Ánh!

Trăng buồn, Trăng tựa vào sao
Tôi buồn, tôi tựa vào đâu bây giờ.
Thế gian một mớ bộn bề
Tôi đây đứng giữa bộn bề vây quanh.
Người người, kẻ kẻ có đôi
Còn tôi lẻ loi cô đơn một mình.
Nhân tình thế thái là chi
Quay đi ngoảnh lại cũng là ta mang.
Không hiểu một đời tươi đẹp
Hiểu rồi thì lại điêu tàn một đời.
Cớ sao phải chuốt phiền hà
Ngó lơ tất cả cho đời nên thơ.
Trăng buồn, Trăng cũng khẽ cười
Thì thầm Trăng nghĩ " cô nàng đáng thương".
                𝓝𝒽𝓊𝓨㊆

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #tho