Khoảnh khắc từ trái tim
Cả khán phòng vẫn ngập tràn sự ấm áp và tình cảm khi buổi fan meeting của Dương dần đi đến phút cuối. Anh nhìn thấy những ánh mắt sáng ngời, những nụ cười rạng rỡ từ những người hâm mộ đã luôn đồng hành cùng mình trong suốt thời gian qua. Đã nhiều lần Dương cảm ơn họ, đã nhiều lần bày tỏ sự tri ân, nhưng lần này, sự xúc động trong anh càng mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Những người ấy không chỉ yêu mến anh vì tài năng, mà còn vì chính con người anh. Và còn một người đặc biệt nữa, luôn ở bên anh mỗi ngày – Kiều.
Từng khoảnh khắc trong đêm nhạc này như vẽ nên một bức tranh đầy màu sắc của tình yêu, sự cống hiến và sự trưởng thành. Dương đưa mắt về phía Kiều, người đứng bên cạnh, mắt cậu vẫn ánh lên niềm hạnh phúc, đôi môi nhẹ nhàng mỉm cười. Nhưng Dương biết, đêm nay sẽ không chỉ kết thúc như một buổi fan meeting bình thường. Đó sẽ là khoảnh khắc đáng nhớ, khoảnh khắc mà anh sẽ dành cho Kiều tất cả những gì sâu thẳm trong trái tim mình.
Bất ngờ, ánh sáng trên sân khấu từ từ tắt hẳn. Mọi người trong khán phòng bắt đầu xì xào, tự hỏi điều gì đang xảy ra. Màn hình LED lớn phía sau sân khấu sáng lên, nhưng không phải những hình ảnh thường lệ về Dương, Đầu tiên, màn hình chiếu những khoảnh khắc trong sự nghiệp âm nhạc của Dương, những bài hát anh đã viết, những đêm diễn mà anh luôn hết mình, đem đến cảm xúc cho khán giả. Nhưng rồi, màn hình bất ngờ chuyển sang những hình ảnh khác, không phải ánh đèn sân khấu, không phải những đám đông vỗ tay, mà là những khoảnh khắc thân mật, giản dị của Dương và Kiều. Những nụ cười hồn nhiên, những lần tay trong tay, cùng nhau chia sẻ những ngày bình yên. Và đặc biệt, màn hình hiện lên hình ảnh những chú mèo xinh xắn mà Dương và Kiều đã nuôi dưỡng suốt ba năm qua. Những con mèo nghịch ngợm, đáng yêu, với bộ lông mượt mà, đôi mắt sáng trong, như một phần không thể thiếu trong cuộc sống của họ. Từng bức ảnh như kể lại một câu chuyện tình yêu giản dị nhưng đong đầy hạnh phúc, nơi những điều nhỏ bé lại chứa đựng cả một thế giới yêu thương.Hình ảnh Kiều và Dương bên cạnh những chú mèo nhỏ, chăm sóc, vuốt ve chúng, làm cho không gian trở nên ấm áp hơn bao giờ hết.
Dương nhìn Kiều, và Kiều, dù đã đoán ra, nhưng vẫn không khỏi xúc động. Kiều lặng lẽ đưa tay lên che miệng, đôi mắt mờ đi vì nước mắt. Cảm giác nghẹn ngào dâng trào, không phải chỉ vì những kỷ niệm đã qua, mà vì tình cảm chân thành mà Dương đã dành cho cậu, cả trong những điều nhỏ bé nhất. Những con mèo, những tiếng cười, những giây phút bình yên bên nhau – tất cả đều là minh chứng cho một tình yêu mà họ đã xây dựng từng ngày.
Chợt, Dương nắm lấy tay Kiều, kéo cậu về phía giữa sân khấu. Ánh sáng lại chiếu rọi lên hai người, và lúc này, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào họ. Kiều không nói gì, chỉ nhìn Dương với ánh mắt ngập tràn cảm xúc. Dương quay lại, rồi chậm rãi quỳ xuống trước mặt Kiều, trái tim anh đập mạnh mẽ.
"Kiều," Dương khẽ gọi, nhưng giọng anh đã không còn bình tĩnh như mọi khi. "Ba năm qua, em đã là một phần không thể thiếu trong cuộc sống của anh. Em là người mà anh muốn dành cả cuộc đời này để yêu thương, chăm sóc. Anh không thể tưởng tượng được mình sẽ như thế nào nếu thiếu em. Những ngày tháng mà chúng ta cùng nuôi những con mèo nhỏ, cùng nhìn chúng lớn lên, đó là những giây phút tuyệt vời nhất trong cuộc đời anh. Và anh muốn cùng em tiếp tục bước đi, cùng em chia sẻ mọi khoảnh khắc trong tương lai."
Dương đưa tay ra, cầm một chiếc hộp nhỏ, mở ra để lộ chiếc nhẫn vàng sáng lấp lánh, phản chiếu ánh sáng sân khấu.
"Kiều, em sẽ làm vợ anh chứ?" Dương hỏi, ánh mắt anh đầy hy vọng.
Kiều đứng đó, trái tim đập loạn nhịp. Những cảm xúc trong lòng cậu như vỡ òa. Cả ba năm qua, Dương luôn ở bên cạnh, luôn là người yêu thương, quan tâm cậu. Và giờ đây, anh đang quỳ trước mặt cậu, ngỏ lời yêu thương với một chiếc nhẫn, một lời hứa về tương lai. Kiều cảm nhận được niềm hạnh phúc tràn ngập trong lòng, không thể kìm nén.
"Em..." Kiều nói, giọng cậu run lên, đôi mắt long lanh. "Em đồng ý, Dương. Em sẽ là vợ anh. Anh là người quan trọng nhất trong cuộc đời em."
Khán phòng vỡ òa trong những tràng vỗ tay và tiếng reo hò. Dương mỉm cười hạnh phúc, đặt chiếc nhẫn vào ngón tay Kiều, rồi đứng lên ôm chặt cậu vào lòng. Cả hai đứng giữa sân khấu, giữa ánh sáng rực rỡ và tiếng vỗ tay không ngừng, như thể cả thế giới này chỉ còn lại họ. Không cần phải nói thêm gì, chỉ cần ánh mắt ấy, chỉ cần những hành động yêu thương ấy là đủ.
Họ đã đi qua bao nhiêu thử thách, bao nhiêu ngọt ngào và cay đắng, và giờ đây, họ đã có thể đứng cùng nhau dưới ánh sáng này, như những người đã tìm thấy tình yêu đích thực trong đời.
Trên sân khấu ấy, Dương và Kiều đứng cùng nhau, tay trong tay, không còn lo lắng về tương lai, chỉ có một tình yêu vững vàng, sẽ cùng nhau đi qua mọi sóng gió của cuộc đời.
Sau đó, Dương nắm tay Kiều và quay lại nhìn khán giả. Anh mỉm cười, giọng nói dịu dàng nhưng đầy tự tin: "Cảm ơn mọi người đã luôn đồng hành và ủng hộ tôi trong suốt chặng đường này. Hôm nay không chỉ là một buổi fan meeting, mà là một khoảnh khắc đặc biệt, khi tôi có thể chia sẻ niềm vui này với tất cả các bạn. Cảm ơn Kiều, người đã luôn ở bên tôi, người mà tôi yêu thương và muốn dành trọn đời bên cạnh."
Khán giả không thể không xúc động, những tiếng vỗ tay vang lên như một cơn sóng, như một lời chúc phúc cho họ. Nhưng đối với Dương và Kiều, đó chỉ là một khoảnh khắc trong vô vàn khoảnh khắc họ sẽ cùng nhau chia sẻ.
Sau buổi fan meeting, hai người quay về phòng riêng của mình, nơi chỉ có sự riêng tư và ấm áp. Dương nhìn Kiều, vẫn không thể tin vào những gì vừa xảy ra, như thể mọi thứ mới chỉ là một giấc mơ. Kiều nhìn lại Dương, mỉm cười với ánh mắt dịu dàng. "Anh biết không, em cảm thấy như mình vừa bước vào một câu chuyện cổ tích."
Dương bật cười, khẽ ôm lấy Kiều. "Vậy thì chúng ta sẽ viết tiếp câu chuyện này, Kiều à. Câu chuyện của chúng ta, một câu chuyện đẹp như giấc mơ."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro