Nơi này là thành phố Phương Tuyền nằm ở phía Tây Nam biên giới, nhìn từ xa giống dãy núi quanh co, hình dạng như suối nước, lại dựa sông gần núi nên được đặt tên như vậy.
Có điều vì đây là thành phố phía Tây Nam biên giới, vị trí địa lý hạn chế và kém phát triển, một nửa số dân ở đây cũng là dân tộc thiểu số. Xét trên phương diện kinh tế, nơi này thậm chí còn không thể so với các thành phố cấp ba, cấp bốn về mọi mặt.
Chiếc xe tải lật ngửa bất động dưới eo núi, thân xe méo mó, mảnh kính vỡ văng tung toé trên nền đất lẫn với vệt máu đã khô.
Trên sườn núi, bóng người trong quân phục đứng bất động quan sát. Phó Quân Hành đưa ống nhòm lên, giọng trầm ổn truyền qua bộ đàm
"Có vẻ là xe chở hàng của Liên Hợp Quốc. Tôi sẽ kiểm tra xem còn ai sống sót không."
Đội Alpha nhanh chóng tản ra, súng lên nòng tiến gần chiếc xe gặp nạn. Đội phó Hoành Dật dẫn đầu, ra hiệu cho đồng đội bọc hai bên sườn xe. Khi mở cửa ghế lái, một tài xế ngoại quốc đã chết, máu loang đỏ cả bảng điều khiển.
Ở ghế lái bên kia, người đàn ông còn sống sót đã sớm giơ tay đầu hàng, gương mặt tái nhợt, liên tục nói bằng tiếng Anh lẫn lộn với chút tiếng Trung
"Đừng bắn! Tôi là người của Liên Hợp Quốc!"
Vừa nói hắn vừa chỉ vào logo trên áo mình, ánh mắt lo lắng đảo quanh như tìm kiếm cơ hội thoát thân.
Phó Quân Hành đánh mắt ra hiệu cho Trần Hạo Minh tiến lên kiểm tra. Anh cúi người, lục soát kỹ từng ngóc ngách trên người hắn, không phát hiện vũ khí hay vật dụng khả nghi.
"Tôi bị thương rồi... Tôi cần chữa trị..."
Người đàn ông rên rỉ, vết thương trên tay chảy máu thấm đẫm tay áo. Hắn run rẩy định quay người vào trong xe lấy gì đó, nhưng Phó Quân Hành đã sớm đoán được, rút chìa khóa xe từ túi mình, hờ hững ném sang cho Lí Phi
Lí Phi giơ tay bắt lấy, sải bước đến phía sau xe tải, mở khoá, lật nắp một trong những thùng hàng.
Bên trong chất đầy các loại súng ống, đạn dược, còn có cả thuốc nổ.
Tên tài xế tưởng đã vô hại bất ngờ rút súng giấu trong người, trong tích tắc đã giơ lên nhắm thẳng vào Phó Quân Hành.
Hoành Dật nhanh chóng hạ hắn bằng tay không. Hắn gục xuống, khẩu súng bị đánh văng ra xa trước khi kịp nổ súng.
Thẩm Thanh Nguyên bước tới, ánh mắt lạnh băng cúi người nhặt khẩu súng, rút băng đạn ra rồi hờ hững nói
"Không phải nhân viên Liên Hợp Quốc ư? Họ không mang theo vũ khí, nhưng chúng lại có mang theo, còn có cả hình xăm của lính đánh thuê. Ăn mặc thì lôi thôi, thái độ lại đáng ngờ..."
Anh nhấc cằm kẻ đang co rúm dưới đất, nhìn chằm chằm vào hắn
"Bọn người tự xưng là Liên Hợp Quốc... rốt cuộc là ai?"
Tên tài xế cắn răng, không đáp, ánh mắt ẩn chứa sự hung ác lẫn tuyệt vọng.
Phó Quân Hành ra lệnh
"Giao hắn cho quân tổng điều tra."
Quân tổng nhanh chóng đến khống chế tên nghi phạm, áp giải hắn rời khỏi hiện trường.
Eo núi hoang vắng, gió lạnh thổi qua, lướt qua đống hàng hoá nguy hiểm trong chiếc xe lật úp.
Trên đường trở về doanh trại, chiếc xe quân dụng lăn bánh đều trên con đường đất đỏ gồ ghề. Bầu trời xám xịt báo hiệu cơn mưa sắp ập đến.
Bất chợt, Lí Phi nhíu mày, giảm tốc độ.
"Đội trưởng, có xe quân dụng dừng phía trước"
Không xa phía trước xe, một bóng dáng nữ quân nhân đứng khoanh tay, có vẻ đang kiểm tra gì đó.
Thẩm Thanh Nguyên vừa liếc mắt qua đã nhận ra người đó, trái tim khẽ rung lên một nhịp.
Là Trình Tiêu.
Không suy nghĩ nhiều, anh lên tiếng
"Lí Phi, mau dừng xe."
Chiếc xe chậm rãi thắng lại, bụi đất bay lên mờ mịt. Phó Quân Hành nhíu mày nhìn anh, mở cửa xe bước xuống. Anh kéo thấp vành mũ, sải bước về phía chiếc xe quân dụng.
Trình Tiêu cũng nghe tiếng động cơ, quay đầu lại nhìn
Dưới ánh chiều tà, cô khẽ nhướng mày, giọng điệu không nhanh không chậm
Cô đứng đó, bất lực khoanh tay trước ngực, gương mặt mang theo vài phần khó chịu nhìn chiếc đang bất động.
Phó Quân Hành bước tới, cúi xuống kiểm tra sơ qua.
"Đàn anh, chiếc xe này chết máy rồi."
Phó Quân Hành gật đầu, giọng điềm tĩnh như nước
"Không sao, chúng tôi đưa cô về doanh trại."
Trình Tiêu liếc qua chiếc xe, ánh mắt lướt một vòng rồi dừng lại trên người Thẩm Thanh Nguyên.
Thẩm Thanh Nguyên vốn định quay mặt đi, nhưng ánh mắt Trình Tiêu đã kịp khóa chặt anh.
Cô khẽ gật đầu.
Một đường không nói gì, bên tai ngoài tiếng ô tô lao vun vút trên đường thì chỉ còn lại tiếng gió vù vù xuyên qua kẽ hở của cửa kính xe.
Không còn lại gì khác trừ những âm thanh này.
Cô đưa lưng dựa vào ghế sau, cùi chỏ tì trên khung cửa sổ, tay nửa chống bên gò má trái, mí mắt liều mạng sụp xuống, hoàn toàn không khống chế được.
Thẩm Thanh Nguyên nhìn Trình Tiêu qua kính chiếu hậu, sau đó không tự chủ được mà cong khóe miệng.
Cả người cô mặc quân trang màu xanh ô-liu, trông có chút mạnh mẽ. Khuôn mặt hình như đã gầy hơn một chút, ngũ quan so với 9 năm trước lại càng tinh xảo và rõ nét.
Vốn là khuôn mặt trắng noãn, tóc buộc sau gáy cũng rơi ra mấy lọn, rũ trên đầu vai.
Trình Tiêu nhìn chằm chằm kính chiếu hậu, chuẩn bị nói gì thì gặp cú phanh gấp không kịp đề phòng. Cô đổ người về phía trước theo quán tính, nhưng lại không thấy trán mình va phải lưng ghế cứng ngắc.
Xúc cảm này là... mu bàn tay khô ráo mang theo mùi thuốc lá.
Cô ngẩng phắt đầu lên như bị điện giật, quả nhiên sau lưng ghế điều khiển là bàn tay khớp xương rõ ràng, thon dài mà có lực của ai đó.
Thẩm Thanh Nguyên nhìn cũng không nhìn Trình Tiêu một cái, nhanh chóng thu hồi tay trái của mình một cách tự nhiên, lười nói cả một câu giải thích.
Trình Tiêu rơi rũ mắt, ánh mắt dừng lại trên cẳng tay của Thẩm Thanh Nguyên
Dáng tay của anh cực kỳ đẹp mắt, bàn tay lớn, độ dày mỏng thích hợp, năm ngón tay thon dài đều đặn. Thậm chí cả năm móng tay cũng như được tô vẽ thật tỉ mỉ, là đôi tay lí tưởng đối với hội 'cuồng tay'.
Không khí trong xe đột nhiên trở nên kỳ lạ.
Mọi người đồng loạt quay sang nhìn Thẩm Thanh Nguyên bằng ánh mắt đầy ẩn ý.
Ngay cả Phó Quân Hành, người vẫn luôn điềm tĩnh cũng liếc nhìn anh một cái.
Thẩm Thanh Nguyên khẽ ho một tiếng, vội thu tay về, làm như chẳng có gì xảy ra.
Anh thu hồi tầm mắt, nhìn về phía trước, sau đó thấp giọng phân phó với Lí Phi
" Anh lái chậm một chút."
Trình Tiêu cũng chỉ nhẹ nhàng chỉnh lại áo, đôi môi khẽ nhếch lên nhưng không nói gì
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro