Trong Lặng Im, Chuột Lang Và Cậu

Mưa đêm, những giọt nước rơi như thể không bao giờ ngừng, xoa dịu những vết nứt sâu trong lòng của Khang. Căn phòng tối mịt mù, chỉ có ánh đèn mờ ảo từ góc phòng là làm sáng lên bóng hình một con chuột lang nhỏ bé. Nó đang thu mình trong góc, đôi mắt sáng ngời nhìn về phía Khang, như thể muốn nói điều gì đó nhưng không thể thốt ra lời.

Khang đã quen với sự cô đơn trong suốt những năm qua. Anh không có gia đình, không có bạn bè, chỉ có chính mình và những vết thương thầm lặng mà chẳng thể kể thành lời. Lòng anh đã chai sạn với những đau đớn, sự buồn bã vây kín lấy anh, một mình chống chọi với những suy nghĩ tiêu cực, những cảm giác không bao giờ có thể thoát ra được.

Nhưng rồi, một ngày khi anh đang ngồi trong bóng tối, không muốn đối mặt với thế giới, một con chuột lang nhỏ xuất hiện. Nó chậm rãi đến gần Khang, không sợ hãi, không vội vã. Đôi mắt của nó sáng lên như thể đang nhìn thấu vào tâm hồn anh, tìm thấy trong đó một điểm yếu mà Khang đã cố gắng giấu kín.

Khang ngồi lặng lẽ, nhìn con chuột lang mà không hiểu sao, anh lại không cảm thấy bị làm phiền. Con chuột lang này không giống những con vật khác mà anh đã gặp. Nó không đòi hỏi gì từ anh, không cố gắng thay đổi bất cứ điều gì. Nó chỉ có mặt, như thể chứng kiến tất cả sự đau đớn trong lòng anh mà không cần phải làm gì thêm.

Ngày qua ngày, con chuột lang vẫn tiếp tục sống trong căn phòng nhỏ của Khang. Anh không cản nó, để nó tự do đi lại trong không gian đó. Mỗi lần nhìn thấy con chuột lang thu mình vào một góc yên tĩnh, Khang cảm thấy một điều gì đó dịu dàng trong lòng. Anh nhận ra rằng, dù không ai có thể hiểu hết nỗi đau của mình, nhưng việc có một sinh vật sống bên cạnh, không đòi hỏi gì, lại giúp anh cảm thấy được vỗ về một chút.

Mỗi buổi sáng, con chuột lang lại chạy quanh phòng, không vội vã, không hoảng loạn. Nó chỉ sống, tồn tại như một sinh vật nhỏ bé, nhưng đầy kiên cường. Khang nhìn vào nó, cảm thấy một nỗi buồn lặng lẽ, như thể nó biết rằng mình không thể cứu rỗi được mọi thứ, nhưng vẫn cố gắng sống tiếp.

Vào một ngày mưa, khi Khang ngồi bên cửa sổ, đôi mắt anh nhìn ra ngoài trời, những giọt nước vẫn tiếp tục rơi, và con chuột lang ngồi bên cạnh anh. Anh khẽ thở dài, không nói gì, nhưng trong lòng, dường như có một sự nhẹ nhõm nào đó đang bắt đầu len lỏi vào. Không phải vì anh đã quên hết những tổn thương cũ, mà là vì anh nhận ra rằng đôi khi, sự chữa lành không phải đến từ những lời nói hay những hành động vĩ đại. Nó đến từ sự hiện diện của những thứ nhỏ bé nhưng đầy kiên trì.

Con chuột lang không cần phải hiểu nỗi đau của anh, nó chỉ sống, chỉ là một phần trong không gian này, nhưng chính sự hiện diện của nó đã mang đến một chút ánh sáng. Khang không cần phải có câu trả lời ngay lập tức. Anh chỉ cần có thể ngồi đó, trong im lặng, cùng con chuột lang, chia sẻ không gian này, và dần dần, anh bắt đầu cảm nhận được sự chữa lành.

Anh nhận ra rằng có những vết thương sẽ không bao giờ biến mất, nhưng nó không có nghĩa là cuộc sống này không đáng sống. Khang không phải là một người mạnh mẽ, nhưng anh hiểu rằng đôi khi, chúng ta không cần phải trở thành người hoàn hảo để xứng đáng được yêu thương và được sống.

Và con chuột lang vẫn vậy, nó không biết cách chữa lành, nhưng mỗi lần nó nhảy lên đùi Khang, một sự nhẹ nhàng lan tỏa trong anh, như thể chính nó đang mang đến một lời nhắc nhở rằng dù có đau đớn đến đâu, chỉ cần có thể sống và cảm nhận được sự hiện diện của những điều tốt đẹp, mọi thứ sẽ từ từ được chữa lành.

Trong lặng im, chuột lang và cậu, một thế giới nhỏ bé mà đầy đủ, nơi những vết thương có thể dần mờ đi theo thời gian, và nỗi đau không còn là thứ duy nhất còn sót lại.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro