Geto Suguru- Gojo Satoru x Reader H+ (Vòng lặp)
Warning : OOC, H+, Yandere, Threesome, vampire....
Không thích vui lòng bỏ qua
_________________________________________
Tôi là Y/N, một cô gái vừa tốt nghiệp đại học. Nhưng vì vài lí do tôi đành phải chuyển đến một vùng quê hẻo lánh nơi ngoại thành để thực tập. Tương lai tươi sáng của tôi thế mà lại phải chôn vùi nơi đấy sao? Tôi không cam tâm mà.
Trên con xe hơi của mình, tôi phải băng rừng vượt núi để đến nơi ấy. Đường đi thì gập ghềnh, mấy con dốc thì nguy hiểm. Nơi hoang vu như này mà cũng có người sống sao?
Có hai ngã rẽ ở phía trước, bên phải có bảng tên làng XXX-nơi tôi cần đến, ngã còn lại đề bảng cảnh báo "Nơi đây có quỷ". Dĩ nhiên là tôi sẽ chọn ngã rẽ bên phải rồi, ngu mới chọn ngã còn lại.
.....nhưng mà hình như bảng chỉ đường bị ai đó động tay động chân mà di chuyển hai hướng trái phải sai hết rồi.
Đi một quãng đường dài, đến một vách núi cao, nhìn xuống vực chỉ thấy một mảng đen kịt, rơi xuống chỉ có toi mạng. Thế mà bao vận đen lại cứ đổ xuống người tôi. Một tảng đá lớn lăn từ trên dốc xuống, nó khiến tôi mất lái mà đâm thẳng xe xuống vực. Kiếp này chỉ có thế thôi sao, tôi không muốn chết.
_________________________________________
Em vẫn còn sống ư? Thật khó tin khi rơi từ độ cao ấy, chắc là nhờ túi khí bảo hộ. Tuy vậy cánh tay em vẫn chảy rất nhiều máu do bị kính xe cắt phải. Trong bóng đêm mịt mờ, em thấy từ xa xa thấp thoáng ánh đèn giữa làn xương mù. Đến đó chắc là sẽ có người giúp đỡ em.
Loạng choạng lết ra khỏi xe, em khập khiễng bước lại nơi tỏa ra ánh đèn. Đó là một căn biệt thự cổ kính, vừa xa hoa lại thêm phần sang trọng, ở nơi này có thể là một vị quý tộc nào đấy.
Không ổn rồi, khung cảnh trước mắt mờ dần đi. Đôi mắt cứ thế mà vô thức nhắm chặt, cả thân người em gục xuống bất tỉnh.
Chẳng biết từ khi nào, hai ánh mắt sắt bén từ trong biệt thự di chuyển ngày càng gần đến em.
"Con mồi mới sao? thú vị đấy."-Suguru
"Đừng mơ sẽ có được cô ấy, cô ấy chắc chắn thuộc về ta."-Satoru
"Đã hơn trăm năm chưa có ai dám bén mãng đến nơi này, chắc chắn là định mệnh rồi." - Suguru
"Ngửi mùi hương thơm ngon từ máu kia kìa, tuyệt thật. Ta chưa bao giờ cảm nhận được sự ham muốn mãnh liệt như thế này."-Satoru
_________________________________________
Hơn nữa tháng sau.
Em mơ màng tỉnh giấc trên chiếc giường xa lạ. Trong lúc còn chưa định hình được chuyện gì đang sảy ra thì chợt một giọng cười nham nhở cất lên.
"Ehehehehe, em tỉnh sớm hơn tôi tưởng." -Satoru
"Nghiêm túc chút đi, nếu không phải ngươi không nhịn được mà uống máu của cô ấy thì cô ấy có bất tỉnh đến tận giờ này không hả?"-Geto
"Rồi rồi được rồi là ta sai, ta sai."
Chuyện trước mắt cứ như rối tung lên, em không nhịn được mà gấp rút hỏi:
"Các người là ai? đây là đâu? Tôi-..."
Lời chưa kịp dứt, người kia đột ngột chen vào:
"Em định hỏi mấy câu như :"tôi là ai" chứ gì, tôi biết em bị mất trí nhớ, tôi là chồng em đấy. Còn tên kia cũng thế ."-Satoru
"...Anh có bình thường không vậy, tôi có bị mất trí nhớ đâu?"
"Ehehehe đùa chút thôi."-Satoru
"Ngươi bình thường chút đi, đừng làm cô ấy sợ. Để tôi giải thích chút, em bị mất máu rồi bất tỉnh trước cổng dinh thự này, bọn tôi có lòng tốt cứu em."- Suguru
"Tôi không ngốc, làm gì có ai mất chút máu lại hôn mê lâu vậy chứ?"
Nghe thấy em hỏi, chàng trai nâng tông giọng tỏ vẻ trách móc liếc qua người bên cạnh sau đó chỉ chỉ ngón trỏ qua người đó rồi nói :
"Tên đó lâu ngày không được uống máu, nhất thời không kiềm lòng mà xin thêm chút máu của em, kết quả như em thấy đấy."- Suguru
Trong lòng em được giải thích liền "à" lên một tiếng...khoan đã, cái gì mà hút máu người? Rốt cuộc bọn họ là thứ quái gì chứ? Em cứ dùng ánh mắt mang phần nghi hoặc cùng e sợ nhìn chằm chằm vào họ.
"Ây ây đừng sợ chứ, loài người các em thường gọi bọn tôi là gì nhỉ?...à là Vampire hay Ma Cà Rồng ấy."- Satoru
Trước mắt em là các sinh vật trong truyền thuyết ư? Bọn họ được cho là cách xa, trốn tránh con người thế mà lại tự khai ra thân phận với em, không sợ em liên lạc với người bên ngoài đến đây tiêu diệt họ sao?
"Đừng lo, những đồ dùng của em chúng tôi điều hủy rồi. Kể cả em muốn thoát khỏi dinh thự này đã khó, huống gì là nơi đáy vực toàn dã thú hung dữ. Có mơ cũng chẳng thể về lại với xã hội loài người."- Suguru
"Tôi nhìn ưng mắt em, ở lại làm người hầu cho chúng tôi thêm 5 năm nữa đi, khi đó tôi chán rồi liền thả em đi ."-Satoru
Lời nói ngữ điệu nhẹ nhàng nhưng lại hết chín phần như con dao sắt bén kề lên bên cổ em mà đe dọa.
"Bé cưng có biết là chúng tôi cô đơn ở đây đã hơn trăm năm không? Tôi cô đơn lắm đấy, hay là bé cưng ngoan ngoãn ở đây chơi đùa cùng chúng tôi. Dù em không muốn cũng chẳng có lựa chọn đâu."-Satoru
Câu nói vừa mang hàm ý trêu chọc, đùa cợt sao lại đáng sợ như thế chứ. Bọn họ nói bản thân sống hơn trăm năm quả thật là khó tin. Khi nhìn kĩ càng, cả hai đều là mỹ nhân độ tuổi chưa tới 30 mà.
Chàng trai bên trái tầm khoảng 24-25 tuổi, mái tóc màu trắng bạc, làn da trắng sáng, đôi môi căng mọng, đặc biệt nhất là ở nơi mắt. Cặp mắt màu xanh biếc long lanh, xinh đẹp đến nỗi khiến người ta muốn moi ra, đem về cất giữ làm của riêng.
Người bên phải cũng chẳng hề kém phần. Tuổi cùng tầm người kia, tính cách lại có phần hơi nghiêm túc hơn. Mái tóc đen để dài được búi lên . Đôi mắt sắc sảo nhưng lại khó đoán tâm tình.
Nhan sắc chẳng kém phần, đều là hai mĩ nam đẹp ngút trời, đây thực sự là hai con ma cà rồng trăm tuổi ư? Không thể tin nổi. Nghĩ đến đây trong lòng em chợt có chút suy nghĩ lóe lên, khiến cả tâm tình kích động "Bị hai người đẹp như vậy giam cầm hành hạ, tôi cũng nguyện lòng."
"Phụt! hahahaha" -Satoru
Gã trai tóc trắng cố nhịn nhưng chẳng thể mà phụt miệng cười.
"Này này, suy nghĩ của bé cưng "Bị hai người đẹp như vậy giam cầm hành hạ, tôi cũng nguyện lòng.", hahaha thật là chẳng thể hiểu nổi em mà."-Satoru
"Sao anh biết..."
.....Em lỡ miệng nói mất rồi, đây là tự mình thừa nhận sao?
"Hahha, chúng ta còn có thể đọc suy nghĩ của em nữa đấy, em quả thật là THÚ VỊ mà."- Suguru
"Thế em có chịu ngoan ngoãn ở lại cùng chúng tôi không bé cưng?"-Satoru
"Không!"
Vẻ mặt tươi cười liền biến sắc lộ vẻ không vui pha chút tức giận.
"Sai rồi..."-Satoru
"Anh có ý gì?"
"Câu trả lời sai rồi, em không có lựa chọn đâu bé cưng à."-Satoru
_________________________________________
Đêm đó đến nay cũng hơn năm năm. Trong năm năm ấy em bất giác lại không còn hi vọng hay chút ý nghĩ trở lại nơi xã hội loài người, thành phố xa hoa hay cả những ngôi làng hẻo lánh nơi vùng quê ngoại ô. Dù họ nói bắt em ở lại làm người hầu nhưng lại chẳng để em động vào việc gì nặng nhọc cả.
" Nơi ấy chẳng tốt đẹp gì cả, không có sự công bằng, công lí, nó ngày càng mục rữa theo thời gian"-Đó là những gì hai người họ luôn tiêm nhiễm vào đầu em, đó cũng là thuật thôi miên.
Trong năm năm em ở đây đã vô tình sinh ra một thứ liên kết cực kì mãnh liệt với bọn họ. Chỉ cần thiếu em một chốc lát họ sẽ như phát điên mà tìm kiếm, kích động phát tiết lên mọi thứ xung quanh. Ngược lại nếu em vắng bóng họ, nội tâm sẽ sinh ra cảm giác bất an, hoảng loạn.
_____________
Vừa tưới vài chậu hoa trong phòng em vừa ngâm nga hát giai điệu nào đấy.
"Hắt xì!! ôi chết, cảm lạnh mất rồi."
Gần đây thời tiết trái mùa, em cảm lạnh mất rồi.
"Cái này...là bệnh sao?"-Suguru
"Hả, à đúng rồi, gần đây trời lạnh tôi bị cảm."
"Bệnh đó nặng không? Chúng tôi không bị bệnh, không biết."-Satoru
"à không nặng lắm đâu."
Gương mặt em do thời tiết mà vô tình ửng đỏ, trông quyến rũ vô cùng. Hai tên kia nhịn đã năm năm rồi, chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống em, thế mà giờ đây thấy gương mặt đấy không tự chủ mà "cứng lên".
"Ngày mai...tôi được rời đi không?"
Một câu nói thốt ra mang theo ý buồn. Dù giờ em đã không muốn rời đi nhưng em vẫn nhớ rõ lời của Satoru, năm năm sau có lẽ hai người họ đã chán em rồi, nếu em không tự mình ra đi thì có thể sẽ bị họ đuổi cổ ra ngoài.
"Em có ý gì?"-Suguru
"Em có ý định bỏ trốn khỏi bọn ta sao?"-Satoru
"Kh-không phải thế."
"Trước giờ chẳng phạt bé cưng, em không sợ chúng ta nữa à."-Satoru
Dù đọc được tâm trí, biết em không muốn rời đi, họ cũng động tâm rồi. Thế là cả hai người ăn ý, lấy cớ "phạt" mà lừa con mồi vào bẫy.
"Hư, phải phạt."-Suguru
"Phạt em ở đây mãi mãi "-Satoru
"Phạt em làm phu nhân của bọn ta."-Suguru
Satoru tiến lại bế em lên, đặt em lên giường, sau đó tự thân trèo lên giường, tiến lại trước em. Đôi tay hướng lên, từng ngón tay luôn qua phần tóc trên đỉnh đầu em mà nắm chặt lấy. Hắn kéo tóc em ra phía sau để gương mặt em đối diện thẳng với ánh mắt hắn. Thấy đôi môi em mấp máy trông quyến rủ lạ kì, không nhịn được mà mạnh bạo chiếm hữu lấy. Satoru mê mẫn dư vị trên môi em, có lẽ là do hắn cắn phải môi dưới chảy máu. Mùi hương thơm ngon ngọt ngào càng kích thích hắn "ăn sạch" em. Đôi tay mơn trớn lên cặp ngực đầy đặn sau lớp áo ngoài. Cảm giác mềm mại câu dẫn khiến hắn không ngừng xoa nắn ngực em thành đủ hình thù.
"Đừng chú ý mỗi hắn."- Suguru
Suguru chẳng biết từ khi nào, lúc nào mà đã ở ngay sau lưng em rồi. Môi lưỡi người phía sau cứ đi chuyển lên xuống dưới phần gáy mà vừa hôn vừa mút. Lưỡi khẽ nhẹ lướt qua vành tai em. Mắt như phủ màng sương mà mị hoặc rên lên vài tiếng "ưm-a", vành tai vốn nhạy cảm nay lại bị người kia trêu đùa, nâng dục vọng lên cao. Vốn Suguru chỉ định cắn nhẹ lên tai em thôi nhưng cái ranh nanh vốn sắc nhọn lại làm em chảy ra chút máu. Vẫn là mùi hương mê người ấy, hắn trân quý từng giọt máu mà mút lấy mút để.
Cả hai không nói cũng chẳng rằng mà đồng loạt xé áo cởi quần của em. Em như choàng tỉnh lại, quyết liệt mà cự tuyệt họ. Sức của một cô gái yếu đuối thì làm sao so được với hai tên đàn ông cao lớn mang sức mạnh của nội tại...à nhầm, sức mạnh siêu nhiên.
______________
Em giờ chỉ biết rên rỉ trong lòng hai người kia, mặc họ dùng thứ dương vật to lớn, vừa cứng vừa nóng không ngừng ra vào phía bên dưới. Người tóc đen hành hạ lỗ sau, người tóc trắng đâm rút lỗ trước.
"Hừ...đúng rồi rên lớn thêm đi "-Suguru
"Em bóp chặt quá đấy. Muốn vắt cạn ta sao, bé cưng?"-Satoru
Đâm rút, ra vào kịch liệt từ hai nơi nhạy cảm cùng lúc, khi đạt đến cao trào liền bắn mầm mống của mình vào trong em. Em có chút đau, nước mắt vô tình rơi xuống.
"Đừng khóc...ngoan"-Suguru
"Đừng sợ, nếu em còn khóc, tôi chơi chết em mới thôi, chơi đến khi em chẳng thể đi nỗi, cả người dính đầy dâm dịch mà van tôi cho thêm."-Satoru
Cả Satoru và Suguru đều thấy sót xa khi nước mắt lăn dài trên má em, chẳng hiểu vì sao từ lần đầu gặp mặt họ liền sinh ra một thứ cảm giác, tình cảm chiếm hữu, ham muốn, dục vọng nhưng vẫn quý trọng nâng niu.
Họ cứ thế mà thay phiên nhau chơi em đến rạng sáng. Vết cắn, vết hôn, cả vết năm dấu tay do họ đánh vào mông em, đỏ đỏ tím tím cứ thế mà hằn lên làn da mịn màng. Khi kết thúc họ còn tỉ mỉ, ân cần mà lau thứ tinh dịch trắng sệt dính đầy trên thân thể em.
Em cũng ngất liệm từ khi nào chẳng hay, khi tỉnh lại chỉ thấy hai người đàn ông ôm em vào lòng mà ngủ. Vẻ mặt của họ bây giờ thật thoải mái, điềm tĩnh không còn đáng sợ như lúc đó. Họ quan tâm em, yêu em và...em cũng yêu họ.
_________________________________________
Plot twist
Vốn hạnh phúc như vậy đấy nhưng hiện thực lại tàn khốc. Ban đầu mọi chuyện đều yên ổn cho đến khi em nhận ra tất cả, bản thân bị hai con sói hoang kia thôi miên, tẩy não, thao túng. Em trốn thoát khỏi dinh thự, chạy vào rừng sâu, mong cầu sự trợ giúp.
1!
2!!
3!!!
Nếu em không tự nguyện về lại bên cạnh bọn ta thì bọn ta đành mạnh tay vậy.
Họ bắt được em, tẩy đi kí ức của em nhưng thuật này chỉ có công dụng trong năm năm. Cứ năm năm trôi qua, một vòng lập cứ tiếp diễn.
________________
Tôi là Y/N, một sinh viên vừa tốt nghiệp phải chuyển đến vùng quê hẻo lánh trên đường đi không may gặp tai nạn. Lúc tỉnh lại tôi biết mình được hai sinh vật được gọi là ma cà rồng .
......
"CHÀO MỪNG EM TRỞ LẠI"
_________________________________________
Vote cho toi với♡♡
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro