II

Lần đầu tiên hắn gặp nàng là khi cả hai tranh nhau một quả táo thối. Ở Quận Nam, nơi chìm trong tội lỗi và loạn lạc, những đứa trẻ lang thang như họ chỉ biết sống bằng thứ người khác bỏ đi. Thấy nàng đói đến mức gần như ngất xỉu, hắn mới thôi không giành nữa mà cắt cho nàng phần còn ngon của quả táo ấy.

Từ đó, nàng cứ lẽo đẽo theo hắn như cái bóng nhỏ. Nàng chẳng nhớ mình là ai, từ đâu đến. Có lẽ gia đình nàng đã bỏ mạng cả rồi. Chẳng ai đi tìm nàng, mà có tìm thì nàng cũng không nhớ. Thứ duy nhất nàng biết đó là đi theo hắn sẽ được an toàn và có đồ ăn ngon.

"Anh là Caleb. Nhóc tên gì?"

"Không biết."

"Tên của mình mà nhóc cũng không nhớ à? Vậy sau này anh gọi nhóc thế nào đây?"

"Gọi là gì cũng được."

Hắn ngẩng đầu lên. Qua lỗ thủng của mái che hoang tàn trên đầu, hắn đã nhìn thấy những ngôi sao nhảy múa cùng nhau. Có lẽ nàng cũng như những vì sao đó, đẹp đẽ và xa tầm với của hắn. Nàng không thuộc về cái thế giới mục ruỗng này.

"Hay gọi nhóc là Asteria đi," hắn lên tiếng sau một hồi lâu. "Giáo viên cũ của anh nói nó có nghĩa là ngôi sao."

Nàng không nói gì. Nhưng có lẽ so với cái tên ấy, nàng thích được hắn gọi là bé con hơn, mà cái biệt danh này hắn chỉ nghĩ ra sau khi cả hai được một người đàn ông tốt bụng cho nương nhờ.

Họ ở cùng nhau trong một tháp canh cũ. Khu vực này đã trải qua thời hoàng kim của nó trước khi Quận Nam trở thành một đống đổ nát. Ít ra thì bây giờ, cả hai đã có một mái nhà che mưa che nắng.

Caleb từng có một gia đình, nhưng chẳng còn gì nhiều để mà hồi tưởng. Thứ khắc sâu trong tâm trí hắn chỉ có những trận đòn roi thừa sống thiếu chết từ những người lớn lợi dụng Evol của hắn mà làm việc phi pháp. Hắn có thể điều khiển trọng lực. Nhờ đó mà hắn đã trốn thoát ra được cuộc tấn công của kẻ săn mồi năm đó. Hắn quay đầu đi, mãi mãi chẳng ngoảnh lại nhìn gia đình của hắn kêu gào.

Giờ thì hắn đã có một gia đình mới. Tạm bợ, nhưng là một gia đình.

Hắn dạy cho Asteria cách đọc và viết. Nàng học rất nhanh. Nàng cũng thích leo lên tầng cao nhất của tháp canh để ngắm hoàng hôn. Nhưng khi nàng còn nhỏ, nàng cứ phải đợi hắn dùng Evol nhấc bổng nàng lên trên đó. Hắn thích được nàng dựa dẫm, được nàng lẽo đẽo theo sau. Hắn thích cảm giác sắm vai một đứa anh trai luôn bảo bọc nàng.

Nhưng hắn đâu thể bảo vệ nàng mãi mãi.

Hôm đó, trời mưa xối xả như muốn gột rửa mọi sự nhơ nhuốc của Quận Nam này. Asteria, ngôi sao của hắn, đã phát điên và chạy ra ngoài. Bóng dáng nhỏ bé của nàng mất dạng trong tấm màn trắng mà bầu trời phủ xuống.

Nhiều tiếng đồng hồ sau đó, mưa tạnh, hắn mới tìm thấy nàng trong một xó xỉnh của khu ổ chuột bên rìa quận. Nàng nằm trong một vũng máu không phải của mình. Hắn đã gần như phát điên.

"Con bé sẽ ổn thôi," người đàn ông già nua nói. Ông ấy là chủ của tháp canh này, cũng là người chăm sóc cả hai thời gian qua. "Kẻ mà nó đã tấn công mới đáng phải lo đấy."

"Tấn công ạ?" Caleb hỏi lại. Khi đó, hắn vẫn chưa biết được nàng là thứ gì.

"Cháu không biết sao? Em gái của cháu là một kẻ săn mồi."

Trời đã quang nhưng hắn đứng ngây ra đó như thể một tia sét vừa giáng xuống mình vậy. Hắn nhìn nàng đang say giấc trên giường, rất lâu, rất lâu. Và hắn tự thuyết phục bản thân rằng sự thuần khiết của nàng nào phải giả dối, đó chẳng phải là vỏ bọc che giấu đi con ác quỷ bên trong nàng. Tất cả chỉ là trò đùa của số phận mà thôi.

Nàng thức giấc vào bình minh tiếp theo, hoàn toàn ngây thơ và không nhớ bất cứ điều gì về chuyện đã xảy ra từ khi nàng biến mất trong mưa.

"Em chỉ bị ốm thôi. Ngủ thêm một chút nữa, em sẽ bình phục rất nhanh."

Hắn nói dối nàng. Hắn tự lừa gạt bản thân. Nàng ngoan ngoãn cuộn mình vào vòng tay hắn.

"Caleb... Anh ở lại đây nhé?"

Tay nàng đan vào với hắn.

"Ở lại đây, và đừng bỏ em một mình nhé?"

Hắn đã hứa sẽ luôn bảo vệ nàng. Mãi mãi là như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro