Chap 7:Những Mảnh Vỡ Biết Nói
(Sau cuộc trò chuyện hôm trước, Diệp Anh bắt đầu suy nghĩ về những gì Thùy Trang nói. Cô không còn né tránh Thùy Trang như trước, nhưng cũng chưa sẵn sàng mở lòng. Tối hôm đó, Thùy Trang tìm đến xưởng gốm, nơi Diệp Anh vẫn đang làm việc.)
Thùy Trang (nhìn những mảnh gốm vỡ trên bàn, khẽ cười): "Hôm nay lại thất bại à?"
Diệp Anh (nhẹ nhàng đáp, không tỏ ra khó chịu): "Không hẳn. Chỉ là... vẫn chưa hoàn hảo."
Thùy Trang (ngồi xuống đối diện, nhìn vào đôi mắt của Diệp): "Chị có biết không? Em đã đọc rất nhiều bài viết về nghệ thuật gốm. Họ nói rằng những vết nứt có thể trở thành một phần của vẻ đẹp."
Diệp Anh (cười nhạt): "Đó là triết lý Kintsugi của Nhật Bản. Dùng vàng để hàn gắn những vết nứt, biến khuyết điểm thành một phần của lịch sử."
Thùy Trang: "Chị nghĩ sao về nó?"
Diệp Anh (trầm ngâm một lúc, rồi nhẹ giọng): "Nghe thì đẹp, nhưng không phải vết nứt nào cũng có thể hàn gắn."
Thùy Trang (nhẹ giọng): "Hay là... chị chưa từng thử?"
(Diệp Anh im lặng. Thùy Trang nhìn cô, ánh mắt không còn trêu chọc như mọi khi, mà đầy sự chân thành.)
Thùy Trang: "Chị đã tự nhốt mình trong những mảnh vỡ quá lâu rồi, Diệp à. Nếu cứ sợ hàn gắn, thì chị sẽ mãi mãi chỉ là một tác phẩm chưa hoàn thành."
(Diệp Anh ngước nhìn Thùy Trang, trong lòng chợt dâng lên một cảm xúc khó gọi tên. Cô đã từng nghĩ mình có thể sống mãi với những vết thương, nhưng đây là lần đầu tiên có người muốn giúp cô chữa lành.)
Diệp Anh: "Vậy... nếu nó không thể hàn gắn thì sao?"
Thùy Trang (mỉm cười dịu dàng): "Thì em sẽ giúp chị tạo ra một tác phẩm mới, đẹp hơn."
(Khoảnh khắc ấy, Diệp Anh nhận ra Thùy Trang không chỉ là một người quan sát, mà có thể chính là người sẽ cùng cô đi tiếp. Một cơn gió nhẹ lướt qua, mang theo chút ấm áp len lỏi vào lòng cô.)
(Thùy Trang nói xong, nhưng Diệp Anh vẫn im lặng. Cô nhìn Thùy Trang thật lâu, trong lòng dâng lên một cảm giác khó hiểu. Cuối cùng, cô chậm rãi lên tiếng.)
Diệp Anh: "Vì sao em lại kiên trì như vậy?"
(Thùy Trang hơi sững lại, nhưng rồi cô mỉm cười. Nụ cười không có vẻ trêu chọc như mọi khi, mà dịu dàng đến mức khiến Diệp Anh hơi mất tự nhiên.)
Thùy Trang: "Vì em thấy chị xứng đáng."
Diệp Anh (khẽ nhíu mày): "Chị đã làm gì để xứng đáng với sự kiên trì đó?"
Thùy Trang: "Không phải lúc nào cũng cần lý do. Có những người, ngay từ lần đầu gặp, em đã biết mình không muốn từ bỏ họ."
(Diệp Anh nhìn Thùy Trang, trái tim khẽ rung lên. Lời nói ấy không khoa trương, không hứa hẹn điều gì quá xa vời, nhưng lại chạm đến nơi sâu nhất trong lòng cô. Đã bao lâu rồi, cô không nghe thấy những lời như thế?)
(Gió nhẹ lùa qua khung cửa sổ, mang theo chút hơi lạnh. Nhưng bên trong xưởng gốm, bầu không khí giữa hai người dường như đang ấm lên một chút.)
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro