Chương 16. Chuồn chuồn, chong chóng
Dạo này Cu Cường bận bịu gớm ghê, hết tập kịch lại lo học đòi sáng tác văn thơ, thi giữa kỳ thì sắp đến mông, chẳng biết "thần đằng" xoay sở kiểu gì. Cũng may sắp tới không có giải đấu lớn nào, việc tập luyện của nó xem như vẫn ổn.
Bữa nay 10D lại bận kịch cọt nên Phong về trước không đợi chúa hề. Nó tặc lưỡi dắt xe ra khỏi cổng trường, bộ dạng hết sức uể oải. Ngày nhà giáo Việt Nam năm ngoái lớp nó cũng đau đầu chọn tiết mục biểu diễn, chọn lên chọn xuống không xong, cuối cùng có đứa hiến kế tận dụng "đặc sản" của lớp. "Đặc sản" ở đây chính là gương mặt "bảo chứng huy chương" tới từ câu lạc bộ Karate Trung học phổ thông An Lạc - Võ Cao Cường.
Không may đợt đó tay thuận của Cường đang dính chấn thương, thế là nhiệm vụ biểu diễn chặt gạch bị dí cho Phong - đội trưởng câu lạc bộ. "Cờ đỏ" không thích vụ này tí nào nhưng rồi vẫn phải đồng ý. Thành thử trong khi thằng bạn thân thiết chỉ việc ung dung ngồi vẽ cổng trường là xong trọng trách tập thể thì chàng mỏ hỗn phải luyện kỹ năng công phá vật liệu xây dựng đau hết cả tay.
Kết quả biểu diễn không ổn cho lắm, bốn viên gạch bị đập đều vỡ cả bốn, khán giả ngồi dưới sân trường hú hét ỏm tỏi. Năm ấy 10D khóa 67 ẵm luôn giải nhất, và kể từ đó ngăn bàn của Phong "cờ đỏ" bắt đầu xuất hiện thư tình nặc danh khiến nó phát phiền. Không phiền sao được khi mà cậu ấm họ Đặng quả quyết tôn thờ chủ nghĩa độc thân, chỉ thiếu mỗi bước là treo cái biển "bất khả xâm phạm" lên người.
Có lần nó bị chụp trộm hành vi xé đống thư tình vứt vào sọt rác, trái khoáy là câu chuyện này diễn ra chỉ sau cái hôm mà confession "No.2 F4 An lạc tặng kẹo hoa hồng cho nhiều cô gái" bỗng hót hòn họt trong nhóm Facebook học sinh An Lạc. Hậu quả biệt danh "cờ đỏ" của nó chệch hẳn theo nghĩa phổ thông - tức là trai đểu.
Oan chết đi được, hôm đó Phong chỉ mua một bịch kẹo ở trong canteen, ăn vào thấy ghê nên mới tặng đại cho đứa nào đấy đang đứng ngay cạnh, thế mà tụi nó tam sao thất bản ra "nhiều cô gái".
Lại nhắc đến chuyện biệt danh, biệt danh "cờ đỏ" đầy tính sát thương nhân cách Phong đang sở hữu bắt nguồn từ một truyền thuyết nổi tiếng nhưng không kém phần bí mật của dòng họ Đặng mà chỉ có Cường vinh dự được nghe. Cụ thể là thế này:
Phong và chị nó hồi bé suốt ngày choảng nhau, như trong tác phẩm "Chiếc thuyền ngoài xa" mô tả thì có thể dùng cụm từ "ba ngày một trận nhẹ, năm ngày một trận nặng" để hình dung. Có điều, người ăn đòn ở đây chính là thằng Phong. Hồi bé nó nhỏ con hơn chị nó rất nhiều, kém đến sáu tuổi cơ mà, thắng làm sao được! Bởi vậy mỗi lần đánh thua là chàng mỏ hỗn lại phải miễn cưỡng hô to:
- Em đầu hàng, đầu hàng mà!
- Đầu hàng thì phải giương cờ trắng chứ!
Chị nó hạch sách.
- Nhưng em không có cờ trắng!
Phong hậm hực xoa xoa chỗ bị đấm đau.
- Mày vào nhà vệ sinh lấy giấy quấn lên cái que mà làm cờ, rồi ra đây vẫy cờ xin đầu hàng lại cho tao!
- Dùng giấy vệ sinh nhục lắm… Em vừa làm cái cờ màu đỏ trong giờ thủ công, em dùng nó có được không?
- Tùy mày, nhưng vẫy cờ đỏ cũng không làm mày bớt nhục được đâu!
Biệt danh "cờ đỏ" của Phong ra đời như thế, năm ấy nó học lớp một.
Chị Anh vừa kể lại câu chuyện cho Cường nghe vừa cười khả ố vào mặt thằng Phong, dĩ nhiên là Cường không thể bỏ lỡ cơ hội tát nước theo mưa.
Phong hậm hực lắm. Nó quyết tâm học võ cùng Cường để phục vụ cho sự nghiệp cách mạng vĩ đại lật đổ bà chị chằn lửa của mình. Vấn đề là đến khi thằng nhóc thực sự đủ sức chống trả chị gái một cách chuyên nghiệp thì người ta lại chẳng còn tâm trạng bắt nạt nó nữa.
Bây giờ bà chị phát xít ra nước ngoài định cư rồi, thế là mục tiêu trả thù của Phong không bao giờ thực hiện được.
Quay lại chuyện văn nghệ, nhờ thành tích chó ngáp phải ruồi năm ngoái, toàn thể lớp 11D không ai bảo ai tiếp tục dồn mọi hy vọng lên đầu chàng cán sự Văn mặt đẹp mỏ hỗn đầy rẫy tai tiếng. Trước vô số ánh mắt long lanh mong chờ đến từ các bạn và thầy chủ nhiệm, "cờ đỏ" chỉ đành yếu ớt phản kháng:
- Năm ngoái em chặt gạch rồi, năm nay chặt nữa không có giải đâu.
- Thì chơi piano đi, tớ thấy Phong chơi piano rồi, hay tuyệt cú mèo!
Nhỏ Trang lớp trưởng lên tiếng, chỉ chờ có thế, mấy đứa con gái lập tức vào hùa:
- Đúng rồi đấy, chúng tớ xem rồi, đi mà Phong!
- Mấy người xem ở đâu?
- Trên Facebook cậu có đăng mà.
Facebook?
"Thôi chết tôi rồi!"
Phong nhăn nhăn lông mày, nó chợt nhớ lại cái hồi bảy tám năm trước Thị trấn Tầm Phương tổ chức giải piano nhi đồng. Cậu út họ Đặng thi vớ thi vẩn thế mà ẵm được giải ba, bố mẹ phấn khích quay video tung lên Facebook tag nguyên dòng họ vào xem, dĩ nhiên họ tag cả nó. Chuyện cổ lỗ sĩ thế rồi nhưng các thám tử cõi mạng vẫn đào ra được, thật kinh khủng!
Mấy đứa lanh chanh lại còn hết sức nhiệt tình mở video cho thầy chủ nhiệm xem nữa, thế là thầy quả quyết:
- Lớp mình chẳng ai có tài lẻ gì, trăm sự nhờ em nhé Phong! Thầy sẽ cộng điểm rèn luyện cho em!
- …
11D toàn là chuyên gia thao túng tâm lý, "cờ đỏ" gồng được đâu đó năm phút thì gãy.
Thôi đành vậy, dẫu sao việc gõ phím đàn cũng không đau tay giống như chặt gạch.
…
Trên đường từ trường về nhà, lúc chạy xe qua Cầu Vọng Nguyệt, phát hiện trên trời có cầu vồng đôi nên Phong vội vã dừng lại chụp ảnh.
Cầu vồng đôi là một hiện tượng thiên nhiên kỳ thú hiếm gặp đẹp đẽ lạ lùng: hai nửa đường tròn đồng tâm toả sáng bắc ngang khoảng không rộng lớn, như thể nàng tiên ngây thơ nào đó vô tình đánh rơi dải lụa bảy sắc mà quên nhặt lại, để nó cứ thế trôi dạt vào giữa biển trời bao la.
Tức cảnh sinh tình, chàng cán sự Ngữ văn lớp 11D mở phần ghi chú ở trên điện thoại, ngón tay thoăn thoắt lưu lại mấy câu ngẫu hứng:
Tôi muốn làm vạt nắng
Hôn gò má em hồng
Muốn làm làn gió nhẹ
Vờn mái tóc em bay
Muốn làm vầng mây trắng
Rợp lối em đi về
Muốn làm cơn mưa nhỏ
Vẽ cầu vồng tặng em.
Gõ xong, "cờ đỏ" nhìn vào màn hình rồi bỗng bật cười. Dạo này cứ phải sửa thơ cho Cu Cường mãi nên nó cũng lẩn thẩn rồi.
Thật ra đâu phải cậu ấm họ Đặng cố tình chạy trốn yêu thương. Kiểu người mến thơ mộ văn thích viết tiểu thuyết tình cảm như nó lại đòi theo đuổi chủ nghĩa độc thân thì ắt hẳn là có nội tình.
Ngược dòng thời gian trở về quá khứ lần nữa, cái hồi mỏ hỗn văn vở chuẩn bị bước vào lớp hai, năm ấy bố mẹ cho nó về quê nghỉ hè.
Dứt khỏi khói bụi thành phố, cậu nhóc điển trai sở hữu đôi mắt hoa đào chẳng ngại nắng nôi oi ả, cứ thế tung tăng chạy dọc triền đê đuổi bắt đám chuồn chuồn ớt đỏ rực mặc cho mồ hôi ướt đẫm lưng áo. Thế rồi Phong cũng tóm được một con to đùng làm nó thích mê, quả là bảo bối, nó định bụng mang về khoe với cả nhà.
Y hệt tên gọi, con chuồn chuồn trông như trái ớt chỉ thiên, khoác trên mình tấm áo sặc sỡ đặc biệt thu hút ánh nhìn. "Cờ đỏ" vô cùng đắc ý, nó vừa đi vừa ngắm tạo vật bé nhỏ của đất trời ấy mãi cho đến khi đôi mắt hoa đào va phải một bóng hình khác sặc sỡ không kém.
Dưới bóng đa cổ thụ đầu làng có cô bé nọ đang ngồi hóng mát. Cô bé mặc chiếc váy trắng, nổi bật trên lớp nền tinh khôi ấy là những bông hoa gạo đỏ được thêu tỉ mỉ sống động như thật. Hai tay của em cầm hai chiếc chong chóng nhỏ, miệng thổi phù phù trông rất đáng yêu.
Vậy là mỏ hỗn đốt sạch năm phút đứng đờ dưới nắng chỉ vì mải nhìn con bé, quên bẵng luôn chuyện đem chuồn chuồn ớt về khoe.
"Trông cũng xinh đấy… Phải làm nó khóc mới được!"
Phong thầm nghĩ.
Rồi nó hùng hổ bước lại gần chỗ con bé, há miệng quát một tiếng to:
- Ê!
"Váy hoa" giật mình, em nhìn về nơi âm thanh phát ra thì thấy có một cậu bé chắc trạc tuổi em, mặc đồ thể thao màu xanh nõn chuối, mặt mũi cực kỳ khó chịu.
"Hẳn là ghen tị vì mình có hai cái chong chóng đây!"
Nghĩ thế, "váy hoa" chầm chậm đứng dậy, dúi một cái chong chóng của em vào tay "cờ đỏ" rồi toét miệng cười:
- Thích phải không? Này đây, cho đằng ấy! Hi hi...
Thiếu gia họ Đặng bị phản công trước thì há hốc mồm, nó tiếp tục đờ ra tập hai. Trước đôi mắt lấp lánh ánh nắng và cả cái cười trong trẻo thanh thanh như tiếng sáo diều vi vu đâu đây…
… Trái tim thằng nhóc bảy tuổi rơi rồi.
Điều duy nhất Đặng Văn Thanh Phong muốn làm tại thời điểm ấy không phải là chọc cho em khóc nữa, mà là phải ngay lập tức tặng lại món quà tương xứng.
Nhưng tặng cái gì bây giờ?
À đúng rồi, con chuồn chuồn ớt!
Chuồn chuồn của nó đỏ rực đẹp đẽ, lại chả hơn đứt mấy cái chong chóng vớ vẩn này à?
- Đây cũng có đồ chơi xịn nhé, coi đi!
Dứt lời, thằng nhóc áo xanh nõn chuối dí thẳng con vật đỏ chót vào mặt cô bé mà nó vừa "đổ" với một giọng điệu vô cùng hào hứng.
- Thích không? Thích thì cầm lâ…
Chát!
Có tiếng gì đấy đinh tai nổ đom đóm mắt vang lên.
- Á mẹ ơi chuồn chuồn!
Cô bé bỗng dưng hét ầm.
"Cờ đỏ" cảm thấy cái mặt của nó lệch về một bên, má trái tự nhiên đau đau.
Hình như nó vừa ăn tát thì phải?
- Hu hu… thằng chó!
Nàng thơ "váy đỏ" khóc ré lên vì sợ hãi, vội vã xoay người bỏ chạy đồng thời để lại một câu tê tái tâm hồn khiến cho cậu ấm bảy tuổi chỉ biết ngẩn người nhìn theo.
Bởi vì sốc quá trót lỏng tay, chuồn chuồn bay mất rồi.
Thằng nhóc cúi đầu lặng nhìn chiếc chong chóng nhỏ nó vừa được tặng, cảm thấy dường như có gì mất mát len lỏi vào tim.
…
Tình đầu của chàng mỏ hỗn chợt đến chợt đi như thế, dĩ nhiên ngoài con chuồn chuồn thì không ai biết.
Nếu có ai biết, nó sẽ tìm cách diệt khẩu.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro