Nơi Này Không Đau Đớn, Chỉ Có Chuột Và Cậu
“Gửi đến con người đã từng đau…”
Con ơi, trong cuộc đời trôi nổi như mây trắng, có những vết thương không ai thấy, nhưng lại sâu tận tâm can. Con từng bị xâm hại, từng bị tổn thương bởi những điều không đáng xảy đến. Đó là sự thật không ai có thể phủ nhận nhưng cũng không phải là tất cả con.
Trong giáo lý của Phật, con không phải là quá khứ. Con không phải là lỗi lầm của người khác gây ra. Con là một chúng sinh mang trong mình Phật tánh trong sáng, thanh tịnh và trọn vẹn. Dù bùn nhơ có phủ đầy cánh sen, sen vẫn là sen. Dù quá khứ có u tối đến đâu, ánh sáng của từ bi vẫn có thể soi chiếu trở lại trong lòng con.
Con có quyền đau. Phật chưa từng bảo ta không được buồn, không được khóc. Ngài chỉ dạy ta nhìn vào khổ đau với chánh niệm, ôm ấp nó như mẹ ôm con nhỏ, không ruồng rẫy, không oán trách. Bởi chỉ khi hiểu sâu nỗi khổ, ta mới có thể buông bỏ, như khi tay hiểu được lửa nóng thì tự khắc sẽ thả rơi.
Kẻ làm tổn thương con đã tạo nghiệp nặng. Con không cần phải gánh thay họ. Con chỉ cần học cách quay về hơi thở, quay về với chính mình nơi không ai có thể xâm phạm, nơi luôn có Đức Phật mỉm cười trong con.
Tha thứ, trong Phật pháp, không phải là quên đi hay đồng tình, mà là buông xả gánh nặng của oán hận để mình được tự do. Không ai đáng bị giam cầm mãi trong đau khổ nhất là con, người đã gánh quá nhiều.
Hãy nhớ: một giọt nước cam lồ của lòng từ có thể xoa dịu cả biển lửa của hận thù. Một niệm từ bi có thể là cánh cửa đưa con ra khỏi địa ngục do chính ký ức dựng nên.
Mỗi ngày, con hãy thử ngồi xuống, nhắm mắt, đặt tay lên tim, và niệm thầm: “Nam mô Quán Thế Âm Bồ Tát.” Đó là danh hiệu của vị Bồ Tát luôn lắng nghe tiếng kêu than của muôn loài, trong đó có tiếng nấc âm thầm của chính con.
Từ hôm nay, hãy bước đi như thể mặt đất đang nâng niu bàn chân con. Con xứng đáng được sống an yên, được yêu thương không vì con hoàn hảo, mà vì con là con.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro