Mưa! Đau Lòng Vì Em

Mưa rồi em à! Trời thật đen, âm u, mờ mịt quá! Anh không còn thấy rõ đường đi lối về nữa. Đêm thật đen, trời thật lạnh. Lạnh bên ngoài da thịt thì có thấu gì nỗi lạnh trong lòng. Lòng anh rét buốt từng cơn. Em nào có biết, em nào có hay? Anh nhớ em như thế nào?

Những lúc lạnh giá thế này, anh chỉ mong mình có thế ôm em vào lòng, truyền cho em hơi ấm của anh, và thì thầm bên tai rằng anh yêu anh như thế nào. Hay đơn giản là đưa đón em mỗi chiều giá rét, em ở phía sau ôm lấy anh, đối với anh như vậy là đủ lắm rồi! Anh không dám mong gì hơn nữa. Nhưng người ta lại nói đúng một điều rằng 'Nhiều khi ước mơ chỉ là mơ ước'. Đó chỉ đơn giản là một câu châm chọc và mọi người dành cho nhau nhưng với anh, nó đúng trong hoàn cảnh này.

Nhiều lúc anh cầu mong với ông trời rằng trời hãy mưa thật lớn, để rửa trôi hết mọi nỗi buồn từ sâu thẫm trái tim anh, để ngày mai trời lại sáng, để anh quên em, quên đi yêu thương, để anh bắt đầu chuỗi ngày không có em. Nhưng giờ ước nguyện của anh đã thành hiện thực, trời mưa rồi, mưa thật lớn. Mà tại sao? Tại sao cảm giác đau đớn khi nhìn em bước bên người không vơi đi mà nó càng dâng lên một cách mãnh liệt nhất có thể. Nó dằn vặt trái tim anh từng giờ, từng phút, từng giây. Nỗi đau như xé toạc trái tim thành từng mãnh vụn vỡ.

Hằng đêm, anh gặm nhắm một người bạn mang tên cô đơn. Em có hiểu? Đơn phương đau như thế nào? Anh thường hay trêu chọc bạn bè rằng thiếu gì người ngoài kia để yêu, vì sao phải đơn phương chứ? Giờ gậy ông đập lưng ông, anh lại đơn phương em. Giờ anh hiểu rồi, bảy tỉ người nhưng đâu có ai như em. Em vô tư, em hiền hòa, quan trọng hơn hết là trái tim của anh hướng về em - người con gái anh yêu.

Anh hay ngồi thẩn thờ một lúc lâu thật lâu. Anh cũng không biết anh bị làm sao nữa. Anh cũng không biết bản thân mình suy nghĩ gì. Trái tim anh, lí trí anh, dường như nó không còn thuộc về anh nữa. Mà nó đã chạy theo em từ bao giờ. Thấy em cười, lòng anh nhảy múa, thấy em đau, lòng anh như ngàn kim đâm vào. Anh thật sự rất hận, hận người mang đến hạnh phúc cho em không phải anh, hận không thể xoa dịu đau đớn cho em. Anh chỉ dám đứng một góc nhìn em, vui cùng em, khóc cùng em, đau cùng em. Cứ mãi như vậy, em cũng chẳng biết sự tồn tại của anh.

Đau khôn nguôi. Đau lắm em à. Mưa lạnh như thế, cô đơn như thế. Người ấy đâu rồi, có còn bên em hay không, có sưởi ấm tim em hay lại bỏ quên em nơi nào rồi. Mà người ấy có làm gì, có tệ với em ra sao thì em vẫn tha thứ. Em nào có nói người ấy nửa lời, vui thì em chia sẽ cùng anh, em kể về người ấy với ánh mắt long lanh mong chờ, buồn thì em im lặng, anh chỉ có thể cảm nhận nó bằng trái tim anh, thông qua đôi mắt ướt đỏ của em. Em đau, anh đau. Anh có thể mạnh miệng nói rằng em đau, anh còn đau hơn em gấp ngàn lần.

Mưa! Mưa để nỗi nhớ trong anh dâng trào, từng nụ cười, từng ánh mắt yêu kiều khi nhìn về ai kia, phải chi nó dành cho anh thì hay biết mấy em nhỉ? Anh sẽ trân trọng nó hơn cả bản thân anh, trân quý những thứ thuộc về em. Từng cử chỉ, từng hành động của em, không biết từ khi nào anh đã khắc cốt ghi tâm. Anh cứ ngỡ nó đã ngủ say, nhưng đâu ngờ những khi nó tràn về nó có thể đánh gục anh bất lúc nào.

Tình yêu của anh, em là tất cả của anh, là hi vọng, là ước mơ của anh. Nhưng em thuộc về người khác rồi. Có nên hay không khi trái anh đến muộn? Trách trái tim em không dành cho anh? Anh không trách em, không trách ai cả. Có lẽ ông trời đã định hai chúng ta là hai đường thẳng song song, không thể bên nhau. Nhưng không sao, anh sẽ chờ em, chờ em mà. Anh nói chờ em, không phải là anh mong cho em và người ấy chia ly, bởi vì anh biết em yêu người ấy rất nhiều, em trao trọn con tim cho anh ta và anh cũng không đảm bảo là anh có thể mang đến hạnh phúc cho em như anh ấy. Hai người chia ly thì người đau nhất là em đúng không? Anh biết mà. Em đau, anh cũng đau.

Anh chờ em. Chờ em là chờ em một lần quay đầu nhìn về phía anh. Để thấy rằng anh đang nổ lực, cố gắng từng ngày vì em. Vì tình yêu không kết quả. Không đúng, anh tin là em sẽ cảm nhận được mà. Chỉ cần như vậy thì anh đã vui lắm rồi. Tình yêu xuất phát từ hai phía. Nếu khoảng cách giữa chúng ta là một nghìn bước thì em chỉ cần bước một bước về phía anh, anh sẽ bước những bước còn lại. Tình yêu không ngại cố gắng nhưng cần lắm sự đáp lại từ đối phương.

Mưa dừng rồi! Nhưng sao lạ quá em nhỉ? Vì sao mưa không mang nỗi buồn đi mà nó lại làm nỗi buồn trong anh tăng lên vạn phần. Anh nhớ em nhiều lắm! Anh chỉ có thể yêu em và nhớ em trong thầm lặng thôi. Vì em còn có hạnh phúc của mình và nơi đó không có anh.

P/s: biết chờ em là không có kết quả. Nhưng tôi vẫn chờ, lòng tôi vẫn hướng em để yêu thương.

Em nên nhớ trên cuộc đời này không chỉ có em, còn có tôi. Nên em đừng làm bản thân mình bị tổn thương. Em tổn thương thì tôi cũng chẳng còn nguyên vẹn.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro