Nỗi Nhớ Chẳng Đặt Tên ( bài 2 )

Anh đi tìm nỗi nhớ chẳng đặt tên
Anh gọi em giữa mênh mông mùa nhớ
Ôm cô đơn anh thẫn thờ mong nhớ
Em không về con phố bỗng đìu hiu.
***
Ánh trăng buồn đêm cũng thấy quạnh hiu
Anh lạc bước dừng chân mà chẳng được
Cố chạy theo bóng ai vừa ngang bước
Anh ngỡ là...nỗi nhớ chẳng đặt tên.

*** Nỗi Nhớ Chẳng Đặt Tên ***

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #ttrân