Chương 6. Mảnh kí ức trước cơn sóng

Thanh Nguyệt dừng xe bên lề đường, nhắm mắt lại và hít một hơi dài. Cảm giác căng thẳng trong người khiến cô không thể tiếp tục đi, không thể quay lại văn phòng ngay. Trí óc cô lạ lùng quay lại quá khứ, như thể thời gian bị xé toạc, kéo cô về những ngày tháng đã qua, những ký ức mà cô tưởng đã vĩnh viễn bị chôn vùi. Những ký ức ấy bỗng chốc ùa về, mạnh mẽ và đầy đủ, đến nỗi cô gần như không thể kiểm soát được cảm xúc của mình.

Cô nhớ rất rõ ngày hôm đó – ngày mà mọi thứ bắt đầu thay đổi.

Cô và Yên Tử, hai người bạn học cùng lớp, cùng bàn, cùng chia sẻ những giờ phút thư giãn giữa tiết học căng thẳng. Họ đã từng là bạn thân, có thể nói là gần như không thể tách rời. Nhưng rồi, như một lời tiên đoán không thành lời, một ngày kia, mọi thứ đã thay đổi.

Thanh Nguyệt nhớ lần đó, trời mùa đông, một buổi chiều tà, cô và Yên Tử cùng nhau rời khỏi lớp sau giờ học cuối. Hai người đứng chờ xe buýt như mọi ngày, nhưng hôm đó có một cảm giác kỳ lạ trong không khí. Cô không hiểu sao, cảm giác như có gì đó sẽ xảy ra, một điều gì đó mà cô không thể đoán trước được.

"Nguyệt, đừng lo lắng quá," Yên Tử nói, giọng trấn an nhưng cũng không giấu nổi sự lo lắng trong mắt. "Sẽ không sao đâu."

Thanh Nguyệt chỉ cười nhẹ. Cô không nói gì thêm, nhưng trong lòng, cô cảm nhận được sự bất an đang dâng lên từng chút một. Lúc đó, có lẽ cô đã nhận ra rằng cuộc sống không đơn giản như những gì cô tưởng, rằng những chuyện tốt đẹp không thể tồn tại mãi mãi.

Ngày hôm đó, khi chiếc xe buýt đến, cô và Yên Tử đứng lên và chuẩn bị lên xe. Nhưng chỉ một giây trước khi cô bước vào, một chiếc xe ô tô lao qua với tốc độ cao, va chạm mạnh vào chiếc xe buýt ngay trước mắt cô. Cảnh tượng ấy vẫn rõ ràng trong đầu cô như một thước phim quay chậm. Cô chỉ kịp nhìn thấy Yên Tử vội vàng kéo cô vào trong lòng, một tay bảo vệ cô khỏi va chạm, nhưng tất cả đều quá nhanh. Tiếng còi xe, tiếng người la hét, tiếng kính vỡ vụn vang lên như một bản nhạc hỗn loạn, và rồi...

Thanh Nguyệt không nhớ gì nữa.

Ký ức đó là một mảnh ghép trong quá khứ mà mỗi khi cô nhớ lại, trái tim lại đau nhói. Tai nạn đó đã cướp đi nhiều thứ của cô, không chỉ là cơ thể bị thương tổn, mà còn là sự mất mát trong tình cảm, tình bạn, và những ký ức đẹp đẽ. Yên Tử đã cứu cô, nhưng có lẽ, chính anh cũng không biết rằng từ khoảnh khắc ấy, giữa họ đã có một khoảng cách không thể lấp đầy. Cô đã tỉnh lại trong bệnh viện, không thấy Yên Tử đâu cả. Chỉ có những bác sĩ và những người thân đứng bên cạnh cô, lo lắng về vết thương trên cơ thể và những chấn thương mà cô phải chịu đựng trong suốt thời gian dài.

Sau tai nạn, mọi thứ trở nên mơ hồ. Cô đã không thể nhớ rõ nhiều chi tiết của vụ tai nạn, chỉ nhớ cái cảm giác lạnh lẽo, sự im lặng khi tỉnh dậy, và sự vắng mặt của Yên Tử. Anh không xuất hiện trong những ngày cô nằm viện, không một lời giải thích, không một cuộc gặp gỡ nào.

Thanh Nguyệt mở mắt, rời khỏi chiếc xe của mình và bước vào trong quán cà phê gần đó, nơi cô đã gặp Yên Tử hôm qua. Những ký ức ấy vẫn chưa buông tha cô, nhưng cô không thể cứ mãi sống trong quá khứ. Cô phải tiếp tục cuộc sống, phải tìm ra sự thật về những điều đang xảy ra, về những mối đe dọa, và về chính mình.

Cô ngồi xuống bàn, gương mặt vẫn không giấu được vẻ mệt mỏi. Dù biết rằng ký ức đau thương sẽ mãi ám ảnh cô, nhưng một phần trong cô luôn thôi thúc phải đối mặt với quá khứ. Có thể, sự thật về tai nạn và sự biến mất của Yên Tử sẽ giúp cô hiểu rõ hơn về những điều còn bỏ ngỏ.

Cảm giác hồi hộp của cô khi nhìn thấy chiếc điện thoại trên bàn khiến cô giật mình. Cô nhận ra mình đã bỏ qua một tin nhắn, một tin nhắn từ Yên Tử: “Em vẫn ổn chứ? Anh luôn sẵn sàng nếu em cần.”

Thanh Nguyệt cầm chiếc điện thoại trong tay, ngón tay lướt nhẹ qua màn hình, nhưng không biết phải trả lời thế nào. Cô muốn hỏi anh về những điều đã xảy ra, nhưng lại không thể. Có quá nhiều thứ cần giải quyết, và mối quan hệ giữa họ lại phức tạp hơn bao giờ hết.

Cô hít một hơi thật sâu rồi nhắn lại: “Cảm ơn anh. Em ổn.”

Mỗi từ ngữ trong tin nhắn đều được cân nhắc kỹ lưỡng. Đáp lại sự quan tâm của anh, nhưng cũng giữ khoảng cách nhất định. Thanh Nguyệt không biết, những bước đi tiếp theo của cô sẽ dẫn đến đâu, nhưng ít nhất cô đã sẵn sàng đối diện với những điều chưa biết.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro