Nơi Này Không Đau Đớn, Chỉ Có Chuột Và Cậu
Gửi em đứa trẻ đã từng cố gắng sống sót trong lặng lẽ,
Em không biết ta là ai đâu, phải không? Nhưng ta chính là em từ tương lai. Ta đã lớn lên từ những ngày em mím môi chịu đựng, từ những buổi tan học em vội vã đi thật nhanh để tránh ánh nhìn mỉa mai. Ta mang trong mình ký ức của em, cả nước mắt, cả những đêm trùm chăn mà không thể ngủ. Nhưng hôm nay, ta viết thư này không phải để nhắc lại đau thương, mà để ôm lấy em, bằng tất cả yêu thương mà em đáng ra phải có.
Ta biết, em đã từng rất ghét mình. Em không hiểu tại sao ngoại hình của em lại trở thành cái cớ để người khác làm tổn thương em. Em từng ước mình cao hơn, gầy hơn, trắng hơn, cằm nhọn hơn, mắt hai mí hơn tất cả chỉ để được "bình thường", để không bị chú ý, để không bị cười nhạo. Nhưng em à, chẳng có gì ở em là sai cả. Cái sai là ở những ánh mắt méo mó, những lời nói thiếu tử tế, và một thế giới đã không biết cách yêu thương những điều chân thật.
Em đã sống sót. Và đó là một kỳ tích.
Không ai biết em đã kiên cường đến mức nào.
Không ai thấy em đã phải tự khâu từng vết thương lòng ra sao.
Nhưng ta biết. Vì ta chính là em và ta tự hào vì điều đó.
Hôm nay, nếu em còn ngồi co ro nơi góc tối trong ký ức, ta mời em bước ra. Không cần phải cúi đầu nữa. Không cần phải im lặng. Hãy đến bên ta ta sẽ ôm em thật lâu, thật dịu dàng. Ta không cần em phải hoàn hảo. Ta chỉ cần em tha thứ cho bản thân mình vì đã từng tin rằng em không đủ tốt, chỉ vì những lời ác ý của người khác.
Từ hôm nay, ta sẽ bảo vệ em.
Sẽ nói với em mỗi ngày rằng em đẹp theo cách riêng, không thể thay thế.
Sẽ cùng em bước tiếp, với một trái tim không còn run rẩy, mà đầy ánh sáng.
Vì em xứng đáng được sống một cuộc đời tử tế, hạnh phúc không phải sau khi sửa mình, mà là ngay bây giờ, nguyên vẹn như em vốn có.
Thương em nhiều lắm.
Ta chính là em, nhưng mạnh mẽ hơn, và đầy yêu thương.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro