Lỡ Thương Một Người Chẳng Thuộc Về Mình"
I. "Lỡ Thương Một Người Chẳng Thuộc Về Mình"
Thà rằng anh chỉ xem em như một người bạn qua vài dòng tin nhắn vu vơ, để mỗi ngày vẫn sống bình yên như trước.
Để sáng thức dậy không vội mở điện thoại xem em còn online không.
Để đêm về không trằn trọc vì một câu nói vô tình của em khiến lòng anh rối bời.
Để không phải tự hỏi hôm nay em đã ăn gì, có mệt không, có buồn không…
Nhưng anh đã lỡ thương em mất rồi.
Lỡ thương một người chưa từng gặp, chưa một lần chạm mặt, chưa từng nghe giọng nói thật ngoài đời.
Lỡ để em bước vào trái tim anh nhẹ như một cơn gió thoảng, rồi chiếm trọn một góc sâu nhất mà anh chẳng còn đủ dũng cảm để bước ra.
Anh lỡ quan tâm em từng điều nhỏ nhặt, dù biết em chẳng bao giờ cần.
Lỡ lo lắng, lỡ nhớ, lỡ mong…
Anh tự dặn lòng đừng thương, nhưng trái tim lại chẳng nghe lời.
Cứ mỗi lần em xuất hiện, mọi lời dặn đều tan biến.
Anh chọn đứng ở phía sau em — âm thầm và lặng lẽ.
Khi em vui, anh mỉm cười.
Khi em buồn, anh lo lắng.
Và khi em cần, anh vẫn sẽ chạy đến – dù chỉ trong khoảnh khắc, dù biết người được em nghĩ tới chẳng bao giờ là anh.
Có đôi khi, anh tự hỏi mình là gì trong cuộc đời em?
Một người bạn thoáng qua? Một người lạ quan tâm quá mức? Hay chỉ là một cái tên sẽ sớm bị xóa đi trong trí nhớ?
Anh không biết. Và có lẽ cũng chẳng dám hỏi.
Vì anh sợ, câu trả lời sẽ khiến những điều nhỏ bé anh đang cố giữ — vỡ tan.
Anh học cách giấu đi những dòng tin nhắn chưa từng gửi.
Học cách mỉm cười khi em kể về người khác.
Học cách dõi theo em trong thinh lặng, như một thói quen chẳng thể nào dứt bỏ.
Đó là cách duy nhất anh có thể yêu em — bằng sự im lặng, bằng khoảng cách, và bằng cả sự chấp nhận.
Có lẽ trong câu chuyện này, anh sinh ra không phải để được yêu,
mà chỉ để yêu một người bằng tất cả sự chân thành – dù chẳng được đáp lại.
Và anh chấp nhận điều đó, như chấp nhận rằng có những vết thương không cần chữa lành,
vì chính nỗi đau ấy là minh chứng rằng anh từng thật lòng.
II."Độc Thoại Cuối Cùng"
Anh nghĩ… đến lúc phải dừng lại rồi.
Không phải vì hết thương, mà vì trái tim anh đã mỏi.
Mỏi vì cứ mãi chạy theo một người chẳng bao giờ quay lại,
mỏi vì cứ phải giấu cảm xúc thật sau những dòng tin nhắn bình thản.
Yêu em — có lẽ là điều đúng đắn nhất, nhưng cũng là điều đau đớn nhất trong cuộc đời anh.
Đúng, vì nhờ em anh biết thế nào là rung động thật sự.
Sai, vì anh đã yêu một người không thuộc về mình.
Anh từng tin, nếu kiên nhẫn đủ lâu, em sẽ nhận ra anh.
Nhưng hóa ra, có những tình cảm sinh ra chỉ để dừng lại ở ánh nhìn,
ở vài dòng chữ,
ở những đêm dài thao thức mà chẳng ai biết.
Em có biết không, mỗi lần em kể về người em thương,
anh đều cười — nụ cười gượng gạo, cố giấu đi nỗi đau đang siết chặt nơi lồng ngực.
Anh sợ em nhận ra, sợ em thấy anh yếu đuối,
nên chỉ biết nói:
> “Em hạnh phúc là được rồi.”
Nhưng chỉ anh biết, sau câu nói đó là cả một khoảng trống dài đến vô tận.
Anh từng mơ, nếu một ngày anh biến mất,
liệu em có chợt nhớ, từng có một người lặng lẽ thương em đến vậy không?
Chắc là không đâu...
Vì trong thế giới của em, anh chỉ là một người qua đường — một người mà em từng nói chuyện, rồi quên.
Vậy nên hôm nay, anh chọn rời đi – không ồn ào, không để lại dấu vết.
Anh không muốn làm phiền cuộc sống của em thêm nữa.
Chỉ mong, nếu có một ngày nào đó, em vô tình nhớ lại, em sẽ mỉm cười – không phải vì thương hại, mà vì từng có một người đã yêu em bằng tất cả lòng chân thành.
Anh không hối hận.
Nếu thời gian quay lại, anh vẫn sẽ chọn thương em,vẫn sẽ chọn những đêm mất ngủ vì nhớ,vẫn sẽ chọn làm người đứng phía sau – dẫu biết chẳng bao giờ được gọi tên.
Vì em là thanh xuân, là niềm vui, là nỗi đau, là tất cả những gì đẹp nhất mà anh từng có… dù chỉ trong thoáng chốc.
Cảm ơn em – vì đã đi ngang qua đời anh,
nhẹ như gió…
nhưng để lại trong tim anh cả một đời thương nhớ.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro