, nhưng nụ cười ấy mang theo cả sự ấm áp và một chút bối rối. Những lời nói nhẹ nhàng ấy, qua góc nhìn từ xa, khiến cả thế giới xung quanh như mờ đi, chỉ còn lại hai con người đứng giữa không gian yên bình nhưng tràn đầy cảm xúc.
Chúng tôi gọi đồ ăn và bắt đầu trò chuyện. Từ những chuyện nhỏ nhặt về cuộc sống sinh viên, đến những câu chuyện tuổi thơ, đến những ngày tháng xa nhau. Mỗi câu chuyện đều khiến tôi hiểu hơn về Mai, về nỗi cô đơn, về những lo lắng mà cô chưa từng nói.
- "Gia Bảo, cậu có nhớ... những ngày đầu mình nói chuyện trên mạng không?" - Mai hỏi, giọng pha chút hồi tưởng.
- "Nhớ chứ. Mình nhớ cả cách cậu cười qua tin nhắn, cả những lúc nhắn lại trễ rồi còn xin lỗi."
Mai cười, mắt long lanh. - "Những ngày đó... cũng là lúc mình thấy cậu quan trọng."
Tôi nhìn cô, cảm giác vừa hạnh phúc vừa áy náy. Hạnh phúc vì cuối cùng cũng gặp lại người quan trọng ấy; áy náy vì đã để lỡ quá nhiều thời gian quý giá.
- "Mình... sẽ không để mất cậu nữa." - Tôi nói, giọng khẽ run nhưng kiên định.
Mai cúi đầu, nụ cười nhẹ nhàng hiện lên. - "Mình cũng vậy."
---
Buổi chiều, sau giờ học, chúng tôi cùng đi dạo quanh sân trường. Lá cây rơi xào xạc dưới chân, tiếng cười nói của sinh viên vang lên rộn rã, nhưng hai đứa vẫn đi cạnh nhau trong im lặng, tận hưởng cảm giác bình yên.
- "Gia Bảo..." - Mai gọi, giọng nhỏ.
- "Ừ?"
- "Cậu có sợ... mọi thứ sẽ lại thay đổi không?"
Tôi dừng bước, nhìn cô nghiêm túc. - "Không. Lần này, mình muốn giữ mọi thứ từ từ. Không vội, không sợ."
Cô khẽ mỉm cười, ánh mắt tràn đầy tin tưởng. Khoảnh khắc ấy, tôi cảm thấy trái tim mình như được trút bỏ gánh nặng bao lâu nay. Không còn khoảng cách, không còn sự lạc lõng, chỉ còn hai con người đang cùng bước trên con đường mới, giữa ánh sáng và bóng tối, giữa những bước chân chậm rãi nhưng chắc chắn.
Khi về tới ký túc xá, Mai dừng lại ở cổng. Ánh đèn vàng hắt lên mái tóc, tạo thành một vòng sáng dịu dàng quanh cô.
- "Hẹn gặp lại chiều mai nhé?" - cô hỏi, giọng khẽ run.
- "Ừ. Mình sẽ đợi."
Cô mỉm cười rồi bước vào ký túc xá, để lại tôi đứng lặng một chút dưới ánh đèn. Trong lòng tràn ngập một cảm giác vừa ấm áp vừa hi vọng: câu chuyện của chúng tôi, dù còn dài, nhưng đã tìm được nhịp điệu riêng.
Tối đó, tôi ngồi trước bàn học, ánh đèn dịu chiếu lên sách vở nhưng tâm trí lại tràn ngập hình ảnh Mai. Một nụ cười, một ánh mắt, một lời nói - tất cả đều khiến trái tim tôi rung lên từng nhịp, nhắc nhở rằng "Nơi Bắt Đầu Của Đôi Ta" không chỉ là một câu chuyện tưởng tượng, mà đang được viết từng ngày, từng phút, bằng cả trái tim.
Và tôi biết, những chương tiếp theo của chúng tôi sẽ không chỉ là những ngày bình thường. Mà sẽ là những bước đi, những câu chuyện, những khoảnh khắc mà cả hai cùng nhau tạo ra, chậm rãi nhưng trọn vẹn.
---
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro