Ai đó đặt tên chương giúp mình đi🥲


Sau buổi tập Reo lết cái thân đầy mệt mỏi đến phòng tắm, trên đường đi cậu bắt gặp Chigiri
" Chào cậu Reo" Chigiri nhanh nhẹn chào
" À chào"
" Nhìn cậu mệt mỏi vậy?"
" luyện tập nhiều thôi". " À mà, Nagi.... Thôi không có gì." Reo định hỏi Nagi thế nào nhưng nhớ đên giờ anh với cậu chả là gì của nhau.
" Nếu cậu muốn hỏi về Nagi thì cậu ta sống tốt lắm nên cậu yên tâm."
" Vậy sao" Reo trong lòng cay đắng, đơn nhiên rồi, không có cậu Nagi vẫn sẽ sống tốt.
" Tôi đi trước đây" nói rồi Reo đi đến phòng tắm.
—————
" Lúc nãy tôi có gặp Reo đấy, cậu ta có hỏi về cậu" Chigiri vừa ăn phần cơm vừa nói với Nagi
" Vậy sao"
" Hai cậu bị sao vậy, định không nói chuyện lại với nhau à?"
" Chưa phải lúc"
" Chưa phải cái đầu cậu, cậu không nói sớm thì sớm muộn gì cũng mất Reo." Chigiri thở dài ngao ngán. Bỗng anh bắt gặp Reo đang đi tìm bàn ăn, Chigiri nhanh mời cậu ăn cùng
" Reo, ngồi ăn cũng tụi tôi đi"
" Không cần tôi tìm chỗ khác" Reo ngay lúc này không muốn phải chạm mặt với Nagi nên đã từ chối.
" Ăn cùng đi" Nagi im lặng nãy giờ lên tiếng
" Đúng đấy cứ ngồi này đi" Chigiri nói thêm vào.
Reo cũng hết cách nên ngồi ăn cùng bàn. Cậu ngồi bên cạnh Chigiri nên ngồi đối diện Nagi. Reo cuối gầm mặt ăn phần cơm của mình, Nagi nãy giờ vẫn luôn chăm chú nhìn cậu trai tóc tím.
" Đội cậu luyện tập nhiều lắm sao?" Chigiri bất ngờ lên tiếng.
"Hả?... à cũng không nhiều lắm chủ yếu là tôi tập thêm thôi"
"Cậu đúng là siêng thật"
" Không tiến bộ tôi sợ bị bỏ lại, tôi không muốn trở thành kẻ phiền phức" lời Reo nhỏ dần nhưng vẫn đủ để người tóc trắng nghe thấy.Câu nói ấy đã khiến cho người nào đó ngồi đối diện thấy chột dạ. Reo tiếp tục ăn cho thật nhanh phần ăn của mình để đi khỏi nơi khó xử này. Chigiri cũng cảm thấy được gì đó nên cũng không hỏi thêm.
" Reo cậu không cần phải ăn nhanh như vậy đâu" Nagi lên tiếng khi thấy cậu trai đang cố sức ăn cho nhanh.
Reo không để tâm lời anh nói, cậu ăn thật nhanh rồi đứng dậy rời bàn ăn.
" Nagi cậu đi đâu vậy?" Chigiri thắc mắc khi Nagi đứng dậy khi Reo vừa rời đi.
" Đi giải quyết vấn đề" Nagi đáp lại, rồi rời khỏi nhà ăn.
Ra khỏi nhà ăn Nagi thấy Reo đi trước nên cất tiếng gọi
"Reo"
Reo bỗng giật mình vì tiếng gọi nhưng vẫn giả vờ không nghe và đi thẳng. Nagi thở dài rồi đi nhanh đến chỗ cậu nắm cổ tay cậu lôi cậu đi. Đến nơi khuất người, anh mới buông cậu tóc tím ra, tay cậu đã in dấu tay đỏ chói vì Nagi siết quá chặt. Nagi bóp khuôn mặt bắt Reo phải nhìn thẳng vào anh.
" Reo nhìn tớ"
"Không muốn, buông ra đi, đau quá"
" Định không nói chuyện với tớ đến khi nào?"
" Tôi với cậu không có gì để nói, giờ tôi với cậu là kẻ thù"
" Reo tớ đã nói bao nhiêu lần rồi, sao cậu không chịu hiểu"
" Sao tôi phải hiểu? Cậu bỏ rơi tôi, giờ bảo tôi hiểu cho cậu sao? Cậu chưa từng nói với tôi, cậu chưa từng..."
Reo hai hàng nước mắt khiến Nagi giật mình, anh vội vàng thả tay khỏi mặt cậu.
" Cậu thật biết cách khiến tôi trở nên thảm hại."
" Reo, tớ..."
" Đừng nói gì hết chúng ta không thể trở lại như trước đâu." Reo cắt ngang lời Nagi, anh quay mặt bỏ đi để Nagi đứng bất động tại chỗ.
Lòng Nagi âm ỉ, anh không muốn mất Reo, nhưng anh đã làm tổn thương cậu, lấy tư cách gì mà níu kéo.
" không nhất định phải giữ cậu ấy"
Nagi chạy đến ôm chầm lấy Reo, khiến cậu bất ngờ.
" Reo tớ không muốn mất cậu, làm ơn hãy tha lỗi cho tớ, xin lỗi cậu" Nagi gục mặt vào vai Reo, tay ôm chặt không để cậu đi.
" Tớ chỉ cần ba từ đấy thôi, tớ chờ lâu lắm rồi." Reo ôm chặt eo Nagi đáp trả lại cái ôm ấy.
" Tha lỗi cho tớ rồi đúng chứ?"
"Ừ"
" Cảm ơn cậu.  Cậu không phiền nếu tớ hôn cậu chứ?"
" không...um"
Chưa kịp để Reo nói hết câu Nagi đã tiến đến hôn cậu, anh cố gắng nhẹ nhàng nhất. Nụ hôn xoa dịu tất cả những buồn tủi mà Reo phải chịu, nụ hôn kéo gần khoảng cách sau những ngày giờ xa nhau. Hai người rời khỏi môi nhau, nhìn khuôn mặt đỏ ủng của Reo khiến Nagi bất giác cười " Reo cậu dễ thương thật" anh đặt một nụ hôn lên trán cậu.
"Tớ thích cậu nhiều lắm, Reo"
"Ừm, tớ cũng vậy".

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #nagireo