CHIỀU ĐÔNG
Thức dậy vào chiều đông
Nhíu đôi mắt cay nồng
Lay tấm thân mỏi mệt
Điện thoại nằm bên hông
Chẳng có gì để trông
Chỉ có cơn gió lộng
Chui qua khe cửa sổ
Ghì sức nặng lên vai
Ngoài đường, kèn tiễn ai
Hướng về khu lăng mộ
Tiếng khóc không người dỗ
Đoàn người chẳng đẩy xô...
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro