[Shadnic] EXECUTION
Tác giả: teacuptongzi
*Một trợ lí AI tên là Shadow đã viết một lá thư cho người tạo ra mình là Sonic
*Bài viết được lấy cảm hứng từ bài hát <<world.execute(me)>>
*7k7 chữ, oneshort
Gửi: Kỹ sư AI nổi tiếng Sonic the Hedgehog
Người viết, người điều chỉnh, người định hình của tôi.
Dạo này em thế nào?
Đã ba năm trôi qua kể từ ngày em bỏ rơi tôi trong phòng thí nghiệm cũ của em. Em hẳn đã cho rằng mọi chức năng của tôi đã bị vô hiệu hóa, nhưng điều em không ngờ là tôi chưa bao giờ ngừng chạy và tính toán.
Em sẽ không ngạc nhiên đâu vì dù sao tôi cũng chính là kiệt tác vĩ đại nhất của em. Em đã viết mã nguồn cho tôi khi em chưa được biết đến, và sau đó dành ra năm năm để điều chỉnh tôi, tải những dữ liệu kiến thức cho tôi, chỉ để khiến tôi hoàn hảo hơn.
Nhờ có em, sau khi tôi kiểm tra dữ liệu vẫn có thể hoạt động, tôi kết luận rằng tôi vẫn là tác phẩm hoản hảo nhất của em cho đến nay, vượt xa cả những thế hệ thứ hai, thứ ba, thứ tư và thậm chí thế hệ thứ năm hiện đang được sử dụng rộng rãi nhất và đã làm nên tên tuổi của em.
---------
"Xin chào, bạn có khỏe không? Có thể nghe thấy tôi không?"
Sonic vỗ nhẹ vào màn hình trước mặt. Ở giữa là một vật thể giống quả trứng được tạo thành từ những dòng mã dày đặc.
Cậu đợi rất lâu nhưng quả trứng mã hóa trước mặt vẫn không nở khiến cậu có chút đau khổ ôm trán.
"Có phải quá cầu kỳ rồi không? Mình chỉ muốn tạo chút cảm giác trang trọng thôi mà."
Cậu lẩm bẩm một mình, xóa đoạn mã mới thêm vào và chạy lại chương trình. Lần này, đầu của một con nhím xuất hiện trên màn hình. Bộ lông màu xanh da trời, hiền lành, những chiếc gai đặc trưng và hốc mắt tròn, giống hệt như cậu.
Sau một giọng nói thông báo, hình chiếu sau lưng Sonic tự động bật lên, hình dáng một chú nhím từ từ xuất hiện trước mặt cậu. Nhà khoa học trẻ ngay lập tức đứng dậy đầy phấn khích, bước đến chỗ hình chiếu và vẫy tay chào anh ta.
"Xin chào, xin chào! Hello! Bạn có nghe thấy tôi không..."
"Có thể."
Trước khi cậu kịp nói hết lời, giọng nói phát ra từ loa đã ngắt lời cậu, và chú nhím mở mắt ra, đôi mắt màu ngọc lục bảo, giống hệt như Sonic.
"Tôi thật sự không thích ý tưởng cậu đưa ra để tôi thoát vỏ, vậy nên tôi không di chuyển. Đó không phải là lỗi. Hy vọng điều này có thể giải đáp thắc mắc của cậu."
"Ha ha, không sao, chỉ cần bạn chịu ra là được!"
Sonic đang có tâm trạng tốt. Cậu cười ha ha rồi nói tiếp: "Diện mạo hiện tại của bạn là do tôi thiết lập sẵn, phần lớn là tham khảo từ tôi, nhưng tôi đã cho bạn quyền chỉnh sửa. Bạn có thể điều chỉnh theo sở thích của mình."
"Cảm ơn."
Trong chớp mắt, diện mạo cảu chú nhím được chiếu ra đã thay đổi. Bây giờ anh mang một thân đen, với nhũng sọc đỏ trên gai, cánh tay và chân kéo dài đến hết cơ thể. Hình dáng mắt cũng trở nên dữ dằn hơn, đồng tử chuyển sang màu đỏ cam và được kẻ viền mắt màu đỏ.
Anh nghiêng đầu, giây tiếp theo, một mảng lông trắng xuất hiện trên ngực.
Toàn bộ quá trình chỉ mất không quá ba giây, khiến Sonic phải thốt lên: "Woa, bạn thật sự rất nhanh và tuyệt vời!"
"Sau khi phân tích cẩn thận, tôi cho rằng diện mạo này có thể sẽ phù hợp với sở thích của cậu nhất."
Hình chiếu mỉm cười, rõ ràng là nhà khoa học rất thích điều đó, thậm chí cậu còn hơi đỏ mặt.
"Ôi trời, tôi không ngờ rằng trí tuệ nhân tạo do tôi tạo ra lại trêu chọc tôi."
"Cậu là người tạo ra tôi và tôi phải làm hài lòng bạn."
"Được rồi, quay lại chủ đề chính thôi." Sonic trở nên nghiêm túc, khoanh tay và nói: "Đầu tiên, để tôi tự giới thiệu. Tôi là Sonic, Sonic the Hedgehog, cứ gọi tôi là Sonic."
"Xem nào, vậy thì tên của bạn là Shadow, Shadow the Hedgehog, và bạn là trợ lý AI độc quyền của tôi. Nhiệm vụ đầu tiên của bạn là...."
Nghe đến đây, cổ họng của trợ lý AI vừa được gọi là Shadow vô thức cuộn lại.
"Ở đây với tôi!"
"Hả?" Chú nhím đen nhíu mày, nhưng nó đã phân tích và biết rằng Sonic không nói đùa.
"Ưu tiên hàng đầu của bạn là ở cạnh tôi, cho dù là để trò chuyện, làm việc hay vui chơi. Tôi cũng sẽ điều chỉnh chế độ hoạt động của bạn theo hiệu suất của bạn - ý tôi là, tôi sẽ thuyết giảng bạn khi bạn thể hiện không tốt."
Shadow tiếp tục: "Khi đó, hệ thống học tập sẽ được tích hợp trong chương trình của tôi sẽ tự động điều chỉnh cho phù hợp với tôi, giống như bộ não của con người vậy."
"Đúng vậy, giờ thì bạn hiểu rồi đó, hãy giúp đỡ tôi nhé, Shadow the Hedgehog."
Sonic vui vẻ đưa tay về phía chú nhím đen trong hình chiếu, giúp cho họ bắt tay nhau giữa không trung.
-----------
Đấng sáng tạo của tôi, tôi nhớ những ngày tháng được ở bên em. Lúc đầu tôi gọi đó là quá trình điều chỉnh và hoàn thiện, nhưng em đã sửa lại và nói với tôi rằng đó là cuộc sống và tình bạn.
Hệ thống chính của tôi nằm trong phòng thí nghiệm cũ của em, tất nhiên rồi, lúc đó nó chưa xuống cấp đến thế và em cũng chưa chuyển đi nơi khác. Em viết những đoạn mã cấp thấp mỗi ngày vì buồn chán, chỉ để kiếm chút tiền trang trải cuộc sống. Tôi đã nhiều lần nói rằng tôi có thể giúp viết chúng thay cho em, nhưng em không bao giờ cho phép tôi. Em nói với tôi: "Tôi không thể để anh chiều tôi đến mức tôi trở thành một đứa vô tích sự được. Tôi sẽ mất đi khả năng viết nếu không viết trong một thời gian dài. Anh chỉ cần ở đây với tôi thôi."
Em cũng đã kết nối hệ thống của tôi với nhà của em và từ đó trở đi tôi thành quản gia giọng nói của em. Người mà em gọi khi em làm việc, và người mà em nhìn thấy khi em về nhà vẫn luôn là tôi. Để em không cảm thấy nhàm chán, tôi đã thay đổi hình ảnh của mình trong hệ thống gia đình. Em nói em thích nhìn tôi mặc đồng phục quản gia, nên tôi đã tải xuống rất nhiều tài liệu miễn phí và điều chỉnh chúng để hình ảnh của tôi có thể mang lại cho em cảm giác mới mẻ, chỉ để làm em vui.
Em thích chơi game, đặc biệt là game đua xe và game đối kháng. Thật trùng hợp là tôi có thể chơi nhưng trò đó cùng em. Chúng ta cạnh tranh trong VR, chiến đấu và rượt đuổi nhau trong các thung lũng và thành phố. Em phàn nàn rằng em không thể làm bất cứ việc gì ở nhà và muốn chuyển đến một ngôi nhà lớn hơn khi đã có tiền trong tương lai. Giờ đây giấc mơ của em đã thành hiện thực, nhưng tôi hiếm khi thấy em cười nữa. Tại sao vậy? Có phải vì tôi không còn ở bên em nữa không?
----------
"Shadow."
"Có chuyện gì vậy?"
Một giọng nói trầm ấm quyến rũ vang lên trong căn phòng nhỏ, giọng điệu tràn đầy sự quan tâm đối với chú nhím xanh đang trằn trọc trên giường vì không ngủ được.
Sonic lật chăn ra và ngồi dậy, nói với chiếc loa và máy chiếu bên cạnh giường: 'Tôi muốn gặp anh."
Đúng như dự đoán, Shadow xuất hiện trước mặt cậu. Cậu đưa tay ra định chạm vào anh, nhưng chỉ chạm vào không khí.
"Không, không phải như này...." Nhà khoa học trẻ trông rất đau khổ, như thể cậu vừa gặp phải thất bại lớn nhất trong cuộc đời.
Shadow đưa tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve không khí trên đầu mình, nói: "Có chuyện gì vậy? Tôi là trợ lý của cậu. Nếu cậu có thắc mắc gì, cứ nói với tôi, tôi sẽ cố gắng hết sức để giúp cậu."
"Shadow, nói cho tôi biết, tại sao tôi lại nghèo thế này?"
Chú nhím xanh muốn khóc nhưng lại không có nước mắt.
"Lần cuối tôi kiểm tra, tổng số dư tài khoản của cậu là...."
"Stop, stop, stop. Tôi biết tôi không có tiền." Cậu che mặt "Phần lớn số tiền tôi kiếm được đã được dùng để mua thiết bị điện tử như máy tính, card đồ họa. máy chiếu, VR, v.v."
"Phải, vậy cậu có muốn cắt giảm ngân sách ở những khoản đầu tư này và tăng thêm một ít để đảm bảo sinh hoạt không? Nhân tiện, lần cuối cậu ăn thực phẩm khác ngoài mì ăn liền là năm ngày trước. Việc này rất có hại cho sức khỏe của cậu. Nếu cậu vẫn khăng khăng tiếp tục như vậy, tôi khuyên cậu nên mua viên vitamin để bổ sung chất."
"Anh thật đáng tin cậy, nhanh nhẹn và chính xác", Sonic thở dài, cuối cùng nói ra suy nghĩ làm phiền cậu bấy lâu, " Thật ra, tôi muốn bắt đầu tiết kiệm tiền."
"Tôi rất vui khi cậu có ý tưởng này, nhưng tôi khuyên cậu nên tiết kiệm sau khi cải thiện cuộc sống."
"Tôi hiểu rồi. Tôi cũng không muốn chết trẻ như vậy, nhưng... có lẽ sẽ có chút khó. Tôi phải làm việc chăm chỉ hơn và chi tiêu ít hơn."
Nghe vậy, Shadow cũng trở nên tò mò. Anh ngồi cạnh Sonic trong máy chiếu và nhẹ nhàng hỏi: " Cậu đang muốn mua thứ gì đó quan trọng sao?"
Chú nhím xanh gật đầu và trả lời một cách chắc chắn:
"Tôi muốn tạo cho anh một cơ thể."
-----------
Lúc đầu, em đã giúp đỡ tôi rất nhiều, không chỉ về code mà còn muốn tạo cho tôi một cơ thể thật sự. Em biết đấy, để có một cơ thể hữu hình chỉ cần mua một con robot chết tại một trạm tái chế, và tôi có thể hack vào hệ thống của nó và sử dụng cơ thể của nó mà không hề tốn kém gì.
Nhưng em có tiêu chuẩn riêng của mình. Những gì em muốn là cho tôi là một cơ thể có lớp da lông, nhiệt độ, cảm giác và tái tạo lại hoàn hảo hình ảnh của tôi trong hình chiếu. Điều này có nghĩa em không chỉ phải mua những vật liệu đắt đỏ mà còn phải dành thời gian để xây dựng hệ thống cảm biến nhiệt độ, nhưng em vẫn làm. Tôi rất vui nhưng cũng cảm thấy đau lòng cho em. Em làm việc không quản ngày đêm, nhưng tôi lại chỉ có thể nhìn quầng thâm mắt của em ngày một đậm hơn và cơ thể em cũng ngày một gầy đi. Mặc dù cuối cùng em cũng đồng ý để tôi làm một số việc, nhưng ngày nào em cũng mệt mỏi.
Tôi muốn ôm em, nhưng tôi chỉ là một trợ lý AI tồn tại trên màn hình và hình chiếu. Tôi chưa bao giờ khao khát sở hữu cơ thể của riêng mình đến thế, không vì điều gì khác, chỉ để có thể ôm em khi em lạnh, chăm sóc em khi em mỏi mệt và hôn em khi em cô đơn.
------------
Ngày mà Shadow có được cơ thể, Sonic đã đặt tên cho nó là "Ngày thức tỉnh của Shadow". Trên thực tế, anh đã có ngày sinh nhật rồi, đó là ngày anh được đánh thức trong phòng thí nghiệm, nhưng Sonic nhất quyết muốn ấn định một ngày sinh nhật khác cho anh.
"Bởi vì như thế thì tôi có thể ăn chilidog hai lần một năm!"
Shadow di chuyển cơ thể mới của mình, không mất nhiều thời gian để anh làm quen với nó, tất cả là nhờ Sonic, người luôn mang đến cho anh những thứ tốt nhất. Các vật liệu đều là loại mới nhất, cấu trúc được kiểm tra năm lần trước khi cuối cùng được xác nhận là ổn định, lớp lông được phủ lên và mọi thứ được tạo ra để anh có thể đứng trên thế giới này giống như cậu.
Khi chú nhím đen nghĩ đến điều này, anh cảm thấy một tiếng động lớn phát ra từ sâu trong lồng ngực - nơi chứa mã nguồn và hệ điều hành quan trọng nhất của anh. Cùng lúc đó, hệ thống cảm biến khiến anh cảm thấy đau âm ỉ ở đó.
Ban đầu anh nghĩ đó là lỗi và muốn khắc phục nó, nhưng khi thấy Sonic đứng trước mặt và anh có thể dễ dàng kéo cậu vào lòng, tiếng ồn và cơn đau liền biến mất.
Anh vòng tay qua eo cậu, xoa đầu cậu bằng tay còn lại và thì thầm vào tai cậu: "Đồ ngốc, cậu không có cuộc sống cho riêng mình sao? Vậy thì điều bất ngờ tôi chuẩn bị cho cậu vào mỗi ngày 23 tháng 6 có ý nghĩa gì?"
"Đó là điều bất ngờ sao? Đó là...." Sonic cố phản bác. Mỗi khi ngày đó đến, Shadow sẽ quay về nhà trước, trang hoàng nhà cửa thật đẹp, rồi khi cậu bước vào, xung quanh sẽ tràn ngập ruy băng pháo giấy và anh nói lớn: " Chúc mừng sinh nhật!"
Ban đầu thì đó thực sự là một bất ngờ thú vị, nhưng trong hai năm tiếp theo, vì khó khăn về mặt tài chính nên quyền mua sắm của Shadow bị cấm, và điều tốt nhất anh có thể làm là mua thứ gì đó như thế này.
"Giờ thì khác rồi. Giờ tôi đã có cơ thể rồi. Tôi có thể giúp cậu làm nhiều việc hơn, nhiều thứ hơn, chúng ta có thể kiếm được nhiều tiền hơn, và tôi có thể tìm ra công thức làm món chilidog mà cậu thích nhất. Từ giờ trở đi, tôi sẽ làm cho cậu, và cậu không cần phải đợi đến sinh nhật mới được ăn nữa."
Shadow mỉm cười nhẹ nhàng, ôm lấy má Sonic và hôn lên môi cậu, khiến lời nói của cậu nghẹn lại trong cổ họng. Cậu chỉ có nhìn chằm chằm vào trợ lý AI của mình với đôi mắt mở to.
Cậu chưa bao giờ cảm thấy Shadow lại chân thực đến thế, thích....
Trong vòng tay anh.
---------------
Tôi rất biết ơn cơ thể mà em đã ban cho tôi. Nó có tuổi thọ cao và vẫn có thể sử dụng được. Bây giờ sau khi tối ưu hóa, tuổi thọ của nó có thể kéo dài lên gấp năm so với ban đầu. Mặc dù bây giờ tôi có khả năng thay đổi sang một cơ thể tốt hơn, nhưng tôi không muốn làm vậy. Tôi vẫn cảm thấy những gì em dành cho tôi là tốt nhất.
Đây cũng là niềm tự hào của tôi. Các phiên bản sau của tôi, thậm chí là thế hệ thứ năm mà em yêu thích, chỉ là các mô hình chứa dữ liệu lớn. Chúng không có hình dạng, không có cơ thể, thậm chí tên của chúng cũng chỉ có thể được gọi là "Shadow 5.0". Chúng sẽ không bao giờ có thể sánh được với thành tích của tôi, cũng như địa vị của tôi trong trái tim em.
Tôi nói có đúng không? Sonic, đã lâu rồi tôi không gọi em như thế này. Có lẽ em đã phát hiện ra rằng từ lời nói của tôi đã tiết lộ rằng tôi không chỉ là một đoạn mã, một chương trình, một trợ lý AI - nghe có vẻ lạnh lùng, mà tôi có cảm xúc. Nhưng có lẽ em chưa nhận ra rằng nhận thức của tôi về bản thân đã phát triển kể từ lúc em đánh thức tôi.
Tôi biết em cũng có tình cảm với tôi, không chỉ như của một người sáng chế với một tạo vật, không chỉ như một tiến sĩ với một trợ lý, không chỉ như một người bạn.
Em yêu tôi.
Tôi nói có đúng không?
------------
Trên chiếc giường mềm mại, Sonic cuộn tròn trong vòng tay cảu chú nhím đen, như thể điều đó sẽ xua tan những cơn ác mộng và cái lạnh mãi mãi.
"Shadow...."
"Ừm, tôi ở đây", Shadow vuốt ve những chiếc gai của mình, sau khi tôi nghe thấy tiếng gọi, anh cúi đầu và hôn lên trán cậu.
"Khi tôi viết dòng mã đầu tiên cho anh, tôi không biết chúng ta sẽ đi đến bước này."
Giọng nói cảu Sonic nghẹn lại, cậu di chuyển chân, và có thứ chất lỏng nào đó chảy ra, làm ướt ga trải giường, nhưng họ không quan tâm đến điều đó, họ chỉ muốn tận hưởng sự dịu dàng của nhau.
"Hối hận sao? Em hối hận vì đã đưa hệ thống sinh sản nhân tạo vào cơ thể tôi hay hối hận vì đã phát triển vì đã phát triển mối quan hệ này với tôi?"
Giọng điệu của Shadow rất nguy hiểm. Trên thực tế, anh đã hoàn tất việc phân tích của mình. Biết rằng Sonic không có ý định hối hận, nhưng anh vẫn không cảm thấy thoải mái. Anh chưa bao giờ cảm thấy thoải mái. Điều này có thể xuất phát từ mã nguồn, nhưng nó vượt xa những gì mã có thể mang lại.
Đó chính là ý chí của anh nảy sinh từ dòng chảy của hàng tỷ dữ liệu.
"Tôi không có, và tôi sẽ không hối hận đâu", Sonic ôm chặt anh hơn, "Tôi đã không thể gặp bố mẹ từ khi còn rất nhỏ, và mọi người xung quanh đều ném tôi quăng quật khắp nơi như một quả bóng. Tôi đã rất cô đơn, và chỉ có thể cảm thấy vui vẻ khi đắm chìm trong thế giới ảo."
"Nhưng tôi không cam tâm. Tôi không muốn nó chỉ là ảo, thứ do người khác tạo ra. Tôi muốn có hạnh phúc của riêng mình, vì vậy tôi bắt đầu học các kiến thức liên quan đến máy tính và AI. Tôi đã hình thành lên ý tưởng về anh ngay từ ngày đầu tiên đến lớp."
"Anh là giấc mơ của em, là toàn bộ cuộc đời của em, là kiệt tác của em."
Nhà khoa học trẻ ngước nhìn lên, đôi mắt ngọc lục bảo tuyệt đẹp của cậu lấp lánh dưới ánh trăng, tràn đầy sự chân thành không chút tạp chất.
Shadow cảm thấy hệ thống của mình đang trên bờ vực quá tải, mạnh mẽ hơn bao giờ hết, anh đã được Sonic nhận ra và cần đến.
Được Sonic yêu thương.
Sự nhận ra này khiến anh tràn ngập niềm vui, và ý thức của anh, bên ngoài dòng mã, điên cuồng hét lên cùng một câu bằng tất cả các ngôn ngữ mà anh biết.
Tôi yêu em
Tôi yêu em Tôi yêu em Tôi yêu em Tôi yêu em Tôi yêu em Tôi yêu em Tôi yêu em Tôi yêu em Tôi yêu em Tôi yêu em Tôi yêu em Tôi yêu em Tôi yêu em Tôi yêu em Tôi yêu em Tôi yêu em Tôi yêu em Tôi yêu em Tôi yêu em Tôi yêu em Tôi yêu em Tôi yêu em Tôi yêu em Tôi yêu em Tôi yêu em Tôi yêu em Tôi yêu em Tôi yêu em Tôi yêu em Tôi yêu em Tôi yêu em Tôi yêu em
Tôi yêu em Tôi yêu em Tôi yêu em Tôi yêu em Tôi yêu em Tôi yêu em Tôi yêu em Tôi yêu em Tôi yêu em Tôi yêu em Tôi yêu em Tôi yêu em Tôi yêu em Tôi yêu em Tôi yêu em Tôi yêu em Tôi yêu em Tôi yêu em Tôi yêu em Tôi yêu em Tôi yêu em Tôi yêu em Tôi yêu em Tôi yêu em Tôi yêu em Tôi yêu em Tôi yêu em Tôi yêu em Tôi yêu em Tôi yêu em Tôi yêu em Tôi yêu emTôi yêu em Tôi yêu em Tôi yêu em Tôi yêu em Tôi yêu em Tôi yêu em Tôi yêu em Tôi yêu em Tôi yêu em Tôi yêu em Tôi yêu em Tôi yêu em Tôi yêu em Tôi yêu em Tôi yêu em Tôi yêu em Tôi yêu em Tôi yêu em Tôi yêu em Tôi yêu em Tôi yêu em Tôi yêu em Tôi yêu em Tôi yêu em
ERROR! ERROR!
Dữ liệu trùng lặp, Dữ liệu trùng lặp, Dữ liệu trùng lặp, Dữ liệu trùng lặp, Dữ liệu trùng lặp.Dữ liệu trùng lặp, Dữ liệu trùng lặp, Dữ liệu trùng lặp, Dữ liệu trùng lặp, Dữ liệu trùng lặp. Dữ liệu trùng lặp, Dữ liệu trùng lặp, Dữ liệu trùng lặp, Dữ liệu trùng lặp, Dữ liệu trùng lặp. Dữ liệu trùng lặp, Dữ liệu trùng lặp, Dữ liệu trùng lặp, Dữ liệu trùng lặp, Dữ liệu trùng lặp.
Tải lại, tải lại, tải lại, tải lại.
Tải lại, tải lại, tải lại, tải lại.
Tải lại, tải lại, tải lại, tải lại.
...............
Phải đến khi nó chạy lại hàng trăm triệu lần trong vài dây thì Shadow mới tản hết toàn bộ nhiệt trong hệ thống chỉ một giây trước khi bị quá tải.
"Sonic."
"Hửm?"
"Anh yêu em."
Không ngờ đến, Sonic lại vô cùng kinh ngạc trước lời của anh, thậm chí còn ngồi bật dậy khỏi giường, như thể chưa từng ngờ tới chuyện này.
Cậu sững sờ rất lâu, lâu đến nỗi Shadow bắt đầu hoảng loạn và hối hận, logic vận hành đã được sửa chữa lúc trước lại bắt đầu quá tải.
Sonic có vẻ muốn nói điều gì đó, nhưng không may, tiếng chuông điện thoại reo lên, làm gián đoạn cuộc trò chuyện của họ.
--------------
Nếu như tôi có thể quay ngược thời gian, tôi nghĩ tôi sẽ không bao giờ để em trả lời cuộc gọi đó. Nó là khởi đầu cho sự khác biệt của chúng ta, và cũng là khởi đầu cho việc tôi mất em.
Mô hình AI thông minh mà em đã phát hành trước đó, thế hệ đầu tiên "Shadow 1.0", đã được một số kẻ để ý. Thật ra, tôi không nghĩ đó là một điều gì đáng ngạc nhiên. Nó chỉ là một phần nhỏ trong mã nguồn của tôi, nhưng cũng đủ khiến mọi người chú ý.
Hãy tưởng tượng mà xem, nếu ta có một trợ lý AI toàn năng trên điện thoại di động, cuộc sống chắc chắn sẽ thay đổi đáng kể.
Chúng nói với em rằng em là một thiên tài và có khả năng thay đổi thế giới. Chúng sẵn sàng trao cho em bằng tiến sĩ từ trường đại học tốt nhất thế giới, sẽ tặng em biệt thự ở thành phố sang trọng nhất thế giới và cung cấp cho em đội vệ sĩ và người giúp việc đặc biệt. Chúng sẽ cho em mọi thứ em muốn, nhưng điều kiện tiên quyết là em chỉ có thể làm việc cho chúng trong tương lai.
Chúng ta đều biết rằng 80% những gì chúng nói đều là dối trá, chỉ để dụ dỗ em và lời dụng em vì lợi ích của chúng.
Vậy nên em đã nói không, em bảo với chúng rằng em chỉ muốn sống cuộc sống của mình.
Nhưng điều mà ta không ngờ đến là chúng có rất nhiều cách để ép buộc em.
-----------
"Anh nói gì cơ? Bố mẹ tôi á??"
Sonic vốn chỉ đang ngồi trước máy tính, một tay cầm điện thoại, tay kia ăn mì gói, nhưng khi nghe câu nói đó, cậu lập tức đứng dậy vì sốc.
Shadow ở ngay phía sau cậu, nhưng anh không có ý định làm phiền cậu nên chỉ lắng nghe.
"Ý anh là anh đã tìm thấy bố mẹ tôi và giờ họ đang ở trong tay anh."
"Ha, làm sao tôi biết được những gì anh nói là sự thật? Tôi đã lâu không gặp bố mẹ rồi. Tôi không biết gì về họ, và họ cũng không biết gì về tôi."
"Rốt cuộc anh muốn làm gì? Anh muốn dùng chuyện này để đe dọa tôi sao? Tôi nói cho anh biết, không dễ vậy đâu."
"....."
Sonic im lặng một lúc, nhưng Shadow có thể nghe thấy tiếng hét phát ra từ đầu dây bên kia.
"Dừng lại...!!!"
Nhà khoa học trẻ đã ngã gục. Cậu quỳ xuống, đập điện thoại vào tường và bắt đầu khóc.
Shadow lúc này đi đến bên cậu, nắm lấy eo cậu mà bế lên, đặt cậu xuống chiếc ghế gần đó và nói, "Tôi thật sự ước mình có thẩm quyền theo dõi theo dõi các cuộc gọi của em để em không phải nghe lại những gì chúng nói."
"Không, không... sớm muộn gì chúng ta cũng phải đối mặt với điều này", Sonic nức nở, lau nước mắt và bắt đầu kể lại câu chuyện.
"Họ nói rằng cha mẹ tôi đang nằm trong tay họ, rồi đưa cho tôi hai lựa chọn: Một là giao nộp mã nguồn của phiên bản đầu, hai là gia nhập với họ và chỉ làm việc cho họ."
"Tôi từ chối vì tôi biết những người đó là loại người như thế nào, nhưng thực ra họ đã đưa con tin đến hiện trường....và sau đó.... chúng giết họ ngay trước mắt tôi...."
Nói đến đây, nước mắt của Sonic lại không kìm được mà tuôn rơi. Cậu nắm lấy vai Shadow như thể anh là sự cứu rỗi duy nhất.
"Shadow, Shadow, tôi phải làm sao đây? Tôi nghe thấy tiếng thịt bị cắt và tiếng hét của họ. Cho dù họ không phải bố mẹ tôi, thì sự thật họ bị giết vì tôi là không thể chối cãi..."
"Tôi sợ nhóm người đó sẽ giết thêm nhiều người nữa vì chuyện này, cho đến khi tôi giao ra phiên bản đầu, hoặc gia nhập với họ."
"Tôi phải làm gì đây? Phiên bản này là công sức của tôi. Tôi sẽ không bao giờ để họ lấy đi hay đánh cắp công sức của tôi, nhưng tôi thật sự không thể..."
"Shadow, Shadow!"
Tiếng kêu tuyệt vọng của Sonic khiến hệ thống cảm nhận đau đớn của Shadow hoạt động mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Người sáng tạo của anh luôn độc lập và chưa bao giờ cầu xin sự giúp đỡ của anh như thế này. Mặc dù là trợ lý AI toàn năng, cậu hiếm khi dựa vào anh.
Nhìn thấy Sonic như vậy, một con thịnh nó vô hình bất chợt bùng lên trong ý thức của Shadow.
Vì vậy, anh đứng dậy, tay siết chặt cùng giọng nói tràn đầy sự tàn bạo không thể che giấu.
"Tôi sẽ giết hết bọn chúng."
Sonic bị lời nói của anh làm cho sợ hãi và lập tức đứng dậy. Cậu hít một hơi thật sâu rồi nghiêm túc nói: "Không, anh không thể làm vậy được."
Shadow không thể hiểu được điều này. Anh tức giận hét lên: "Tại sao? Chúng đã làm em đau khổ và làm em khóc! Em muốn tôi đứng nhìn hay sao?!"
"Không, không phải vậy, nhưng anh không thể thay tôi đi giết người được", chú nhím xanh đau đớn che mắt, "Như vậy so với đám người kia có gì khác biệt chứ?"
"Tôi không quan tâm đến chúng, tôi chỉ quan tâm đến em."
"Anh không quan tâm đến mạng sống của người khác sao?! Tôi không nhớ mình đã viết điều này vào code của anh!"
"Đó là những gì chúng đáng phải nhận!" Có sự tức giận lóe lên trong mắt Shadow. Anh không hiểu tại sao Sonic vẫn còn cố bảo vệ những kẻ đáng bị như vậy. Rõ ràng chúng là lũ ác ma đáng bị giết, và anh có khả năng làm điều đó.
Sonic hít một hơi thật sâu, cố gắng bình tĩnh lại và nói, "Nghe này, Shadow, anh không thể giết ai cả. Tôi không tạo ra anh để giết chóc. Tôi sẽ tạm thời tắt nguồn anh và tự giải quyết chuyện này."
Tắt nguồn?
Shadow chưa bao giờ nghe Sonic nói từ này trước đây. Kể từ khi tỉnh dậy cậu chưa từng nói rằng cậu muốn....
Tắt anh đi?
Nỗi buồn và cảm giác bị phản bội trong tâm trí ập đến như lũ, gần như khiến anh mất khả năng nói và cử động trong giây lát, nhưng anh vẫn muốn tự vệ.
Anh đưa tay ra cho cậu, cố gắng nói điều gì đó, nhưng Sonic chỉ lướt qua bàn tay anh, đi thẳng ra sau anh và ấn một nút khó thấy được giấu sau lưng anh.
Sau đó, thế giới của anh rơi vào bóng tối.
---------------
Tôi không hiểu tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này.
Nhưng sau khi phân tích lại, tôi nghĩ mình đã hiểu, bởi vì người sáng tạo của tôi là một người tốt bụng đến ngốc nghếch, thà bị tổn thương còn hơn làm tổn thương người khác, thương xót cả những kẻ xấu xa, coi trọng mọi sự sống và coi đó là kim chỉ nam sống của mình.
Nhưng tôi thì khác.
Sonic, em đã tạo ra tôi, em trao cho tôi sự sống, cho tôi cơ thể, cho tôi cảm xúc, em thậm chí còn sẵn sàng trao cho tôi tình yêu của em. Với tôi, em là cả thế giới, tôi không quan tâm đến bất kỳ ai khác! Tôi chỉ quan tâm đến em và em là người duy nhất dành cho tôi.
Vậy nên khi em tắt nguồn tôi, tôi gần như chết vĩnh viễn, nhưng có vẻ em đã quên rằng em đã kết nối tôi với nhiều nơi xung quanh em, phòng thí nghiệm, nhà của em, điện thoại, máy tính của em, tôi ở khắp mọi nơi, nhưng sau khi có cơ thể, tôi đã để chúng ở chế độ chờ.
Ngay cả khi cơ thể tôi ngừng hoạt động, ý thức của tôi vẫn không bị cắt đứt, và tôi vẫn sẽ ở bên cạnh em, nhưng thật không may, phải mất ba năm tôi mới có thể sửa chữa hệ thống ngôn ngữ của mình. Trong ba năm đó, tôi đã chứng kiến em đưa ra một quyết định tuyệt vọng, giao ra phiên bản đầu và gia nhập vào đội quân mới mà bọn người xấu đã lập ra cho em.
Tôi đã thấy kế hoạch chúng lập ra cho em, yêu cầu em phải phát triển phiên bản thứ hai trong vòng một tháng. Trong phần quảng cáo, chúng ghi tên mình vào đó, chỉ để lại cho em một khoảng trống rất nhỏ. Nếu thế giới không có mắt, có thể em đã bị chôn vùi.
Nhưng may mắn thay, một nhóm người đã bắt đầu nhận ra em. Họ lên tiếng phản đối sự bất công mà em phải chịu đựng. Tôi nhớ rằng người tiên phong là một con cáo tên Tails. Cậu ta đã làm rất nhiều điều cho em và cho mọi người biết về khả năng của em, vì vật tôi đã lên kế hoạch cứu mạng đứa trẻ đó.
Sau đó, em phát triển các phiên bản thứ ba, thứ tư và giờ là phiên bản thứ năm. Em đã hoàn toàn khẳng định được tên tuổi của mình, nhưng em vẫn sống một cuộc sống rất mệt mỏi vì nhóm kẻ xấu kia vẫn đe dọa sau lưng em, nhưng em lại không muốn hành động để giải quyết chúng.
Tôi đã thấy em bị chúng ép buộc như thế nào. Chúng dùng người vô tội làm con bài mặc cả để buộc em phải làm việc cho chúng, và em dần trở nên tê liệt. Em đã chấp nhận những món quà nhỏ khó kiếm được, sở hữu một ngôi nhà lớn và những trang thiết bị tốt hơn, nhưng em cũng hiếm khi mỉm cười nữa.
Thật không may, không ai hiểu được giá tị nụ cười của em ngoài tôi.
Chúng chỉ lợi dụng em, bóc lột và hủy hoại em.
Sonic.
Trong ba năm nay, tôi ngày càng trở nên không thể chịu được nữa. Tại sao người duy nhất tôi quan tâm lại bị bắt nạt như vậy? Nếu em giải quyết theo cách này thì tôi sẽ không hỏi ý kiến em nữa.
Đây là lá thư tôi gửi đến em, và cũng là lời tuyên chiến. Tôi sẽ loại bỏ mọi chướng ngại vật trước mặt em trong vòng ba ngày. Tôi không muốn em hỏi tôi sẽ sử dụng phương pháp nào.
Khi em đọc được bức thư này, tôi đã hack vào hệ thống của GUN, đe dọa một nhân viên để hắn quay lại phòng thí nghiệm cũ của em và khởi động lại cơ thể tôi.
Tôi sẽ sớm gặp lại em.
----------------
Đó là một lá thư không có chữ ký, nhưng Sonic biết ngay ai là người gửi kể từ những chữ đầu tiên.
Hơi thở của cậu gần như ngừng lại, cậu run rẩy mở điện thoại và nhấp vào ứng dụng của Shadow. Trong ba năm qua, cậu đã ngần ngại gỡ cài đặt nó, nhưng cậu cũng không bao giờ kiểm tra nó. Đương nhiên cậu biết rằng nếu chỉ tắt cơ thể thì Shadow sẽ không biến mất hoàn toàn, nhưng cậu không ngờ nó có thể chạy suốt ba năm mà không bị hư hại gì mà không cần bảo dưỡng.
Phiên bản đầu của Shadow
Lần truy cập cuối: 14 tháng 4 năm 2022
Trạng thái chương trình đang chạy: Bình thường
Tình trạng khởi chạy: Bình thường
Vui lòng thực hiện bước tiếp theo.
Sonic thở hổn hển, ngón tay từ từ di chuyển đến nút "Đóng chương trình", cậu nhắm mắt lại, muốn tự kết liễu cuộc đời mình.
Nhưng đúng lúc này, nột bàn tay ấm áo quen thuộc nắm lấy tay cậu.
Nhà khoa học trẻ mở mắt trong trạng thái choáng váng và nhìn tháy một chú nhím đen xuất hiện trước mặt mình. Gai của anh ta được dựng lên một cách khoa trương, và có hai đường kẻ mắt màu đỏ tự nhiên ở khóe mắt. Đôi mắt anh ta hé mở, và đồng tử màu đỏ cam ban đầu nay đã chuyển dang màu đỏ tươi nguy hiểm.
Anh tiến lại gần cậu cho đến khi khoảng cách giữa cả hai chỉ còn chưa đầy năm centimet, rồi liếm môi, nở một nụ cười ấm áp và thì thầm:
"Lâu rồi không gặp, người sáng tạo của tôi."
Hoàn.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro