Ân nhân

Khi ta đứng trong con hẻm tối
Không đèn đường rọi lối ta đi
Trăng trên cao không sáng như mặt trời
Nhưng đủ ủi an trái tim đang sợ hãi

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro