Tòa Thành Mười Bốn(2)

Màn đêm dần buông xuống bờ cát, biển khơi cũng đổi thành màu xanh đen thần bí có phần đáng sợ. Nhưng những nhà hàng lân cận cạnh biển lại càng ngày càng rực rỡ: Đèn màu càng thêm sáng ngời trên cảnh biển, ánh đèn màu vàng cam rọi lên từ dưới chân cây dừa; Nước trong bể bơi nhân tạo đổi thành màu xanh đậm có sóng gợn lăn tăn; Trong chòi nghỉ mát hình tròn cũng thắp lên một ít đèn vàng; Ngọn đèn mờ tối kéo chiếc bóng của cô ca sĩ ngoại quốc thật dài; Trên bàn trưng bày hải sản cắm lên như ngọn nến nho nhỏ trên giá.

Thân Nhã Lợi thay một bộ bikini màu đỏ, buộc dây sau gáy, dùng chiếc khăn lụa đồng bộ quấn ngang thắt lưng, khoác thêm áo choàng tắm, mở cửa chào hỏi với Thang Thế. Thang Thế vừa nhìn thấy cô thì ánh mắt lại không dám nhìn thẳng, hơi nói cà lăm: "Chúng ta... đi xuống đi."

Từ phòng khách sạn ra đến ngoài cửa, cô vẫn đeo chiếc mắt kính cực lớn, nhưng dù đi đến nơi đâu cũng trở thành tiêu điểm của mọi ánh mắt: Hai chân cô thon dài, vóc dáng xinh đẹp thanh nhã được bao bọc dưới lớp áo choàng tắm trắng; Mái tóc xoăn được quấn sau ót tôn lên đường nét tinh tế bên sườn mặt, một vài sợi tóc rũ xuống bộ ngực. Tuy ăn mặc vô cùng gợi cảm nhưng cũng tản ra khí chất cao quý không thể xâm phạm. Ngay cả những người ngoại quốc mệt mỏi kiệt sức cũng đều ngắm nhìn cô có trật tự. May là có Dung đạo diễn ở đây, coi như là bia đỡ đạn, nếu không bị chụp được thì chơi cũng chẳng vui.

Hai người đi đến cạnh bể bơi, đèn pha màu vàng dưới bể bơi soi sáng khắp xung quanh. Chúng và những ngọn đèn pha dưới gốc dừa soi sáng lẫn nhau, khiến cho bể bơi trong rừng cây này có một hơi thở duyên dáng. Cô sửa sang đầu tóc lại lần nữa, rồi bước vào bể bơi.

"Sao anh không xuống?" Trong chốc lát cô nói với Thang Thế.

"Tôi là vịt trên cạn."

"Không có gì, tôi cũng bơi không giỏi." Cô ngoắc anh ta "Coi như là nghịch nước."

Thang Thế do dự một chút, rồi mới nhảy xuống nước với cô, ngồi xuống song song với cô trên bậc thang mỏng trong bể bơi. Và như vừa mới ra khỏi băng đá, nước trong bể bơi rất nóng, cô thoải mái ngâm cả người vào trong nước, ngồi rồi lại có chút không yên, vọc vọc nước nói: "Chúng ta thử bơi xem."

"Đừng mà, khi còn bé tôi từng bị dìm nước, cho nên hơi sợ."

"Chỗ bên kia viết nơi sâu nhất là 1m6, dáng vóc anh cao lớn thế mà sợ cái gì."

"Thật đừng mà, tôi sợ nước, em bơi đi, tôi xem em bơi."

Cô không cam lòng, thử kéo anh ta, anh ta vùng vẫy một cái lại nhanh chóng kéo cô đến trước người: "Trong bể bơi là nơi rất dễ xảy ra gian tình, em kéo tôi ở cùng không sợ tôi làm chuyện xấu với em sao?"

Mắt thấy anh ta sắp sửa cúi đầu đến gần mình, cô vội vàng đẩy anh ta ra, rồi bật cười: "Được rồi, ngay cả bơi lội anh cũng không biết, còn muốn làm chuyện xấu."

"Bị nhìn thấu rồi." Vẻ mặt anh ta đau khổ, "Vậy đi, em đợi anh, anh đi mua phao rồi chơi với em."

"Nước chỉ sâu 1m6, cái đó không cần thiết đâu...."

"Sẽ về nhanh thôi."

Nhìn anh ta bò lên khỏi hồ, Thân Nhã Lợi chống lên trán đành chịu. Một thân thể cơ bắp mang phao bơi... nghĩ đến cảnh này khiến cô cũng không còn lòng dạ để tiếp tục chơi nữa.

Không biết bơi còn dẫn cô đến bể bơi làm gì? Còn ném lại mình ở trong này. Trong lòng hơi không vui, nhưng mình đã là người lớn cũng nên phải học được việc bao dung cho khuyết điểm của người khác. Nhất là chính bản thân cô cũng không giỏi bơi lội thì càng không nên yêu cầu người khác quá nhiều.

Cô thử bơi cách biên vài mét, quả nhiên chìm xuống như dự đoán. Nhục chí dùng hai chân giẫm ở đáy nước, cô thử đi thử lại mấy lần, một lần cuối cùng lúc ngoi lên cô nhìn thấy người đàn ông đang dạy bạn gái mình bơi lội trong hồ. Vóc dáng người đàn ông không cao, còn hơi mập, nhưng một tay đỡ bụng cô bạn, dáng vẻ chú tâm hướng dẫn của anh ta thật sự có phần điển trai. Cô nhìn lên bờ, hoàn toàn không thấy bóng dáng của Thang Thế, đành phải ngồi ở nơi nước cạn, dựa vào cầu thang ngây người.

Một lát sau, cô định bơi tiếp, đứng lên khỏi bậc thang trong nước. Nhưng dây buộc bikini sau gáy lại vướng vào tay vịn cầu thang, chiếc nơ bị kéo lỏng lẽo, rồi bị vướng chết cứng ở đó. Cô hoảng sợ đến mặt mày tái mét, vội vàng lấy tay kéo dây buộc, suýt nữa lõa lồ. Cô nhìn xung quanh, không biết tiếp theo nên làm sao, một người ở đây cởi bikini rồi lại mặc vào, thật sự hơi....

Thang Thế đâu rồi, sao vẫn chưa trở lại? Tình trạng bây giờ thật quá mất mặt.

Lúc này có người leo xuống cầu thang bên cạnh, che trước mặt cô, bắt lấy mối kết trên gáy cô, thành thạo tháo nó ra, lại lần nữa chuyển sang tay cô: "Anh che lại giúp em, em buộc lại đi."

Cô kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn thấy tóc Dante hơi ướt nước.

"Được." Cô vội vàng cúi đầu xuống, đầu óc trống rỗng cột lại dây, "Cám ơn anh..."

Bản thân mình sao đây, sao vào lúc này lại không tập trung chú ý lên bộ bikini mà lại ở trên thân hình của anh. Người đàn ông này bình thường nhìn không ra, sao cởi quần áo ra và mặc quần bơi lại giống như người mẫu vậy? Đường nét trẻ tuổi hiện rõ ở cánh tay, vai, mông và rãnh lưng  .... Cô lắc lắc đầu, không để mình nghĩ tiếp: "Đúng rồi, sao anh lại ở đây?"

"Từ nãy giờ anh vẫn ở trên bờ."

Nói như vậy cảnh tượng do dự vừa rồi của cô và Thang Thế đều bị anh thấy được rồi sao?

Nhưng anh vẫn không nói chuyện này, tay chỉ chống hai bên cơ thể cô, dùng cơ thể to lớn của mình vây quanh cô. Trong lòng cô biết anh đang giúp cô che chắn ánh mắt, nhưng mà anh kề quá gần... giống như nếu gần thêm chút nữa thì tình huống sẽ rất gay go rồi...

"Nhã Lợi, em thế mà không biết bơi." Anh khe khẽ nói bên tai cô, giọng nói dễ nghe vô cùng, khiến cho cô nghe thấy đến da đầu cũng tê rần lên.

"Ai nói là tôi ko biết? Tôi biết!"

Cô buộc dây lại, mặt đỏ tim đập đẩy anh ra, hai chân khẽ đạp về sau, liền bơi vào giữa hồ. Cảnh mới vừa rồi khiến cô rất bối rối, nói gì cô cũng phải kiên trì muốn bơi tiếp, cách anh càng xa càng tốt.

Dù lần này bơi được khá xa, nhưng cuối cùng cô vẫn chìm xuống. Lần này thê thảm rồi, chân cũng không kịp bỏ xuống, chạm không được đến đáy, lẽ nào mình bơi đến khu nước sâu sao? Cô kêu thảm một tiếng, thân thể ngã nhào về phía trước, chuẩn bị nghênh đón bi kịch uống nước hồ.

Kết quả là cô không có bổ nào xuống nước, ngược lại nhào vào mình một người.

Người kia ôm lấy hông cô thích hợp, lần này khiến cô an tâm không ít. Cô lắc lắc cái đầu ướt sũng, chật vật ôm lấy cổ anh, thở không ra hơi nói: "Hù chết tôi rồi, hù chết tôi rồi..."

"Đã nói là em không biết bơi mà. Để anh dạy cho em."

Lần nữa nghe thấy tiếng của Dante, cô trợn to đôi mắt, nhìn xem trạng thái hiện giờ của bọn họ, lại hoảng sợ đến sắc mặt biến đổi, chợt đẩy anh ra, nhưng bởi vì không đứng thẳng được nên lại chìm xuống lần nữa.

Lúc được anh vớt lên thì cô đã choáng đầu hoa mắt rồi: "Tôi, tôi nên lên bờ ăn món nướng, đói bụng rồi."

Gần như là chạy trốn trối chết, cô vùng khỏi người anh, cố hết sức bước từng bước về bờ, mặc đại chiếc áo choàng tắm vào. Cũng không qua bao lâu thì trên bờ cát hơi tối, bên cạnh chiếc bóng của mình xuất hiện một bóng người cao lớn. Cô quay đầu nhìn thấy anh đang lau tóc, đi bên cạnh cô như không có việc gì.

"Anh đi với em." Anh quay đầu lại khẽ mỉm cười.

Cho đến bây giờ gặp nhau tại Tam Á, anh vẫn duy trì sự im lặng, cũng không hỏi nhiều bất cứ chuyện gì. Tính cách anh thế này luôn làm cô bất an. Cô rất muốn hỏi anh câu "Thật xin lỗi" kia viết trên thiệp đến tột cùng là có ý gì, nhưng một khi nói câu này ra thì sẽ kém cỏi như trái bóng bị xì hơi, hoàn toàn mất đi cơ hội đấu tranh vì mình. Đúng lúc này Thang Thế cũng xuất hiện, dáng vóc cao 1m8 mấy cầm cái phao bơi, anh ta có vẻ như chẳng hề có nỗi lo lắng không đáng, ngược lại giống dũng sĩ Sparta cầm tấm khiêng chắn, hay là như kiểu đàn ông đang cầm tấm ván lướt sóng trên bờ cát. Thấy bọn họ đi ra, anh ta cũng không quay lại bể bơi nữa, tham gia hoạt động nướng thịt với bọn họ.

Ba người ngồi xuống một quán ăn lộ thiên bên cạnh biển, đúng lúc nhìn thấy Dung Phân tản bộ một mình trên bờ cát, nên cũng gọi cô ta đến đây. Mấy người mua chút ít thức ăn và bia, ngồi ăn dưới ánh nến và gió biển. Thân Nhã Lợi, Dante và Thang Thế cũng đói bụng nên tranh nhau ăn không nói lời nào, chỉ có Dung Phân một mình uống bia, bọn họ khuyên thế nào cũng không nghe.

Uống mấy cốc beer vào bụng, mặt Dung Phân bắt đầu ửng hồng, nấc lên hơi bia, miệng nói lộn xộn lung tung cả lên: "Biết vì sao tôi lại đến đây một mình không? Chồng trước của tôi thật sự là một tên đốn mạt. Rõ ràng là hắn lừa gạt tôi trước, còn liên tiếp đến quấy rầy tôi. Hắn biết tôi vẫn chưa dứt tình với hắn, tôi.... Không, không phải là tôi thích hắn, chẳng qua là tôi thích khuôn mặt kia thôi. Nhưng hắn đúng là lợi dụng tôi mà. Tôi rất vất vã mới quyết tâm đuổi hắn đi, mấy người đoán xem hắn thế nào? Hắn gọi kẻ thứ ba đó đến phim trường xuất hiện trước mặt để tôi khó chịu!"

Cả đám không ai dám tiếp lời của Dung Phân. Dung Phân cũng không mảy may để ý, lại càu nhàu rót vài cốc bia, đôi mắt đỏ lên nói nghẹn ngào: "Quan Hòa, anh là cái tên gớm ghiếc, rõ ràng là anh có lỗi với tôi mà còn kêu kẻ thứ ba đến làm ầm ĩ, để cho ả mắng tôi là người đàn bà chanh chua. Tôi là người đàn bà chanh chua thì anh là gì? Anh là gì?"

"Đạo diễn Dung đừng uống nữa..." Thân Nhã Lợi ngăn Dung Phân, cố gắng không để cô ta tiếp tục uống rượu, "Có lẽ không phải là anh ta gọi ả đến, là chính ả tự đến thôi."

"Không, em đứng nói giúp hắn, ai cũng đừng nói giúp hắn! Tên đàn ông đó khi nào mới đến phiên ả đau lòng, ả là thứ gì, Dung Phân tôi chỉ cần ngoắc ngoắc đầu ngón tay thì ả lập tức cút khỏi làng giải trí! Nhưng tôi chả thèm đấu với phụ nữ như ả. Tôi muốn tự mình tiêu diệt Quan Hòa, cho hắn biết, hắn đã phụ bạc ai...."

Dung Phân tự nói một mình hồi lâu, ba người khác càng yên lặng như tờ. Cô ta gục mặt trên bàn lại uống thêm vài hớp, từ từ mở to mắt lên, gương mặt tràn đầy men say nhìn Thân Nhã Lợi: "Nhã Lợi, em với Dante đã quen nhau rồi à."

Tim của Thân Nhã Lợi co lại, vội vàng xua xua tay, chẳng dám nhìn Dante: "Không có, làm sao có thể chứ."

"Ha ha, em lại nói dối."

Dung Phân say khướt lấy điện thoại di động ra, lật qua lật lại, ngón tay như con ruồi bay tứ tung trên màn hình vài cái, có lẽ hơn một phút đồng hồ, mới giơ nó lên quơ quơ trước mặt Dante: "Cậu nhìn đi, cô ấy thích cậu."

Thang Thế nhanh chóng cướp lấy điện thoại, nhìn vào tin nhắn trò chuyện trên đó. Dante cũng vì tò mò ngó qua xem.

— Chị nói nè Nhã Lợi, không phải là em thích Dante à? Sao lúc xế chiều lại ở cùng với Lý Thái Tử, giờ còn cho Thang Thế số điện thoại di động nữa? Chị hơi rối vì em rồi đó?

— A Tùng chỉ là một đứa nhóc nghịch ngợm thôi. Dante đẹp trai lại hòa nhã, không có cô gái nào không thích cả. Có điều đàn ông tốt thế thì cũng đã có chủ rồi, cho nên em thật sự không suy nghĩ quá xa đâu.

— Nói như vậy, đúng thật là em thích Dante à?

— Anh ấy có bạn gái rồi.

Thang Thế và Dante trợn tròn mắt. Tim Thân Nhã Lợi thì gần như sắp nhảy ra khỏi ngực: "Chị ấy chỉ tự diễn nghĩa thôi."

Thang Thế nhìn mấy tin nhắn trên màn hình di động, cười khẩy một tiếng "Hóa ra việc là như vậy."

"Tôi, tôi không thích Dante." Cô nóng lòng giải thích, rồi lại ôm đầu, nói lộn xộn, "Tôi xin lỗi, trước đây quả thật là tôi có ý với anh ấy. Nhưng đó là trước khi tiếp xúc với anh, bây giờ tôi đã...."

Lúc này một trận gió biển thổi qua, cây dừa trên bờ cát kêu xào xạc, gần như thổi tắt nến trong chén. Trong ánh nến chập chờn, tròng kính của Thang Thế cũng lấp lóe không ngừng. Tựa như Dung Phân phát hiện ra mình đã nói sai, tỉnh táo hơn phân nửa, chẳng qua chỉ khẩn trương nhìn bọn họ.

"Đã thế nào?" Thang Thế như cực lực kiền nén cơn giận của mình, nhìn cô bằng ánh mắt chất vấn.

Đã là người lớn cả rồi, sao còn có thể trình diễn trò cười trẻ con này. Thân Nhã Lợi đứng lên khỏi ghế, kéo tay Thang Thế: "Anh đi theo tôi, tôi một mình giải thích với anh."

Vẻ mặt Thang Thế tức giận đứng lên. Nhưng chân anh ta còn chưa bước ra thì tiếng nói không lớn không nhỏ của Dante đã truyền đến tai bọn họ: "Anh không có bạn gái."

Thân Nhã Lợi chợt cúi đầu, kinh ngạc nhìn Dante.

Cô muốn bảo anh lặp lại lần nữa, nhưng nhìn thấy Thang Thế bên cạnh, khóe môi lại không thể nói tiếp được. Thang Thế nhìn cô, rồi lại nhìn Dante, bỗng hất mạnh tay cô ra, sải bước rời khỏi bàn.

Cô vội vàng đuổi theo, cản bước anh ta lại trong rừng cây: "Khoan đã, sao anh nói tức giận là tức giận vậy, đó là chuyện trước kia đã qua lâu rồi."

"Đừng tự dối gạt mình, mới vừa rồi hai người làm gì trong hồ bơi tôi đều nhìn thấy, tôi muốn hôn em thì em lại đẩy ra, Dante chạm vào em thì em mang vẻ mặt xuân tình phơi phới."

"Anh nói vậy thật rất quá bất lịch sự rồi!"

"Tôi nói sai chỗ nào, em hoàn toàn xem tôi là thứ dự phòng của cậu ta."

"Từ đầu tôi và anh ấy chưa từng bắt đầu thì ở đâu ra mà dự phòng?"

"Cô Thân, cô thật phóng khoáng, đi theo tôi đến đây, lại còn dây dưa với đồng nghiệp của tôi, sao tôi lại không sớm phát hiện ra cô là loại phụ này chứ?"

"Tôi cũng đã nói bao nhiều lần rồi, tôi và anh ấy không có quan hệ! Trước kia từng có tình cảm với anh ấy, lẽ nào không thành với anh ấy thì phải treo cổ sao? Sao anh nói chuyện lại khó nghe vậy chứ?"

...........

Hai người tranh cãi ầm ĩ thật lâu, cuối cùng buồn bã chia tay. Thân Nhã Lợi giận đến mức đá tảng đá đi về, còn không cẩn thận để bị dập đầu ngón chân, đau đến xuýt soa. Cô ngồi xuống bên cạnh bàn, chém mấy nhát trên người Dung Phân bằng đôi mắt giận dữ.

"Nhã Lợi, chuyện này thật xin lỗi, là chị uống nhiều nói lung tung." Dung Phân vô cùng áy náy đứng lên "Chị đi trước, không quấy rầy các người..."

Chờ Dung Phân đi xa, cô vỗ ầm lên mặt bàn với người vẫn đang ngắm nghía điện thoại kia: "Bây giờ anh hài lòng chứ? Nhờ có anh châm ngòi chia rẻ, tôi và Thang Thế hoàn toàn trở mặt."

Tình hình này thật rất khó chịu. Đáng lẽ đã thắng anh một ván trước mắt, kết quả là thể diện bị mất hết. Anh chỉ tùy tiện tung ra lời nói dối, mình và Thang Thế đã ầm ĩ thành vậy, còn anh và bạn gái anh vẫn tình cảm ổn định ngọt ngọt ngào ngào. Nghĩ đến đây, cơn giận thốt nhiên dâng lên khiến cô choáng đầu hoa mắt. Cảm giác tựa như đầu óc mình bị điện giật như từng xảy ra lúc nhìn thấy Dante và Paz ở bên cạnh nhau. Cô đứng lên, lạnh lùng nói: "Nhờ phúc của anh, bị đá rồi. Tôi về trước đây."

"Anh không có châm ngòi chia rẻ."

"Câu nói đầu tiên vửa rồi của anh đã khiến chúng tôi trở thành như vậy, còn không gọi là châm ngòi chia rẻ?"

"Anh chỉ nói thật thôi, anh không có bạn gái, anh độc thân."

"Nói láo!"

"Em cũng nghĩ anh quá tồi tệ rồi. Nếu như có bạn gái thì sao còn đeo đuổi em?"

Giống như cơn gió biển kéo đến từ xa rót vào trong tai, thông lên não bộ, đảo loạn tất cả quy luật. Lời nói của cô không mạch lạc: "Anh đeo đuổi tôi? Sao anh có thể đeo đuổi tôi?"

"Cũng rõ ràng quá rồi, em cảm thấy còn phải ra sao mới được coi là đeo đuổi?"

"Anh nói vớ vẫn gì vậy, tại sao?" Đầu óc đã hỗn loạn cả lên, nhưng cô vẫn tận lực khiến mình duy trì sự tỉnh táo, lý trí suy nghĩ tất cả động cơ khiến anh làm như vậy, "Anh và chủ tịch với Bách thiên vương quan hệ rất tốt, coi như đầu tư bộ phim cũng không liên quan đến tôi. Ắt hẳn anh không thiếu phụ nữ, lại càng không thiếu tiền. Anh vẫn còn rất trẻ, sẽ không vội vã kết hôn...." Cô bỗng nhiên nhanh trí sáng dạ, "Tôi biết rồi, anh đang đánh cuộc gì với người khác đúng không?"

"Không đúng". Anh dùng kiểu giọng nói khỏi giải thích như Boss, cũng không mang theo cảm tình gì.

"Vậy là sao?"

Anh bình tĩnh nhìn cô, không trả lời, chỉ cúi đầu châm điếu thuốc. Ánh nến soi sáng rõ ràng đường nét khuôn mặt bên dưới của anh, nhưng khiến cô không thấy rõ vẻ mặt anh. Anh duỗi đôi chận thật dài ra, như ý bảo bản thân mình rất thoải mái. Nhưng cách hút thuốc máy móc không ngừng lại bán đứng nội tâm anh.

"Là xe có đúng không?" Cô ngừng lại một chút, "Hay là nhà?"

Anh bất đắc dĩ mỉm cười nhìn cô, xuất thần nhìn giá cắm nến trước mắt hồi lâu, kéo dài thời gian muốn nói lại thôi. Càng về sau, nụ cười bất đắc dĩ này dần dần trở nên khổ sở. Nhưng trước sau anh vẫn duy trì sự yên lặng, mặc cho tàn thuốc màu xám vương vãi khắp nơi.

Sắc trời đã tối, nhìn từ xa hải đảo như một gò đất nhấp nhô trải dài, quả bóng nhựa bập bênh trên mặt biển. Đại dương dưới bầu trời sao chiếu ra những tia sáng màu bạc, cánh rừng trên bờ cát có vô số cây dừa đột ngột mọc lên từ mặt đất. Tất cả ở đây như một kiệt tác của người thiết kế châu báu, ánh sáng của đèn pha là hợp kim titan vĩnh cữu, mặt biển là một viên đá đen bóng to lớn như bầu trời, còn thực vật nhiệt đới trên hải đảo lại là vật phẩm ngọc bích trang trí tinh xảo. Bản thân đứng trong đây như là một tấm bưu thiếp muôn màu được đính kèm.

Vốn là không khí lãng mạn, nhưng anh lại dụi tắt điếu thuốc, đứng lên cầm lấy thẻ phòng khách sạn, giọng nói không lên xuống như người lính phát ngôn: "Anh đưa em về."

"Đợi đã." Cô cầm lấy xắc tay trên bàn, "Anh cho tôi lý do chính là "đưa tôi về" sao? Lý do này quá gượng gạo...."

"Nhớ trước kia người khác nói anh là fan của em, anh đã phủ nhận không?"

"Cho nên?"

"Trên thực tế đúng là anh là fan của em, mỗi bộ phim em đóng anh cũng xem vài chục lần, chỉ cần tạp chí nào có phỏng vấn em anh cũng sẽ mua, poster nào của em tung ra nhà anh đều treo, anh còn có một số hình ảnh của em mà giới truyền thông không có đưa ra ánh sáng. Trước khi chính thức biết em, anh luôn không có lý trí, hoặc là nói, rất điên cuồng."

Nếu như có một fan nam nào nói như vậy, thì có thể cô sẽ hơi sợ. Nhưng là anh nói thì cô lại mơ hồ rất vui sướng, lại hơi lo lắng: "Vậy sau khi thấy em thì sao? Thất vọng à?"

"Còn nghiêm trọng hơn cả trước kia."

".... Cái gì?" Giọng nói của cô trở nên rất nhỏ, dường như sợ nói lớn tiếng sẽ nghe lầm.

"Cho nên có bạn gái hay không hoàn toàn không quan trọng. Đừng nói là anh không có bạn gái, dù thật sự có thì chỉ cần em ngoắc ngón tay, anh cũng sẽ lập tức chia tay với cô ta." Rõ ràng lời vừa nói rất quá đáng, nhưng giọng điệu của anh vẫn thản nhiên "Anh thích em chính là vậy."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro